Đường Về Nhà (The Way Home)

Chương 1




Saxon Malone nói mà không nhìn cô, “Điều này sẽ không được làm. Em có thể là thư kí hoặc tình nhân của tôi, nhưng không thể là cả hai. Hãy chọn đi.”

Anna Sharp dừng lại, những ngón tay nhanh nhẹn của cô chợt lơ lửng trên chồng giấy tờ đã được phân loại để tìm kiếm bản hợp đồng mà anh yêu cầu... Yêu cầu của anh đã thoát ra khỏi bầu trời, và cô cảm thấy hơi thở của cô như dừng lại.

Chọn, anh ấy đã nói thế. Đó là điều này hoặc điều khác. Saxon luôn nói chính xác những gì anh nghĩ và ghi nhớ những gì anh nói.

Chớp nhoáng, cô nhận thấy một cách rõ ràng, điều đó sẽ như thế nào, phụ thuộc vào câu trả lời của cô.

Nếu cô chọn là thư kí của anh, cô sẽ không có bất cứ một hành động nào nữa mà với cô, điều đó có thể giải thích như là riêng tư.

Cô biết Saxon tốt, biết cả ý chí sắt đá của anh, anh hoàn toàn có thể phân chia cuộc sống của anh như thế nào. Cuộc sống riêng tư của anh chưa bao giờ bị bòn rút trong việc kinh doanh và ngược lại.

Nếu cô chọn là người yêu, không phải, là tình nhân, anh chắc chắn sẽ cung cấp hoàn toàn cho cô, và với sự trao đổi ấy, cô phải sẵn sàng quan hệ tình dục với anh bất cứ khi nào anh có thời gian. Cô sẽ mong đợi để cho anh toàn bộ lòng trung thành trong khi anh không hứa bất cứ điều gì trong sự đáp lại về sự trung thuỷ, hay một tương lai.

Theo lẽ thường và lòng tự trọng, cô phải chọn vị trí đứng đắn của một thư kí và từ chối vị trí nằm ngang của tình nhân, nhưng cô vẫn do dự.

Cô đã là thư kí của Saxon trong một năm, và đã yêu anh đúng với thời gian đó. Nếu cô chọn công việc, anh sẽ không bao giờ cho phép cô có bất cứ sự gần gũi nào với anh như bây giờ. Khi là nhân tình, ít ra cô cũng được tự do biểu lộ tình yêu theo cách riêng của mình, và những giờ trải qua trong vòng tay của anh như là một lá bùa chống lại một tương lai không có anh. Tương lai ấy dần dần cô sẽ phải đối mặt.

Saxon không phải là một người đàn ông bền bỉ, một người mà phụ nữ có thể lên kế hoạch cho cuộc sống. Anh không tha thứ bất kì sự liên hệ nào.

Cô nói với giọng thấp, “Nếu tôi chọn là nhân tình của anh, sau đó sẽ như thế nào?”

Cuối cùng anh ngước lên, và đôi mắt màu xanh thẫm của anh nhìn cô soi mói, “Vậy thì tôi sẽ tuyển một thư kí mới” anh nói thẳng thừng “Và đừng mong đợi tôi sẽ đề nghị kết hôn, tôi sẽ không làm vậy, trong bất cứ hoàn cảnh nào.”

Cô hít vào một hơi thở sâu. Anh đã tuyên bố nó rõ ràng hơn bất kì điều gì. Sự hấp dẫn bùng cháy của cơ thể đã vượt họ trong đêm trước sẽ chẳng bao giờ mạnh mẽ hơn, ít nhất là với anh. Anh sẽ không bao giờ cho phép nó.

Cô đã ngạc nhiên biết bao, khi mà anh vẫn có thể điềm tĩnh sau những giờ làm tình dữ dội mà họ đã chia sẻ ngay trên tấm thảm dưới chân cô. Nếu như nó là một sự làm tình vội vàng, họ sẽ có thể lờ đi như một sự lầm lạc. Nhưng thực tế, họ đã làm tình lặp đi lặp lại nhiều lần trong sự điên cuồng kéo dài, không có một sự giả vờ nào khác. Văn phòng của anh tràn ngập những kí ức tình dục, anh đã chiếm lấy cô trên sàn nhà, trên trường kỉ, trên bàn giấy, cái bàn mà giờ đây đã bị che phủ bởi những tờ hợp đồng và những bản kế hoạch, thậm chí họ đã làm tình trong nhà vệ sinh.

Anh không phải là một người tình dịu dàng, anh đòi hỏi cao, dữ dội, gần như thoát ra khỏi sự kiềm chế, nhưng lại hào phóng trong cái cách mà anh chắc chắn rằng cô sẽ thoả mãn như anh với mỗi va chạm. Ý nghĩ không bao giờ biết được lần nữa mức độ của sự đam mê khiến trái tim cô siết chặt một cách đau đớn.

Cô đã 27 tuổi và chưa bao giờ yêu trước đây, thậm chí khi còn là một thiếu nữ đã có sự phân hạng giữa đam mê và người yêu chính thức. Nếu cô bỏ qua cơ hội này cô có thể sẽ không bao giờ có lần khác và chắc chắn không bao giờ có lần khác với Saxon.

Vì thế, với khả năng tự chủ một cách trọn vẹn, cô đã trở thành người đàn bà của Saxon Malone. “Tôi chọn là người yêu của anh,” cô nói nhẹ nhàng “với một điều kiện.”

Có một tia lửa nóng trong đôi mắt sâu của anh, nó nhanh chóng nguội đi ở những từ cuối cùng của cô.

“Không có điều kiện nào.”

“Có một điều kiện,” cô nhấn mạnh “Tôi không ngây thơ đủ để nghĩ đến mối quan hệ này.”

“Đó không phải là một mối quan hệ. Đó là một sự sắp đặt.”

“Sự sắp đặt này sẽ không kéo dài mãi mãi. Tôi muốn có một sự đảm bảo để bảo trợ cho bản thân, cách kiếm tiền cho bản thân, vì bất chợt tôi sẽ không tìm kiếm cho mình nếu không có một nơi để sống hay cách để tạo nên cuộc sống.”

“Tôi sẽ chu cấp cho em, và hãy tin tôi, em sẽ kiếm được mỗi xu của nó” anh nói, đôi mắt di chuyển xuống cơ thể cô theo cái cách bất chợt làm cô cảm thấy như trần truồng, da thịt cô nóng bỏng và siết chặt.

“Tôi sẽ lập cho em một tài khoản, nhưng tôi không muốn em làm việc, và đó là điều cuối cùng.”

Cô căm thù nó, cái cách mà anh đặt ra mối quan hệ của họ, cho nó là một mối quan hệ, tức giận với sự khẳng định của anh về một nền tảng vụ lợi như thế, nhưng trái lại cô biết nó là nền tảng duy nhất mà anh có thể đồng ý. Mặt khác, cô sẽ chiếm lấy anh trên bất kì nền tảng nào mà anh khao khát.

“Được rồi,” cô nói, tìm kiếm một cách máy mọc những từ ngữ mà anh có thể chấp nhận và hiểu, những từ không gợi bất kì cảm xúc nào “Đó là một sự thoả thuận.”

Anh nhìn chằm chằm vào cô lặng lẽ trong một lúc, như thường lệ khuôn mặt anh không thể đọc được gì. Chỉ có sức nóng trong đôi mắt anh. Sau đó anh thong thả bước đến cánh cửa, đóng và khoá nó lại, thậm chí mặc dù đó là thời gian nghỉ và họ chỉ có một mình. Khi anh xoay lại, Anna có thể nhìn thấy rõ ràng sự thèm khát của anh, và toàn bộ cơ thể cô bị siết chặt trong sự đáp lại. Hơi thở cô dồn dập và yếu ớt khi anh với lấy cô. “Vậy thì bấy giờ em có thể bắt đầu.” anh nói v à kéo cô lại với anh.

2 năm sau.

Anna nghe thấy tiếng chìa khoá của anh ngoài cửa bèn ngồi thẳng dậy trên ghế sô pha, tim của cô đột nhiên đập nhanh hơn. Anh trở về sớm hơn một ngày so với lúc anh nói với cô, và dĩ nhi ên là anh đã không gọi điện. Anh không bao giờ gọi cho cô mỗi khi anh đi công tác xa bởi vì điều đó có vẻ như sẽ thừa nhận một mối quan hệ, giống như anh đã khẳng định, sau hai năm vẫn duy trì chỗ ở riêng.

Anh vẫn phải quay về nhà mỗi sáng để thay quần áo trước khi đi làm. Cô không nhảy lên chạy vào vòng tay anh. Cái đó cũng có thể làm anh thấy không thoải mái. Bây giờ cô đã hiểu rất rõ người đàn ông mà cô yêu. Anh không thể chấp nhận bất cứ cái gì giống như sự quan tâm và cô không hiểu tại sao. Anh rất thận trọng không bao giờ xuất hiện đột ngột để thăm cô, anh không bao giờ gọi cô bằng tên thân mật, không bao giờ cho cô những cái vuốt ve nhẹ nhàng bất chợt, không bao giờ thì thầm những lời yêu thương bên tai cô ngay cả khi làm tình mãnh liệt nhất.

Tất cả những gì anh nói với cô trên giường luôn là những từ đòi hỏi và kích thích tình dục, giọng anh khàn khàn với sự căng thẳng, nhưng anh thật sự là một người tình nhạy cảm và biết hiến dâng. Cô thích làm tình với anh không chỉ bởi sự thoả mãn mà anh luôn mang lại cho cô, mà còn bởi vì trong quá trình đáp ứng những khao khát về thể xác cô có thể hiến dâng tất cả cho anh sự yêu thương mà anh không bao giờ chấp nhận ngoài giường ngủ.

Khi họ làm tình cô có lí do để hôn anh, sờ anh, ôm anh thật chặt, và trong khoảnh khắc ấy anh hoàn toàn buông lỏng trong sự vuốt ve mơn trớn. Trong những đêm dài anh không thể thoả mãn đ ược không chỉ bởi tình dục mà còn vì sự gần gũi của cô. Mọi đêm cô ngủ trong vòng tay anh, và nếu vì một lý do nào đó cô bị dịch chuyển khỏi anh trong đêm thì anh sẽ tỉnh giấc và với tới cô, kéo cô vào anh lần nữa. Tới sáng anh lại rút về trong cái vỏ bọc cô đơn lạnh lùng của mình nhưng trong đêm anh hoàn toàn là của cô.

Có nhiều khi cô cảm thấy anh cũng cần những đêm đó cũng mạnh mẽ như cô cần và cùng chung một lí do. Đó là những lần duy nhất anh để cho bản thân mình cho và nhận tình yêu ở một mức độ nào đó.

Vì thế cô bắt buộc mình phải ngồi và giữ quyển sách đang đọc mở trong lòng, cho đến khi cánh cửa mở ra và cô nghe thấy tiếng chiếc va li va chạm mạnh trên sàn nhà, cô cho phép mình ngước lên và mỉm cười. Trái tim cô nhảy lên với cái nhìn đầu tiên của anh, như nó đã làm trong 3 năm, và sự đau đớn siết chặt cô khi cô nghĩ đến việc không thể nhìn thấy anh nữa. Cô có một đêm nữa với anh, một cơ hội nữa và sau đó cô sẽ phải kết thúc nó.

Anh có vẻ như mệt mỏi, có những bóng tối dưới đôi mắt anh, và những đường rãnh cong nơi cái miệng đẹp của anh như sâu hơn. Tuy nhiên, không phải lần đầu tiên cô bị đánh ngã khi thấy anh đẹp trai một cách không thể tin được ra sao, với làn da màu ô liu đặc biệt, mái tóc thẫm màu, đôi mắt xanh thẳm. Anh chưa bao giờ đề cập đến bố mẹ của mình, và bây giờ cô ngạc nhiên về họ, về sự kết hợp của những gien đã tạo nên những màu sắc ấn tượng như thế, nhưng đó là một việc khác mà cô không thể hỏi.

Anh cởi chiếc áo vét của bộ com lê và treo nó cẩn thận trong phòng để đồ, và trong khi anh làm điều đó, Anna đã bước qua quầy rượu nhỏ và rót cho anh chừng hai đốt tay rượu Scốt. Anh cầm lấy đồ uống và với một tiếng thở dài của sự th ưỏng thức, nhấm nháp nó trong khi tay anh bắt đầu nới lỏng nút thắt của chiếc cà vạt. Anna lùi lại, không muốn làm rối anh, nhưng đôi mắt cô lấn ná trên bờ ngực rộng, vạm vỡ của anh, và cơ thể cô bắt đầu bị kích thích một cách tương tự.

“Chuyến đi có tốt không?” việc kinh doanh luôn là một đề tài an toàn.

“Có, Carrluci đã được mở rộng, đúng như em nói.” Anh kết thúc việc uống với bàn tay hất nhanh, cất cái ly đi và vòng tay quanh thắt lưng cô.

Anna ngửa đầu ra sau, sự ngạc nhiên trong đôi mắt cô. Anh đang làm gì vậy? Anh luôn theo một khuôn mẫu khi anh quay về sau mỗi chuyến đi: anh sẽ tắm vòi tắm hoa sen trong khi cô chuẩn bị một bữa ăn nhẹ, anh sẽ đọc một tờ báo, sau đó họ sẽ nói về chuyến đi của anh, và cuối cùng họ sẽ đi ngủ.

Anh sẽ buông lỏng thú nhục dục chỉ sau đó và họ sẽ làm tình trong nhiều giờ. Anh đã làm thế trong hai năm, vậy thì tại sao anh lại phá võ khuôn mẫu đó bằng việc với lấy cô gần như ngay sau khi anh bước qua cánh cửa.

Cô không thể đọc được biểu hiện trong đôi mắt xanh của anh, chúng quá sáng nhưng lại đang lấp lánh một cách kì lạ. Những ngón tay anh kìm chặt ở thắt lưng cô.

“Có điều gì không ổn sao?” có sự lo lắng xen vào trong giọng nói của cô.

Anh cười một cách căng thẳng, cộc cằn, “Không, không có gì không ổn, đó chỉ là một phản ứng khốn kiếp sau chuyến đi” ngay khi nói, anh đã di chuyển họ về phía phòng ngủ. Lập tức ở đó, anh đã xoay cô vòng quanh và bắt đầu cởi áo quần của cô, kéo chúng ra trong sự nôn nóng. Cô đứng một cách ngoan ngoãn, cái nhìn chằm chằm khoá chặt trên khuôn mặt anh.

Nó là trí tưởng tượng của cô hay là có một tia sáng dịu đi lướt nhẹ qua khuôn mặt anh khi cuối cùng cô đã trần truồng và anh kéo cô áp sát vào anh. Anh phủ hai cánh tay anh quanh người cô, gần như siết lấy cô. Những nút áo sơ mi ấn vào bầu ngực cô và cô vặn vẹo một chút, nhanh chóng nhường chỗ cho sự thèm khát đang gia tăng. Sự đáp ứng của cô luôn mạnh mẽ và lập tức, nâng lên để gặp anh.

Cô kéo mạnh áo sơ mi của anh “Anh đừng nghĩ rằng anh tốt hơn nếu không có điều này.” cô thì thầm “và điều này” Cô lướt hai bàn tay giữa chúng và bắt đầu mở khoá thắt lưng anh. Anh thở nặng nề hơn và sức nóng của cơ thể anh đang đốt cháy cô, thậm chí xuyên qua quần áo anh. Thay vì lùi lại để anh có thể cởi quần áo, anh lại siết chặt hai cánh tay anh quanh người cô và bồng cô lên, sau đó mang cô đến giường ngủ.

Anh ngã ra giường với cô vẫn trong vòng tay anh, sau đó xoay người để cô nằm bên dưới anh. Cô kêu lên một âm thanh nhỏ trong cổ họng khi anh dùng bắp đùi vạm vỡ để căng hai chân cô ra, và hông anh chuyển vào khe hở mà anh vừa mới tạo ra.

“Anna.” Tên cô được rên rỉ từ sâu trong ngực anh. Anh giữ chặt khuôn mặt cô giữa hai bàn tay và áp miệng lên miệng cô, sau đó với tay xuống giữa họ để mở khoá chiếc quần dài của anh. Anh đang ở trong một sự giận dữ và cô không biết tại sao nhưng cô cảm nhận thấy đòi hỏi dữ dội của anh và giữ cô lại với anh.

Anh vào bên trong cô với một cơn sóng dữ dội làm cô uốn cong người trên giường. Cô chưa sẵn sàng và sự đi vào của anh làm cô đau đớn nhưng cô lại đẩy những ngón tay cô vào trong tóc anh và siết chặt đầu anh, cho anh sự thoải mái mà cô có thể mặc dù cô biết có điều gì không ổn.

Lập tức anh đã ở bên trong cô, tuy nhiên sự tuyệt vọng biến mất trong đôi mắt anh, cô cảm thấy sự căng thẳng trong các bắp thịt anh giảm xuống. Anh hạ xuống áp sát vào cô với một tiếng rên rỉ nhỏ thích thú, cơ thể to lớn áp sát cô trên giường ngủ. Sau một khoảnh khắc, anh chống mình lên hai khuỷu tay, “Anh xin lỗi”, anh thì thầm, “Anh không cố ý làm em đau”.

Cô mỉm cười dịu dàng và vuốt ve mái tóc anh, “Em biết”, cô trả lời, kéo đầu anh xuống trong phạm vi một nụ hôn. Cơ thể cô đã quen với anh, và sự đau đớn khi anh đi vào thô bạo đã biến mất, hầu như chỉ để lại niềm vui sáng chói của việc làm tình. Cô chưa bao giờ nói điều đó lớn tiếng, nhưng cơ thể cô đã nói, và nó luôn lặp lại trong đầu cô: Em yêu anh. Cô nói những từ đó lần nữa trong đầu cô khi anh bắt đầu chuyển động, và cô ngạc nhiên nếu nó sẽ là cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.