Đường Về (Phần 2)

Chương 8: Thời buổi rối loạn




Xa cách ba năm - không, nên chỉ có thể coi là một năm - sau gặp lại, cũng bất quá nhìn nhau cười một tiếng. Trong phòng không gian không lớn, ta mời Thập Tam lên trên kháng ngồi, Đông Vân dâng trà tới đặt lên bàn trên kháng, sau đó liền lui xuống, cùng Hồng Nguyệt Nhi cùng nhau tựa vào dưới hành lang thiêu thùa may vá.

Mẫn Mẫn luôn luôn thích Thập Tam, nhảy lên đầu gối của hắn đầu cùng hắn thân thiết, Thập Tam liền chơi đùa với nó một lát. Lúc thả nó đi xuống, liếc về bình thêu trên tủ kệ, cười nói: "Ngươi còn giữ hả!"

Ta cười trả lời: "Chỉ cần không phải ngươi muốn trả lại, sẽ luôn luôn giữ lại."

Hắn xoay lại nhìn ta, hỏi: "Mấy năm này, có khỏe không?"

Ta nhìn ngoài cửa sổ Hồng Nguyệt Nhi cùng Đông Vân thỉnh thoảng vui đùa cười nhẹ, đáp: " Không xoàng, khá vô cùng."

Hắn thở dài một tiếng, xoay tách trà trong tay, nói: ". . . . . . Không cần miễn cưỡng như vậy, cũng không còn quan hệ. . . . . ."

Trong lòng ta cả kinh, chợt quay đầu nhìn hắn, nhìn ánh mắt hắn một hồi, ta liền hiểu, thì ra là hắn biết rồi. Không khí nhất thời ngưng trệ, hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là hắn mở miệng đánh vỡ cục diện buồn bực: "Hồi kinh tới nay, cũng đều ở nhà, không có đi ra ngoài sao?"

Không cần đàm luận cái đề tài kia, ta thở phào nhẹ nhõm, cố gắng lên tinh thần, cười nói: "Buổi chiều ngày hôm nay có chút mệt, không muốn ra khỏi cửa."

Hắn nói: "Sáng mai có rãnh không? Đi ra ngoài đi dạo một chút."

Ta cười nói: "Ta thì có thể có chuyện gì quan trọng! Khó có được ngươi rảnh rỗi. Có đề nghị gì tốt?"

Hắn suy nghĩ một chút nói: "Ngày mai giờ Tỵ một khắc ta tới đón ngươi, đi dạo nơi nào đến lúc đó sẽ tính toán đi."

Như vậy liền đem cuộc hẹn quyết định ra.

Ngày hôm sau, Thập Tam quả nhiên tới đúng giờ, ta thấy hắn một thân thường phục tinh thần sáng láng, liền cười hỏi: "Chủ xị cuộc hẹn này có thể nghĩ ra chỗ tốt để đi rồi hả ?"

Hắn cười đáp: "Nghe người ta nói Tuyên Vũ ngoài cửa miếu thổ địa hôm nay có hội chùa, đặc biệt nổi tiếng với chợ hoa."

Ha ha, ta đoán quý công tử này nhất định chưa từng đi dạo qua hội chùa, cũng không biết hắn là tìm ai hỏi thăm, nói không chừng ra đến bên ngoài, còn không bằng ta chu đáo. Vì vậy cười nói: "Vậy thì đi thôi. Đi trễ cũng chỉ có thể nhặt cánh hoa đầy đất rồi."

Hôm nay không ngựa cũng không xe, chúng ta đi lại đều dựa vào hai chân, vì vậy một đường đi một đường ngao du. Ở trên đường thấy có người bày quầy cân trọng lượng, ta mới biết thì ra là lập hạ rồi. Thập Tam cũng thấy mới mẻ, nhìn ta cười hỏi: "Ngươi có muốn hay không cũng đo thử cân nặng bao nhiêu?"

Ta đương nhiên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn, cho tráng hán cân đó ba đồng tiền, ngồi vào băng ghế dùng làm cân trên bàn, có người di động quả cân đọc lên số ghi. Vậy mà Thập Tam dùng quạt xếp che môi, cười trộm nói: "Không nhẹ."

Ta liếc hắn một cái, nói: "Ta lại không nhảy vồ lên, chỉ sợ nó nhẹ!" Ta tự nhiên đang hứng khởi liền ỉu xìu, còn phải giảm cân, chắc là lúc Đông Xuân tích tụ nhiều mỡ. Ta ghi nhớ cân nặng, chờ lập thu lại cân lần nữa, thì Hạ Thiên có thể biết tình hình mập hay gầy.

Vào hạ cân trọng lượng là phong tục thông thường, ta liền đẩy Thập Tam cũng đi cân, nét mặt của hắn một bộ đánh chết hắn cũng không leo lên cân, ta cũng đành phải thôi.

Cân sức nặng, ta ngược lại đói bụng, ở trên sạp hàng mua bánh gạo cùng kẹo hồ lô tới ăn. Thập Tam ngoài dự đoán cũng mua như vậy, ta không buông tha cơ hội cười nhạo hắn, nói: "Ngươi ăn nhất định đau bụng." Hắn cứ không tin thật, nhất định nếm thử mới tính, còn ăn một lần hai khối. Nhớ tới thức ăn mới vào hạ, ta liền nói với hắn Phương Nam lúc này những loại thức ăn đầu mùa, anh đào, quả dâu, trái mơ, sơn trà, còn có ốc nước ngọt. Các loại ốc nước ngọt kinh thành khẳng định là không có, anh đào thì phải đợi đến Đoan Ngọ.

Hội chùa miếu Thổ địa, không thấy bán trân châu phỉ thúy, đồ cổ thư họa, đều là nồi chén chậu bồn, gia cụ mây trúc, gia súc dụng cụ mắc vào súc vật kéo xe, còn có kim chỉ, mẫu thêu hoa, thấy nhiều nhất là chổi lông gà, dài dài ngắn ngắn, tất cả lớn nhỏ, đầy đủ mọi thứ. Bên ngoài cửa chùa lấy Phía Nam bố trí bức hoạ hoa tươi, ngụ ý xuân hạ giao mùa thịnh vượng, phong đài nông dân chuyên trồng hoa các nhóm xe xe gánh gánh hoa tươi, đều triển khai kiếm tiền lời, muôn hồng nghìn tía, hoa thơm nứt mũi.

Chúng ta nhìn sang từng cái một quầy hàng, có Đinh Hương đang nở, cây hoa hồng, Hải Đường, cũng có hoa nhài chỉ thấy cành lá, hoa quế, cây tắc vân vân. Ta dừng lại tại trước một gian hàng, chỉ vì thấy hai bồn đỗ quyên không còn trong kỳ nở hoa lại còn đang nở rộ, một trắng một hồng phấn, vô cùng xinh đẹp. Ta cười hỏi chủ sạp: "Cây đỗ quyên của ngài làm sao vào lúc này còn nở? Cũng gần năm tháng rồi, hay là trên núi gặp hạn cũng không thể chậm như thế này rất nhiều nha."

Chủ sạp kia nhìn chúng ta một cái, nói: "Kỹ thật chăm sóc hoa của ta đây là tổ truyền, không thể nói cho ngài nghe được. Ngài nếu thích thì mua về thưởng thức. Nhìn diện mạo của hai vị, cũng không giống là muốn cùng chúng ta giành chén cơm bán hoa này!"

Ta và Thập Tam vừa nghe đều vui vẻ, hơn nữa hoa của hắn đúng thực làm người khác ưa thích, cũng không chờ hắn thối tiền, một người một chậu bê đi rồi. Có trời mới biết hắn trở về thế nào cũng cười hai chúng ta bị làm thịt mà còn vui mừng đấy!

Ra khỏi chợ hoa, ta bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, nhìn sắc trời còn sớm, liền nói với Thập Tam: "Có thể theo ta đi một nơi hay không?" Hắn hớn hở đồng ý. Chúng ta liền mướn một chiếc xe lừa, đi ra ngoài thành.

Phần mộ Ngọc Trúc cô đơn được chăm sóc hết sức thoả đáng, cũng không có cỏ dại mọc um tùm, hiển nhiên có người thường xuyên chăm sóc. Thanh minh không xa, trước mộ bia còn thấy vết tích nhang đèn. Ta khẽ vuốt tên Ngọc Trúc trên tấm bia, chợt nổi lên ý, liền muốn để lại bồn đỗ quyên màu hồng này bên mộ phần.

Chúng ta chỉ có công cụ, chính là tiểu đao Thập Tam mang ở trên người. Đáng tiếc cái thanh đao này sống an nhàn sung sướng, có thể ngay cả vỏ trái cây cũng không có gọt qua, dao găm được trang trí tinh xảo, cư nhiên bị dùng để bào cái hố móc đất. Tiếc nuối chính là, không ngờ không hết sức đắc lực. Ta không nhịn được, liền lấy tay nhặt cục đá đi đào đất, Thập Tam ngăn cản nói: "Ta tới ta tới, ngươi đứng sang một bên."

Cũng may cũng không cần bao nhiêu cái hố, chỉ cần có thể chôn toàn bộ bộ rễ cùng bùn đất trên bồn hoa là được. Làm xong cái này, đầy tay chúng ta đều dơ bẩn, xuống núi, liền tại khe nước trong dưới chân núi rửa sạch. Thập Tam rửa xong trước, đứng ở bên dòng suối đợi ta, ta vẫy khô tay, đứng dậy đi về phía hắn. Hắn nhìn ta, chợt giơ tay đưa lên về phía mặt của ta, ta cả kinh, giật mình lui về phía sau tránh ra.

Tay Thập Tam để ở giữa không trung, vẻ mặt có chút quẫn bách nói: "Trên đầu ngươi có lá khô."

Ta hiểu mình có phản ứng thái quá, trấn tĩnh lại, vì hóa giải lúng túng, như trước đến gần hắn, cười nói: "Vậy sao? Vậy làm phiền ngươi giúp ta lấy xuống." Sau đó nhắm mắt lại, không thấy được có lẽ khá hơn chút.

Chỉ cảm thấy hơi thở hắn tới gần, lại rời đi, sau đó liền nghe được hắn nói: "Tốt lắm."

Dưới trời chiều trở về, Thập Tam nói: "Mấy ngày nữa, ta liền muốn theo Hoàng A Mã Bắc tuần, sợ rằng qua mùa hạ mới có thể trở về."

Ta cười nói: "Vậy cũng vừa đúng có thể vượt qua sinh nhật ngươi ngày tốt, đến lúc đó còn có thể uống rượu với nhau vì ngươi sinh ra." Không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa, tạm thời ném qua một bên thôi.

Hắn cũng cười, nói: "Ta sẽ nhớ đừng làm cho ngươi uống say."

************************

Trước Hạ Chí, Hồng Nguyệt Nhi trở về Thịnh Kinh đợi gả. Bây giờ ta chưa cho nàng bạc, chỉ làm hai loại đồ trang sức đeo tay, mặt khác trên danh nghĩa chính là Phụng Thiên phủ ta cho ba bốn mẫu ruộng đất, tặng cho nàng làm của hồi môn. Nghe nói điền trang kia có một viện, chỉ là đã lâu năm, có chút cũ rách, cần tìm người sửa chữa dọn dẹp một phen, có lẽ vợ chồng mới cưới còn có lúc hữu dụng. Cũng may có cha từ Thịnh kinh mang tới quản gia, ta chỉ trông nom cầm bạc ra ngoài, cùng hắn chiếu cố một tiếng, những chuyện này liền có thể làm được thỏa đáng.

Nhà ta không có chủ mẫu, ngày đó Hồng Nguyệt Nhi theo như lễ đi dập đầu từ giả cho mợ. Mợ nói với nàng: "Ai, ngươi cũng coi như ta nhìn lớn, phục vụ Hàm nhi nhiều năm như vậy, cũng tận tâm hết sức, là một đứa bé tâm đắc chắc chắn. Chỉ là hiện tại đi ra ngoài, cũng đừng quên là ngươi từng ở nhà chúng ta trôi qua, nên có thể diện không so với cô nương người nhà kém hơn, không làm cho người nhà chồng coi thường đi."

Hồng Nguyệt Nhi gật đầu đáp ứng. Ta đưa nàng đến ngoài cửa lớn, chỉ nói câu: "Bảo trọng." Nàng rưng rưng lôi kéo tay của ta không thả, ta liền cười nói: "Phụng Thiên phủ cũng không xa, ngày sau có việc gì cũng nên thông báo một chút tin tức, nếu là sinh tiểu oa nhi, ta còn muốn uống rượu đầy tháng đấy." Nàng dùng khăn lau khô lệ, ngẩng đầu lên cười nói với ta: "Tiểu thư nếu là có tiểu a ca tiểu cách cách, ta cũng vậy nhất định là phải tới thăm ." Sau đó ngồi xổm người xuống ôm lấy Mẫn Mẫn, rồi lên xe rời đi.

Ta ôm Mẫn Mẫn, nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, biến mất sau khúc quanh ở góc đường.

Ngày thứ hai sau khi Hồng Nguyệt Nhi đi, Nhiếp Tĩnh liền tìm tới cửa, cùng người gác cổng tiểu tử này nói là gã sai vặt trước kia từng phục vụ xe ngựa cho ta, hắn liền nửa tin nửa ngờ vào bẩm báo. Người này gặp mặt câu nói đầu tiên là: "Khí sắc không tệ, xem ra thời tiết ở kinh thành thích hợp nuôi dưỡng ngươi!"

Ta đè nén không đánh hắn một cái, nhíu mày nói: "Ngươi hơn ngàn dặm đường chạy tới trong kinh như vậy, chính là vì tới nói mát với ta?"

Hắn tự tìm cái ghế ngồi xuống, rót ly trà, vừa uống vừa nói: "A, ta nói cho Cẩm Nhan ngươi về nhà, nàng không phải là để cho ta tới thăm ngươi một chút."

"Nàng cũng tới sao?" Cẩm Nhan mang thai, nên có năm sáu tháng rồi, bên cạnh không ai chăm sóc, hắn chỉ sợ cũng không yên lòng đi.

"Nàng hiện tại như vậy sao chịu được xóc nảy." Nhiếp Tĩnh lắc đầu một cái, lại nhìn ta hỏi: "Ngươi còn muốn đi sao?"

Ta cười khổ nói: "Không đi được rồi."

Hắn"Ừ" một tiếng, nói: "Ta cũng nghĩ thế." Trầm mặc một hồi, lại nói: "Chờ Cẩm Nhan ở cữ xong, mang theo đứa nhỏ cùng nhau đi thăm ngươi thôi."

Ban đầu không có cùng Cẩm Nhan nói chuyện trong nhà, nàng tới trong kinh nhìn thấy ta, chỉ sợ cũng không thấy vui mừng đi, đến lúc đó, có thể tình nguyện không biết ta. Ta thở dài nói: "Đến lúc đó rồi hãy nói."

Nhiếp Tĩnh đại khái cũng hiểu băn khoăn của ta, gật đầu một cái, để một bọc đồ lên trên bàn, nói: "Đây là ngươi bỏ quên trong trấn . Y phục cái gì nghĩ ngươi cũng không cần, đã giúp ngươi cầm sách, bút ký, còn có một chút tạp vật." Hắn trước khi đi, đưa chim bồ câu màu xám của Cẩm Nhan cho ta, bảo là muốn tìm hắn sẽ để cho bọn chúng gửi thư.

Ta nói tiếng cám ơn, đưa hắn đi ra ngoài. Trở về nhìn tới chim bồ câu mập phì xinh đẹp đối diện kia, nghĩ thầm, điều quan trọng nhất là đề phòng Mẫn Mẫn cảm thấy hứng thú đối với chúng.

Kinh thành mùa hè nóng thật gay gắt, ta muốn đánh mặt trời ra ngoài, đến khi nó rơi xuống, nơi nào cũng không muốn đi, cả ngày chính là khô héo. Buổi chiều là lúc nóng nhất, trong phòng cũng đợi không được, liền sai người khiêng giường trúc đặt dưới cây Tử Đằng ở trong sân, mới cảm giác được hơi râm mát một chút.

Ngày này xem sách một chút, liền dựa vào đã ngủ mất. Cũng không biết ngủ bao lâu, trong mơ mơ màng màng mở mắt, đã nhìn thấy mặt Thập Tứ ngạc nhiên. Không đúng, Thập Tứ lớn thành cái bộ dạng này sao? Mặt hình như không có chính trực như vậy . . . . . Ưmh, là Thập Tứ, hắn bây giờ cách mười lăm tuổi rất xa. . . . . . Không biết là bởi vì nóng, hay là bởi vì ngủ hồ đồ, ta chậm rãi ngồi dậy, mắt không có tiêu cự nhìn tới trước trước mặt.

Thập Tứ từ trên ghế bên cạnh giường "Vụt" đứng lên, lui ra hai bước, nói nhỏ: "Ta không muốn ầm ĩ ngươi."

Lúc này Đông Vân vào viện, bưng một khay dưa hấu đã cắt gọn, nhìn bên dưới khay còn có vụn băng bên trên. Nàng thấy ta tỉnh, đem cái khay đặt xuống ở trên bàn đá, trước tiên dâng nước trà cho ta súc miệng, sau đó vắt khăn lau mặt đưa cho ta. Ta lau mặt, mới cảm giác tỉnh táo được một chút, một trận gió thổi qua, chỉ cảm thấy phía dưới giường trúc cực kỳ mát mẻ. Chợt nhớ tới một chuyện, lúc trước tiểu tử này hình như đã nói muốn theo Hoàng đế cha hắn đi tái ngoại Bắc tuần, Thập Tam đều đi mấy ngày rồi, thế nào hắn còn ở lại đây vậy? Ta liếc nhìn hắn hỏi: "Ngươi tại sao còn chưa đi?"

Trên mặt tiểu tử này đầu tiên là vui mừng, tiếp đó lại suy sụp xuống, ta không nhịn được cau mày, qua thật lâu hắn rốt cuộc mới hiểu được ý của ta, đáp: "Nguyên lai là đã định đi theo hộ tống, chẳng qua là đúng lúc ít ngày trước bị bệnh một cuộc. Hoàng A Mã liền để cho ta ở lại."

Bị bệnh? Nhìn dáng dấp không có gì mà, trừ có nửa tháng không có xuất hiện bên ngoài. . . . . .

Hắn thấy ta nghi ngờ cười nói: "Không phải là bệnh nặng gì, đã tốt toàn bộ rồi. Bắc tuần không đi được cũng tốt, vẫn là trong kinh tự tại."

Ta ngó mặt đi chỗ khác không hề quan tâm đến hắn nữa, xem ra mùa hẻ này thanh tĩnh không được rồi.

Sau đó mấy ngày, Thập Tứ đều đến lúc ta ngủ trưa dậy. Mặc dù tới cũng chính là ngồi một chút, không nói cái gì, nhưng bây giờ ta thật sự không muốn cùng hắn gặp mặt. Cho nên sau ba lần, mỗi ngày trời vừa sáng ta liền ra cửa, dự định kéo dài đến mặt trời xuống núi mới trở về.

Nghĩ tới nhà thờ của tiểu Chung có một phòng dưới tầng hầm, Hạ Thiên thật mau lạnh, liền lần mò đi đến chỗ hắn. Từ cửa đi vào, trong giáo đường rỗng tuếch, ta xuyên qua từ phía sau đàn tế tiến vào trong viện, liền gặp được cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi - sách đầy sân, trên ghế dài, trên bàn đá, trên thảm cỏ, trên hành lang tất cả đều mở ra, trang giấy trắng hoặc vàng, ở dưới ánh nắng sáng sớm có vẻ vô cùng chói mắt. Gió nhẹ lướt qua, trang sách phát ra tiếng vang sàn sạt, hết sức dễ nghe.

Tiểu Chung đưa lưng về phía ta đứng ở một góc, không biết loay hoay cái gì, ta đi lên, vỗ nhẹ lên bờ vai của hắn, hắn hình như bị hù sợ, chợt đứng lên, một chồng sách trong tay "Bịch bịch bịch bịch" rơi xuống, có một cuốn vừa vặn rớt ở trên chân, đau đến hắn nhảy tưng tưng. Hắn căm tức nhìn ta một cái, sau đó liền xách ta lên đi xuống phòng dưới tầng hầm, giống như ba năm không thấy cũng không có xa lạ cùng không quen, nói: "Ngươi tới thật vừa đúng lúc, cùng nhau giúp một tay."

Ta còn muốn hắn muốn ta giúp hắn mang sách đi ra ngoài phơi đây, dĩ nhiên một tiếng đồng ý. Không nghĩ tới lại bị hắn ấn đến trước bàn, một quyển sách da cứng rắn nện vào trước mặt, vứt tới đây một xấp giấy trắng nữa, sau đó nói: "Phiên dịch Hán Văn."

Ta khẽ run lật trang sách ra, thấy bên trong rậm rạp chằng chịt tiếng Latin, mặt bắt đầu nóng lên, đổ mồ hôi toàn thân, ngẩng đầu làm mặt dày cười với tiểu Chung nói: "Ta xem không hiểu. . . . . ."

Tiểu Chung nhìn ta chằm chằm , cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói cái gì?"

Cũng hơn ba năm không có đụng vào, còn trông cậy vào ta có thể đạt tới trình độ nhà phiên dịch? " Vậy lúc trước coi như là ta dạy vô ích rồi hả ?" Thanh âm của hắn không lớn, nghe vào cũng không ít nhiều thất vọng, ta lại cảm thấy lạnh lẽo từ cổ một đường dọc theo sống lưng đi xuống, chặn lại nói: "Ta xem trước một chút, lát nữa chắc có thể xem thành thạo hơn thôi." Lúc này hắn mới bỏ qua cho ta, lưu lại một câu, "Vậy ngươi hãy xem kỹ một chút đi." Liền làm chuyện của mình.

Ta cầm quyển sách kia lên, lật xem từng tờ một, phát hiện xem không hiểu nhiều câu và từ lắm, ta liền ở tại nơi tầng hầm tràn đầy mùi nấm mốc của sách này vòng vo vài vòng, rốt cuộc tìm được một quyển tự điển, mới dần dần có thể xem hiểu một chút. Quyển sách này là bản chép tay, là kiến thức địa lý quang cảnh Russia, ngoài ra có một chút nội dung về xây dựng St. Petersburg.

Một ngày ta chỉ có thể xem hiểu một chút thôi, phiên dịch khẳng định là không được , vì vậy nói với tiểu Chung ngày hôm sau lại tới. Sau đó, gần như cả mùa hè đều trôi qua ở tầng hầm của hắn. Tiểu Chung là bị mấy cái công việc cung đình cha xứ nhờ vả, tìm Hoàng đế yêu cầu tài liệu liên quan ghép lại phiên dịch, bởi vì hắn ở tại Trung Quốc thời gian dài, tiếng Latin cùng ngọn nguồn Hán Văn đều rất tốt, văn thư lưu trữ lại nhiều. Có lẽ yêu cầu quá nhiều lại quá gấp, làm cho tiểu Chungbể đầu sứt trán ( hắn còn có chuyện của Giáo Hội phải làm nữa ). Cho nên ngay cả ta là tráng đinh không được việc như vậy, cũng bắt lung tung.

Cái giáo đường này đại khái cũng là nơi được nhóm hội sĩ Jesus nghỉ ngơi tụ hội, thường xuyên có nhóm người già tìm đến tiểu Chung, hoặc là chuyện phiếm, hoặc là ăn cơm. Bọn họ thỉnh thoảng dùng tiếng Latinh, thỉnh thoảng dùng Hán ngữ(tiểu Chung thấy ta ở đây, cũng tận lực dùng Hán ngữ chính gốc rất dày dặn nói chuyện ) bàn luận viễn vông, nói xong nhiều nhất, chính là năm nay bắt đầu khâm mệnh từ Hoàng đế tiến hành công việc đo vẽ bản đồ quy mô lớn.

Có lúc sẽ gặp mặt cha sứ quen thuộc, cùng hắn nói chuyện trời đất, hắn đáp lại cho ta vài câu chuyện cười. Mấy năm trước, An Đa chờ Giáo Sĩ thương nghị đi Russia mượn bản đồ xem, nghe bẩm tấu Hoàng đế nói, "Để cho An Đa đi cho chết tâm, người La Sát lòng dạ hẹp hòi, tuyệt đối không có khả năng như ý nguyện." An Đa nghe kỳ quái, cảm thấy thế nào cũng không đến nổi hẹp hòi thành như vậy, cùng Mẫn Minh bọn ta thương lượng một chút, suy nghĩ biện pháp, sau khi đến Russia , theo chân bọn họ trước uống trà ăn điểm tâm, tán gẫu tiếp trời đất thời tiết, nói một chút tình huống địa lý Trung quốc, sau đó thảo luận Russia chỗ nào có sinh vật gì, loại cây nông nghiệp nào sinh trưởng. Kết quả sau khi y kế hành sự, không chỉ có không có mượn tới bức vẽ, ngay cả địa danh sông núi cũng không có hỏi lên. Ha hả, Hoàng đế bên biên giới đối diện nhìn chằm chằm Sa Hoàng tính tình bướng bỉnh, vẫn là hết sức hiểu rõ.

Ta bình thường gần tối mới từ nơi này của tiểu Chung rời đi, về nhà ăn cơm tối.Không biết Thập Tứkhi nào thì bắt đầu, cũng tại thời gian này đến nhà ta, cha khách khí lưu hắn cơm tối, hắn cư nhiên lại thật sự ở lại. Thời điểm hắn ở đây, Lý Oanh cũng không lên bàn, một bàn người, trừ cha và Lý Hạo cùng hắn thỉnh thoảng nói chuyện, chính là trầm mặc.

Ta về đến nhà não cũng đang suy nghĩ làm thế nào phiên dịch một cái địa danh nào đấy của nước Nga, hoặc là lôi cha xứ Hiếu Tư nói lên chuyện đo vẽ bản đồ Trường Thành, ăn cơm cũng không còn chuyên tâm như trước kia vậy. Lúc ăn được một nữa, thấy Lý Hạo một lát nhìn Thập Tứ, một lát lại nhìn ta chằm chằm, liền gắp một món ăn cho hắn, đến gần hắn nhẹ giọng nói câu: "Ăn cơm thật ngon." Hắn liền không hề liếc nữa.

Lúc mùa hạ gần kết thúc, phủ Tứ Bối Lặc phái người đi đón Lý Oanh. Đến canh giờ lên kiệu, tiểu muội mặc trang phục lộng lẫy mới bắt đầu khóc thút thít. Lau nước mắt một lần lại một lần, cuối cùng không thể không trang điểm lại. Nàng lo lắng nắm tay của ta, nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, phải tới thăm ta nha!" Ta biết rõ, mặc dù tính tình nàng cẩu thả, chung quy đối với vận mệnh không biết có điều sợ hãi.

Trước khi thành thân không có nhiều lễ nghi rườm rà, không có tiệc mừng cùng đội ngũ nhà mẹ đưa dâu, thậm chí cha cũng không thể chuẩn bị cho nàng bao nhiêu đồ cưới, tiểu muội mười bốn tuổi cứ như vậy lấy chồng rồi. . . . . .

Lý Oanh xuất giá, khiến cho người trong nhà cũng thêm một phần buồn bã. Gió thu lạnh dần, ta cũng cảm thấy buồn bực, ngực giống như bị cái gì chận lại. Bất quá vẫn có một chuyện lớn, để cho chúng ta quan tâm bận rộn, đó chính là năm nay Lý Hạo thi Hương.

Đây là Lý Hạo hoãn lại ba năm thi Hương, tiểu tử này thoả thuê mãn nguyện, chờ trèo lên "Quế bảng" , sau đó trở về trường học cũ tham gia"Lộc minh yến" . Ta đoán nếu lúc này không trúng được, hắn cũng sẽ không chết tâm. Trước kia không biết ở phương diện này Lý Hạo tiểu tử này kiêu ngạo tự tin như thế, thi Hương dù sao cũng là một cửa ải cạnh tranh kịch liệt nhất, bất quá có lòng tin là chuyện tốt. Hiện tại ngược lại ta phải chuẩn bị bản lĩnh, nếu như trúng thì mở bữa tiệc, chúc mừng Cử nhân lão gia mới, nếu như không trúng, cùng lắm thì tán thành hắn nghiên cứu tài nghệ thêm ba năm nữa, dù sao hắn vẫn còn trẻ. Kế tiếp suy nghĩ một chút, ta nên lạc quan, tương đối mà nói, Lý Hạo tuyệt đối không coi là bất tài, lại chiếm thân phận thuận lợi là người Bát Kỳ, cơ hội là tương đối lớn.

Thi Hương ba đợt, định tại mùng chín tháng tám, mười hai và mười lăm là ba ngày. Thời gian hiện tại, tương đương với giai đoạn chạy nước rút, Lý Hạo không hề đi ra ngoài với đám cẩu bằng hữu nữa, cả ngày ở trong phòng vùi đầu khổ học. Ta nghĩ dựa vào bản lĩnh này, đoán chừng chỉ có thể lưng mang mười mấy sách luận thiên kinh điển, hoặc là chính là lại lục lọi Tứ Thư linh tinh, tránh cho ra cái đề mục khuất nẻo gì, thật sự không nghĩ ra tại trong cái xó nào xuất hiện qua.

Lý Hạo có lúc đọc sách buồn phiền, sẽ tới tìm ta nói chuyện phiếm giải buồn. Đề tài trên căn bản không hướng tới phương hướng cuộc thi, nói chút chuyện thoải mái thú vị, ví dụ như Bạo Tuyết mới vừa sanh hạ ngựa con, đêm thất tịch đi nơi nào chơi vân vân. Không biết sao nhắc tới Dung Huệ, ta có chừng hơn ba năm không có thấy nàng,cô nhóc ngày đó, cũng đã trở thành thiếu nữ đây. Nói đến Dung Huệ, Lý Hạo liền đỏ mặt, ta thấy hắn ngượng ngùng, cười hắn mấy câu thì không nói đề tài này nữa. Ngồi yên một lát, ta nói với Lý Hạo: " Nếu năm nay ngươi trúng, đầu mùa xuân năm tới là có thể tham gia thi hội rồi. . . . . ."

Hắn"Ừ" một tiếng, ta tiếp tục nói: "Tiếp theo là thi đình, còn có hướng thi. . . . . . Tiến tới vào Hàn Lâm sao?"

Lý Hạo đến gần một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói với ta: "Đây chính là lý tưởng làm quan chi kính bình thường. Nhưng là tỷ, ta muốn nghe cái nhìn của ngươi một chút."

Ta suy tính mấy phút, hắn liền lẳng lặng chờ đợi ta. Cuối cùng ta vẫn quyết định nói lời nói này, mặc dù biết rõ sẽ ảnh hưởng cực lớn tới quyết định của hắn. Ta nói với hắn: "Tự mình trước tiên phải xác định liền ‘ không phải là Tiến Sĩ không vào Hàn Lâm, không phải là Hàn Lâm không vào nội các ’, Hàn Lâm viện đích xác là chỗ đi có tiền đồ nhất, nhưng, chỗ này cũng là nơi chuyên sinh ra tràn đầy hủ lậu mọt sách không dùng cho những người thông suốt. Ngươi trẻ tuổi tân tiến, công văn học vấn sẽ từ từ nâng cao, thiếu nhất chính là kinh nghiệm thật chức. Cổ nhân nói, ‘ trị đại quốc như nấu món ngon ’, một đám công việc vặt phía dưới, khuyến nông, thu thuế, chấn hưng giáo dục, giáo hóa, án kiện, thuỷ lợi vân vân một chữ cũng không biết, thì sao có tài trị đại quốc? Nếu như ngươi chỉ muốn làm ghi chép sách vỡ, thì có là biên tu, kiểm thảo, thứ cát sĩ, nếu nghĩ thông suốt công việc theo đuổi, thì phải tin tưởng ‘ tể phụ khởi ở châu quận ’." Thật ra thì, còn có một chỗ tốt, có thể phải rời xa Kinh Sư. . . . . .

Lý Hạo sau khi nghe xong, gật đầu nói: "Tỷ, ta hiểu."

Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Ừ, ý tứ của chính ngươi là quan trọng nhất."

Hắn giống như nhiều năm trước kia như vậy tựa vào trên người ta, nói nhỏ: "Ta chính là không bỏ được ngươi và cha a."

Tương lai là tân khoa Cử nhân, tân khoa Tiến Sĩ giờ phút này như đứa bé, ta cười trách mắng: "Chớ lại làm trò, để cho người ta chê cười! Không còn nhỏ nữa rồi !"

Hắn cũng cười, cũng không buông tay, nói: "Hì, ta thấy ngươi mới càng ngày càng nhỏ!"

Rất nhanh đến tháng tám, sau ba đợt thi qua, Trung thu thật một phen náo loạn. Chỉ là mấy ngày gần đây, cha nhìn thấy ta, đều là một dạng muốn nói lại thôi, ta hỏi, hắn cũng chỉ lắc đầu than thở, cũng không nói gì. Cho đến khi Lý Hạo xem bảng trở về, cũng mặt mài ủ dột, ta cho là không trúng, không biết an ủi ra sao. Hắn lại nói: "Tỷ, hoàng thượng hạ chỉ phế thái tử. Bắc tuần trở về, Đại a ca cùng Thập Tam a ca đều bị giam cầm."

Lúc trước nghe một câu, ta không sai biệt lắm coi như tin tức bình thường trà dư tửu hậu, nhưng là, Thập Tam bị nhốt. . . Không thể tin được a! Một tháng trước còn gởi thư, Thập Tam miêu tả cảnh tượng thảo nguyên cùng tin đồn đi săn thú vị . . .Ta không có hứng thú hiểu rõ cái sự kiện này, lại quan hệ vinh nhục cùng tiền đồ của Thập Tam! Cán cân quyền lực cho tới bây giờ đều không đơn thuần. . . Ta bỗng nhiên càng thêm có loại ác ý suy đoán, các ca ca Thập Tam cùng chuyện này có quan hệ hay không, còn có Thập Tứ, hắn tại sao không có theo hộ tống. . .Ta nghĩ không hiểu, cũng chứng thật không được. Mặc dù không thể giúp bất kỳ việc gì, trong lòng vẫn bất an. Ta lần đầu tiên, muốn biết tiến triển của sự kiện chính trịnày.

Sáng sớm ngày thứ hai, vừa mở cừa viện ra, thì thấy Thập Tứ đứng ở ngoài cửa. Hắn nhìn thấy ta, cũng ngẩn ngơ. Chúng ta đứng trong không khí ẩm ướt của sương mù sáng sớm nhìn nhau giây lát, ta lui ra hai bước, như cũ mặt không thay đổi nhìn hắn. Hắn nhấc vạt áo bước vào ngưỡng cửa, hơn hai thước dừng lại ở trước mặt ta, nhìn ta nói: "Ta gần đây có một số việc, ước chừng không có thời gian đến thăm ngươi. Ngươi. . . .tự mình chiếu cố thật tốt, vào thu rồi, cẩn thận đừng bị cảm lạnh."

Ta lẳng lặng đứng, không có trả lời. Phải nói là ta không biết nên nói cái gì, muốn hỏi lại không nói nên lời.

Cuối cùng hắn nhìn ta một cái, xoay người rời đi, vung áo bào bước ra khỏi cửa viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.