Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 16




Tưởng Minh lúc này tình hình nước sôi lửa bỏng, vạn bất đắc dĩ đành phải lấy Mập Mạp ra làm thế thân. Vốn lúc đầu muốn nói An Tạp, nhưng mẹ mình nếu thấy cái tên An Tạp giống yêu nghiệt kia, còn không phải là từ chối mà không cần xem xét? Mục Kiền… tên kia càng không được, “nhà hắn” mà nghe được tai tiếng còn không băm mình ra? Loại trừ một đống người mới thấy… nguyên lai hảo hữu mình lại ít đến như vậy!

Đột nhiên nhớ đến Mập Mạp, dưới tình thế cấp bách đành phải lôi hắn vào. Ân… hắn hẳn là không có ý kiến gì đâu… cho dù có ý kiến thì cũng phải đổi lại thành không có ý kiến!

Mập Mạp vẫn như cũ đang hăng say phấn chấn bừng bừng mà tập thể lực giảm cân, không ngờ đến có một cái hố rất to đang chờ hắn chui đầu vào.

“Mập Mạp, đến đây!” Tưởng Minh ngoắc ngoắc ngón tay, cười tặc tặc đến không có hảo ý.

Mập Mạp sửng sốt, bước xuống máy tập chạy bộ mà nghi hoặc tiến đến bên Tưởng Minh.

“Đến đây, ngươi xem nóng chưa kìa, đây, lau đi!” Cầm lấy cái khăn tay bắt đầu giúp Mập Mạp lau mồ hôi.

“Ta… ta tự mình làm là được rồi.” Mập Mạp bị làm cho càng khó hiểu.

“Có khát hay không? Đến, uống miếng nước…” Mập Mạp tay cầm ly nước mà lòng lạnh run, Tưởng Minh… cái ánh mắt kia… thật doạ người…

“Tưởng Minh, có chuyện gì… cứ nói thẳng với ta… Ngươi… ngươi đừng như vậy…”

“Theo ta vào văn phòng!” Sau đó cho Mập Mạp một cái liếc mắt ý vị thâm trường rồi rời đi.

“Nga,” Mập Mạp buông cái khăn và ly nước, trong lòng bất an không yên. Mình lại làm cái gì sai sao? Hình như không có a! Kì quái…

Đến văn phòng thì thấy Tưởng Minh đang ngồi trên ghế dựa, tay vò vò đầu, một biểu tình thống khổ rối rắm, khi nhận ra Mập Mạp bước vào thì giật mình bừng tỉnh.

“Mập Mạp, ta có một nhiệm vụ cực kì gian khổ muốn giao cho ngươi.” Tưởng Minh nói.

“Tưởng… Tưởng Minh, có chuyện gì cứ nói, chỉ cần ta làm được ta đều sẽ giúp ngươi.”

“Đây là chính miệng ngươi nói a!”

Mập Mạp có cảm giác mình vừa rơi xuống hố.

“Ân, chỉ cần ta có thể làm được… mà không phải chuyện thương thiên hại lý… ta đều sẽ làm.”

“Giả làm bạn trai ta!”

“A?!?” Mập Mạp sửng sốt: Bạn trai??? Đây là “bạn trai” theo định nghĩa nào mới được chứ? Bạn bè là nam, hay là…

“Ngươi không phải là không biết đấy chứ? Ta là GAY, cũng chính là đồng tính luyến ái, hiện tại mẹ ta đang sốt ruột muốn tìm bạn trai cho ta, nhưng là ta chưa muốn, cũng chả còn biện pháp nào, đành phải để cho ngươi cải trang.”

“… Tưởng Minh… Ta… ta không tốt đâu…” Mập Mạp hoảng sợ đưa tay ôm ngực, nếu mình bộ dạng tuấn tú thì không nói đi, đằng này một thân thịt mỡ, y coi trọng cái gì?

“Ách… Ý của ta là để ngươi sắm vai, giả bộ, ai mà muốn ngươi làm bạn trai thật chứ! Thưởng thức của ta cũng không đến nỗi tệ như vậy, ngươi đừng có làm ra cái vẻ nhìn thấy sắc lang ấy biết không hả? Hơn nữa, dáng người của ngươi…”

“Vậy theo ý ngươi, ta xem như một kẻ lừa đảo, ân… không sao… được rồi.” Mập Mạp lau mồ hôi. Hoàn hảo là đóng kịch, vừa nãy hù chết hắn. Đừng nói chính mình đối với nam giới không có cảm giác, cho dù có… Như thế nào lại có được! Nghĩ lại vẫn còn nổi da gà.

“Hắc hắc, ta biết ngươi sẽ giúp ta mà!” Tưởng Minh xáp qua, chụp Mập Mạp một cái, còn cười hề hề một cách đê tiện. Mập Mạp sửng sốt, cũng cười khổ theo vài tiếng.

.

“Thật sự… Mặc không nổi…” Mập Mạp cố hết sức lôi kéo cái quần đã chật căng hướng lên trên.

“Xoạt…” Tưởng Minh sửng sốt, Mập Mạp cũng sửng sốt.

“Ta nói mặc không vừa mà…” Mập Mạp nhỏ giọng nói.

Mới sáng sớm Tưởng Minh đã kéo hắn đến, đưa cho hắn hai bộ quần áo, bảo làm cách nào cũng phải mặc vào, cái gì mà sẽ đi gặp mặt cha mẹ… Kết quả là cái quần kia quá bé, Mập Mạp cố cỡ nào cũng không thể chen vào được, dùng một chút lực thì nó tiêu mất rồi!

Tưởng Minh tức giận ném quần áo qua một bên, ngồi trên giường sinh khí. Đầu óc mình lúc trước chắc chắn là do động kinh, làm thế quái nào mà lại nhớ đến Mập Mạp? Trước khoan nói cha mẹ có thông qua hay không, riêng cái thể trọng kia cũng đủ sầu người…

“Cái kia… Hay là ta mặc quần áo của mình đi! Cái này thật sự mặc không vừa.” Nãy giờ vật lộn với bộ quần áo, Mập Mạp rốt cuộc nhịn không được.

“… Bình thường mặc cái gì thì mặc cái đó đi…”

.

.

.

Tưởng Minh ho nhẹ một tiếng, Tưởng phụ Tưởng mẫu mới giật mình phản ứng lại. Hai người đã nhìn chằm chằm Mập Mạp hơn một phút đồng hồ rồi…

“Hài tử, ngươi bao nhiêu rồi?” Tưởng mẫu từ ái nhìn Mập Mạp, đứa nhỏ này lớn lên nhiều thịt như vậy… sống chắc cũng không dễ dàng gì.

“28…” Tưởng Minh từ lúc vào nhà đến giờ, vì để cho cha mẹ không nghi ngờ luôn luôn lôi kéo tay Mập Mạp, vừa nghe đến câu trả lời kia của hắn, tâm bỗng giật thót.

Tưởng Minh sửng sốt: Mập Mạp hắn đã 28? Trước kia chưa từng hỏi qua, ai ngờ còn lớn hơn mình đến 3 tuổi. Cẩn thận đánh giá phản ứng của cha mẹ, hình như không có thái độ gì với cái sự béo của Mập Mạp, cái này là tin tốt đi?

Lúc sau Tưởng phụ Tưởng mẫu có hỏi thêm Mập Mạp mấy vấn đề nho nhỏ nữa, cuối cùng rồi cũng buông tha, bảo hắn ra ngoài nghỉ ngơi trước. Nghe được lệnh đại xá, Mập Mạp “vút” một tiếng chạy vội ra ngoài. Tốc độ của hắn làm cả ba người cùng nghẹn họng nhìn trân trối.

Vừa ra khỏi cửa, Mập Mạp đã tựa vào tường thở hổn hển. Cái chuyện này là cái chuyện khỉ gì a? Đại lão gia, để cho ta giả làm bạn trai người ta… hơn nữa đối phương lại còn là nam nhân…

Mập Mạp đi rồi, cái gọi là vấn đề chính cũng nổi lên…

“Tưởng Minh! Ngươi cho ba ngươi là một tên ngốc tử sao? Cư nhiên gọi một tên mập đến đùa giỡn chúng ta!” Tưởng phụ vỗ bàn, Tưởng Minh cả kinh đến mức tim nhảy thùm thụp trong ***g ngực.

“Nói nhỏ một chút, tôi xem Mập Mạp người ta cũng không phải quá xấu…”

“Ân, ân,” Tưởng Minh vội vàng phụ hoạ theo.

“Con hư tại mẹ, Tưởng Minh nó thành cái dạng bây giờ đều là do bà chiều quá!” Tưởng phụ tức khí đến nghiến răng nghiến lợi.

“Ông… ông cư nhiên hung ta… Người ta không cần sống nữa! Người ta… chết cho ông coi…” Tưởng mẫu cũng không vừa, móc ra một chiếc khăn tay ra sức khóc nấc lên.

Tưởng phụ vội vàng ôm phu nhân mà dỗ.

Tưởng Minh vô lực nhìn một đôi dở hơi trước mặt, không làm diễn viên quả thật là nhân tài không được trọng dụng. “Ba, mẹ…”

“Được rồi, được rồi, chuyện của ngươi tự ngươi đi mà quản, cũng không phải con nít gì nữa, thành thành thật thật mà sống cho tốt với Mập Mạp, có nghe thấy không?”

“Nga,” Tưởng Minh tâm không cam lòng không nguyện mà gật gật đầu.

“Đừng để cho ta nghe thấy bất kì phong thanh nào, bằng không lần tới sẽ không cho phép ngươi tìm người thân cận nữa!”

“Rõ là! Không cần ghét bỏ Tiểu Mập Mạp của người ta, ta xem nó rất thuận mắt. Ngươi và hắn cùng một chỗ, ta với ba ngươi cũng an tâm.” Tưởng mẫu nói với một vẻ hi vọng.

Tưởng Minh đơ người đứng lên rời đi. Này… có thể tính là trộm gà không được còn mất nắm gạo không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.