Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 20




Tuy rằng Tưởng Minh làm việc không hề xứng với cái chức huấn luyện viên bơi lội, nhưng Mập Mạp dù sao cũng đã biết bơi, và cũng yêu thích bơi lội. Ở trong nước không cảm giác được sức nặng của mình, có thể giống như một con cá tự do tự tại bơi tới bơi lui.

Tưởng Minh cũng cực thích cái loại vận động này. Mỗi ngày trêu Mập Mạp, nhìn đến bộ dạng mặt đỏ tai hồng của hắn, y cảm thấy chơi như vậy rất vui. (mô Phật =.=”)

Thế cho nên khi có người đến tìm Tưởng Minh thì: “Thật xin lỗi, ngài ấy hiện giờ đang có công chuyện…”

“Kháo! Làm cái quái gì mà bận công chuyện? Sẽ không phải là… Hắc hắc hắc… Ngươi đừng cản, ta đi vào xem tình hình một chút.” Tạ Cường là đang bị Tiểu Triệu ngăn cản. Kì thật Tưởng Minh đi bơi cũng không phải công chuyện gì, chẳng qua là y đã phân phó không được để người khác quấy rầy, cho nên Tiểu Triệu không thể không chặn Tạ Cường lại.

Vừa mới bước vào, Tạ Cường chấn kinh đến độ thiếu điều té xỉu. Hai người này đây là đang làm cái chuyện gì?

Thấy Tạ Cường tiến vào, Mập Mạp giống như vừa tìm được vị cứu tinh. Vừa nãy đang bơi, Tưởng Minh bỗng nhiên nói là đau bao tử, thế rồi chìm luôn xuống đáy nước. Mập Mạp sợ đến mức vội vàng bơi qua, đem Tưởng Minh vác lên trên bờ, ôm y, vỗ vỗ mặt y, thế nhưng làm cách nào Tưởng Minh cũng không chịu tỉnh. Đang lúc hắn định kiếm người hỗ trợ thì thấy Tạ Cường.

Tạ Vường lúc bước vào chính là thấy Mập Mạp cùng với Tưởng Minh “xích thân loã thể” đang gắt gao dính lấy nhau. Đi qua nhìn mới biết, ra là Tưởng Minh té xỉu, nhưng vẫn thấy hô hấp, chắc là không quá nghiêm trọng…

“Làm… Làm sao đây? Ngươi cứu… cứu y đi a!” Mập Mạp gấp đến độ muốn khóc. Tưởng Minh chính là đang vui vẻ tự nhiên ngã xuống, lay thế nào cũng không tỉnh, cái cảm giác này thật dọa người!

“Không việc gì, y hẳn là viêm ruột thừa đi. Y bị cũng lâu rồi, mấy lần kêu y làm phẫu thuật nhưng chưa chịu đi.” Tạ Cường ở một bên bắt đầu xuất chiêu nói dối mặt không đỏ tim không nhanh.

“Vậy… vậy bay giờ phải làm gì?” Mập Mạp nhất thời muốn ôm Tưởng Minh chạy ra bên ngoài tìm người.

“Ai, ngươi trước tiên buông y ra, lấy quần áo mặc vào, ta đưa y đi bệnh viện.”

Mập Mạp nhìn nhìn cái quần bơi của mình, lại nhìn đến Tưởng Minh đang đỏ mặt…??? Trước tiên buông Tưởng Minh ra cái đã, giao người cho Tạ Cường xong hắn chạy biến ra ngoài.

“Được rồi, người đi rồi, khỏi cẩn giả bộ nữa.”

“Thao ngươi đại gia!” Mập Mạp vừa đi khỏi, Tưởng Minh tựa như gà trống bị vặt lông, hướng Tạ Cường đấm một phát.

“Uy! Ngươi có lương tâm một chút a! Ta vừa rồi cũng không có lật tẩy ngươi đi.” Tạ Cường vừa né đòn vừa cười một cách âm hiểm.

“Ai cho ngươi đến?” Tưởng Minh tạm dừng tấn công, nhìn nhìn dáng người cường tráng của Tạ Cường, lại nhìn nhìn chính mình… là dáng gà con a, thế là y sáng suốt chấm dứt thế công.

“Không thấy ngươi, nhớ ngươi, đến thăm ngươi a! Thế nào, đối Mập Mạp kia động tâm?”

“Cút! Chuyện của ta không cần ngươi quản.”

“Ha ha ha, không nghĩ đến, khẩu vị Tưởng đại thiếu cũng thật độc đáo đi!”

“Con bà ngươi!” Ya một tiếng Tưởng Minh bay lên đá một cước vào mông Tạ Cường, thân hình Tạ Cường đúng như mong muốn bay về phía hồ bơi.

“Phanh!” một tiếng, Tạ Cường hạ cánh đúng điểm chuẩn.

Thời điểm Mập Mạp đẩy cửa vào, Tưởng Minh mặc chiếc quần bơi màu đỏ đang đứng trên hồ bơi, cười tươi như hoa gặp nắng, mà Tạ Cường thì đang mải mê ngụp lặn trong hồ.

“Ngươi… Ngươi tỉnh?”

“A? Ha ha ha… vừa nãy… đau quá nên nhất thời hôn mê… Không việc gì…”

“Mập Mạp, ngươi đừng có nghe y nói hươu nói vượn! Y vừa nãy là lừa ngươi, muốn đùa ngươi thôi!” Tạ Cường trả được mối thù thì đắc ý hướng Tưởng Minh nhướn nhướn làn mi. Tức chết ngươi đi!

“Tạ Cường! Hôm nay ngươi đừng mong sống sót ra khỏi cái câu lạc bộ thể hình của ta!”

Tạ Cường tức thời ngậm miệng… Tưởng đại thiếu hình như sinh khí.

“Mập Mạp, ngươi đừng nghe hắn nói bậy… Vừa nãy…”

Mập Mạp ném cái khăn tắm về hướng Tưởng Minh, sau đó xoay người rời đi.

Tạ Cường hoàn toàn hoá đá… Ca, ngươi có thể nói gì đó rồi hãy đi không, này còn không phải muốn cái mạng già của hắn sao?

Tưởng Minh ngơ ngác đứng yên, nhìn theo hướng Mập Mạp rời đi. Hắn tức giận sao? Hắn như thế nào một câu cũng không nói? Kháo! Tức giận còn không biết mắng một câu sao? Một câu cũng không nói cứ thế mà đi, có ý tứ gì?

Tưởng Minh còn đang lạc trong những suy nghĩ rối rắm của mình, ngay cả một tên bên cạnh tranh thủ thời cơ chuồn mất cũng không để ý.

.

Mấy ngày kế tiếp, Mập Mạp không hề cùng Tưởng Minh nói chuyện, mà Tưởng Minh vốn luôn ngủ trong phòng làm việc cũng không biết tại sao lại trở về phòng mình, Mập Mạp và Tưởng Minh thế là bắt đầu cuộc sống ở chung danh phù kỳ thực của mình.

Tuy rằng hai người không ngủ chung một phòng, thế nhưng mỗi ngày đều là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không nói một câu nào là không có khả năng, nhưng Mập Mạp đối xử với y hình như có phần lãnh đạm hơn thì phải.

Mục Kiền gần đây sẽ thường xuyên thấy cảnh Tưởng Minh ngồi trong văn phòng chống cằm ngẩn ngơ, nhíu mày rất dữ dội.

“Làm sao vậy? Chuyện gì mà buồn đến như vậy?”

Tưởng Minh thành thật đem chuyện tình ngày đó kể cho Mục Kiền.

“Ha ha, ngươi thật đúng là có thú vui tao nhã!” Mục Kiền uống một ngụm và phê, ngồi xuống sô pha bắt đầu đọc thời báo tài chính của ngày hôm nay.

“Ngươi nói xem, ta bất quá chỉ là đùa vui hắn một chút thôi, sao lại nhỏ mọn như vậy? Bình thường hắn cũng đâu có nhỏ mọn như vậy!”

“Ngươi là thích hắn.” Mục Kiền nói ra sự thật.

“Cái gì?” Mặt Tưởng Minh bất giác đỏ ửng.

“Ngươi cái dạng này, tựa như bị lão công vắng vẻ, bị chồng ruồng bỏ, đang oán giận.”

“Ta kháo! Đừng tưởng ngươi là ca ca ta thì ta không dám đánh ngươi nha! Bị chồng ruồng bỏ!!! Ta có chỗ nào giống cái dạng bị chồng ruồng bỏ?” Bị nói trúng tim đen Tưởng Minh thẹn quá hoá giận.

“Tuỳ, có phải hay không chính ngươi rõ.” Mục Kiền ở trong lòng thầm cười trộm. Tưởng Minh a Tưởng Minh, ngươi mà cũng có ngày hôm nay? Quậy phá nhiều năm như vậy, rốt cuộc có người đến trấn áp ngươi a…

“Mập Mạp, ngươi rất thích ăn gừng sống?”

“A? Ách…” Nhìn đôi đũa mình đang kẹp một khối gừng sống to bự, Mập Mạp vội vàng ném xuống. Mấy ngày nay tâm tình không yên, hắn hình như bị bệnh rồi?

Từ cái ngày xảy ra câu chuyện hồ bơi đó, Mập Mạp vẫn suy nghĩ: nếu Tưởng Minh chết rồi thì làm sao bây giờ? Bị doạ cho một thân mồ hôi lạnh, kết quả thay quần áo xong xuôi, chạy về thì đúng lúc thấy Tưởng Minh đang vui vẻ đạp Tạ Cường vào hồ bơi…

Tuy rằng Mập Mạp không chứng kiến hết thảy, nhưng Tạ Cường hẳn là không nên quần áo chỉnh tề mà nhảy thẳng vào hồ bơi. Lúc Tạ Cường nói Tưởng Minh lừa hắn, đùa giỡn hắn cho vui, Mập Mạp nhất thời kích động, cũng thật sinh khí.

Tưởng Minh không phải chưa bao giờ trêu chọc Mập Mạp, nhưng lần này là y lấy thân thể của mình ra mà đùa, này quá đáng! Chính hắn còn tưởng Tưởng Minh thật sự… thật sự…

Vài ngày sau, Mập Mạp đã không còn giận nữa, nhưng chính là, ngượng ngùng nói chuyện với Tưởng Minh, không biết vì lý do gì nữa. Ngượng ngùng? Điều này càng làm cho Mập Mạp chấn động không thôi. Có cái gì ngượng ngùng đâu? Mập Mạp cũng không rõ lắm, chỉ biết vừa nhìn thấy Tưởng Minh hắn sẽ đỏ mặt, hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn… Mập Mạp càng ngày càng hoài nghi có khi nào hắn bị bệnh rồi?

Buổi tối, Mập Mạp vận động xong sẽ trở về phòng, ở trong phòng khách vừa xem TV vừa tập hít đất. Đây chính là thói quen mới dưỡng thành gần đây của Mập Mạp.

10 giờ kém, nhưng Tưởng Minh vẫn chưa về. Mập Mạp ngẩng đầu xem đồng hồ, rồi tắt TV, trong lòng một trận lo lắng. Trở về phòng ngủ, leo lên giường, nhưng chính là lăn qua lộn lại ngủ không được. Tự nhủ Tưởng Minh chắc chắn sẽ về trước 10 giờ…

12 giờ khuya, “cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra. Mập Mạp đứng lên ngay lập tức, mang dép, chạy ra cửa len lén nhìn trộm. Tưởng Minh bật đèn, lảo đảo cởi giày, thay dép lê, áo khoác cởi ra còn quăng lên ghế sô pha. Uống rượu? Mập Mạp nhíu mày: như thế nào lại uống nhiều như vậy? Qua khe cửa Mập Mạp còn ngửi được hương rượu trong phòng, nhìn lại thì Tưởng Minh đang hướng toilet đi đến.

“Nôn” Tưởng Minh nôn đến mức muốn bất tỉnh, tâm Mập Mạp đau như thể chết đi sống lại. Mạnh mẽ mở cửa, Mập Mạp hướng toilet mà đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.