Cho dù là kẻ khờ của kẻ khờ, cũng sẽ không tên nào can đảm đứng ra đối kháng với Akashi, mà hiện tại…… bọn họ đều hiểu được, Akashi lợi hại cỡ nào nha!
Thực ra, không phải không ai dám cản Akashi…… nhưng cản được hay không lại là một chuyện, hơn nữa tên nào đứng ra cản thì đều thảm không kể được!
Ngồi hàng ghế dự bị, trên cổ vắt một cái khăn bông màu lam, Kuroko cúi đầu, nhè nhẹ thở ra, ánh mắt như cũ chưa từng rời khỏi sân đấu.
Giọt mồ hôi theo sống mũi rơi xuống, không hiểu sao Kuroko cứ bất an, hai mắt cậu gắt gao nhìn theo đội trưởng của sơ trung Tokyo, vẫn cứ cảm thấy anh ta kỳ lạ thế nào…… Dù là thế nào chắc chắn không phải điều tốt gì.
Kuroko ngẩng đầu lên, nhìn cảnh tượng mờ ảo trước mắt, nụ cười cong lên có chút miễn cưỡng, sau này bản thân sẽ ra sao…… Nghĩ đến đây, trong mắt cậu dường như xuất hiện một màu đỏ sẫm, Kuroko giật mình nhìn xung quanh lần nữa, chẳng lẽ Kagami tới đây?
Không, không thể nào, nếu trước kia vào thừoi điểm này cậu ấy có đến xem thi đấu hẳn là phải biết mình chứ, nhưng khi đến Seirin, Kagami rõ ràng không nhận ra cậu.
Kuroko lắc đầu, lòng bàn tay không tự chủ mà nắm lại, dời sự quan tâm về lại sân thi đấu.
Màu tóc đỏ như lửa của Akashi nổi bật giữa sân đấu, hắn vô cùng thoải mái đi lại quanh sân, nhìn thì không làm được gì, cũng chẳng có chút uy hiếp tới đối thủ, nhưng thực ra, ở lúc không ai chú ý, Akashi lặng lẽ gây áp lực lên cho mục tiêu.
Đến khi bọn họ nhận ra, thì cũng đã muộn.
Năm thiếu niên toả sáng trên sân, Kuroko nhàn nhạt cười, nhưng cái cười này chính là nụ cười chân thật nhất của cậu, nụ cười ấm áp từ sâu trong thâm tâm, dịu nhẹ như buổi bình minh, tươi sáng như ánh mặt trời rực rỡ của tháng ba.
Cũng khoảnh khắc đó Aomine nghiêng ngươi nhìn qua, toàn bộ biểu cảm của Kuroko đều thu trọn vào trong mắt, kinh nhạc trước vẻ đẹp ấy.
Hai tay Aomine siết chặt, xem đó là động lực để tiếp tục thi đấu.
Cơ thể Kise nhoáng* lên, bắt chước theo SG (hậu vệ ghi điểm) làm ra một đường chuyền gấp khúc, đem bóng từ trên tay ném về phía Midorima cách hắn cả một đoạn dài, mà Midorima sau khi tiếp bóng lập tức chạy tới ngay trước vị trí ném bóng ba điểm, hai tay nâng bóng, cơ thể cao lớn nhẹ nhàng nhảy lên, ném đi.
(*nhoáng: chớp nhoáng)
Ngay khi bóng đi vào rổ, toàn bộ sân vận động lại lần nữa sôi trào.
Chỉ vài phút trận thứ hai mà tỉ số đã là 49:24, sơ trung Tokyo lấy được hơn hai mươi điển, thì Teikou đã gấp hai lần bọn họ!
Một quả ghi điểm này như ấn định luôn tỉ số cả trận, thí sinh bên sơ trung Tokyo toàn bộ đều lâm vào tình trạng bị động, bị Thế hệ kỳ tích áp chế không ngóc dậy nổi luôn.
Thành viên thi đấu trực tiếp mất bình tĩnh, mà cổ động viên Tokyo trên khán đài cũng đứng ngồi không yên.
“Này! Họ chơi kiểu gì vậy hả!”
“Đội bóng trường chúng ta làm sao có mấy kẻ tép riu như vậy chứ hả!”
“Đúng vậy! Đường đường là đàn anh năm 3 lại bị một đám năm 2 đánh không ngẩng đầu lên được sao!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Mất mặt chết đi được!”
“Cố quá thành quá cố, đừng đấu nữa! Không hiểu làm sao trường có thể để một đội bóng như vậy ra sân thi đấu chứ?!”
(Sóc::)) tôi ghét chúa mấy thể loại này, cổ vũ làm như ông nội người ta)
Tiếng chửi rủa từ khán đài của sơ trung Tokyo truyền tới ngày một nhiều, mỗi một câu đều chói tai vô cùng.
Rõ ràng đều là bạn học cùng trường, thấy người khác lâm vào khốn đốn, không khích lệ thì thôi còn giúp đối thủ mắng mỏ người của mình, thật là……
Akashi lắc đầu, trong sân Teikou nhìn thấy một màn cũng cảm thán.
Chẳng lẽ bọn họ giả mạo đội cổ vũ? Thi đấu lúc cần cổ vũ nhất chính là những lúc như này, thế mà bọn họ ngược lại còn mắng người? Xem ra đội bóng rổ Tokyo ở trường học cũng không được ủng hộ lắm.
Đội cổ vũ nhà ai có mấy thành phần này, cả đội bóng không khóc chết mới lạ, trận đấu vốn dĩ dù có thắng thì gặp cảnh này sao mà thắng nổi trời?
“Nghỉ chơi!” SF (tiền phong phụ) nổi điên, “Đám người kia muốn gì đây?! Không nói được câu tốt đẹp gì còn khen đối thủ?! Bọn họ không phải do Teikou mua chuộc hết rồi chứ?”
“Này, bình tĩnh một chút.” Đội trưởng vỗ vai hắn, “Bình tĩnh, không cần quan tâm bọn nó, làm sao thi đấu tiếp mới là quan trọng nhất.”
SF (Tiền phong phụ) nén lại cơn giận gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Thế hệ kỳ tích vô cùng hung ác, đáy mắt lôi rõ sự chán ghét!
Trận đấu tiếp tục, Teikou vẫn nắm giữ thế trận rất tốt, tình hình đã như vậy bọn họ cũng không cần căng thẳng, Aomine thu lại chút khả năng, Kise cũng vô cùng thảnh thơi, Murasakibara như cũ không quan tâm đến ai, còn Midorima vẫn đứng một bên đẩy kính đợi bóng.
Akashi thâm ý nhìn vị đội trưởng bên kia một chút, sau đó nhanh chóng thu lại tầm nhìn, dùng động tác ra hiệu cho những người khác.
Thời gian còn lại, dù bầu không khí dần kỳ lạ nhưung vị đội trưởng kia cái gì cũng không làm, trận thứ hai kết thúc với tỉ số 63:30.
Trận đấu kết thúc, ai về chỗ nấy, ngồi ở ghế nghỉ chân vắt khăn bông ướt đẫm mồ hôi ngang cổ, há miệng thở hồng hộc.
Nhưng đáng tiếc, đó chỉ là tưởng tượng của bọn họ, hai trận này không có chút vất vả nào như mong đợi, cả người cũng tràn trế sức lực.
Có ai cảm thấy nhịp độ thi đấu của cựu Hoàng đế quá chậm không?!
Hai mày hơi nhăn lại, Akashi nheo mắt, màu đỏ đậm trong mắt che đi suy nghĩ của chủ nhân nó, không ai đoán được rút cuộc hắn đang nghĩ gì.
Kuroko nhìn nửa khuôn mặt của Akashi, muốn tìm hiểu suy nghĩ của hắn, nhưng cái gì cũng không nhìn ra.
Đúng vậy, Kuroko ngồi ở ghế dự bị vẫn luôn nhìn đội trưởng kia, tất nhiên nhận ra đối phương có gì đó rất kỳ lạ.
Làm đội trưởng, là người đóng vai trò gắn kết thành viên trong đội với nhau, vậy mà, anh ta ngay cả an ủi cơ bản nhất cũng không làm, còn đem toàn bộ quan tâm ném lên Akashi.
Đúng vậy đó, anh ta một chút cũng không quan tâm đến tình hình trận đấu, mà cứ chăm chăm nhìn Akashi suốt.
Tuy rằng Akashi là đội trưởng Teikou, nhưng cũng không tới mức làm người ta nhìn đắm đuối cả trận đấu đâu!
Kuroko nghĩ tới một trường hợp, anh ta vì ái mộ Akashi nên mới không rời mắt được sao? Nghĩ thế chứ cậu cũng không thể tin được người như vị đội trưởng đó lại…… Hơn nữa, ánh mắt anh ta không có thiện ý gì, chẳng giống như nhìn người mình yêu thầm, mà ánh mắt đó cũng chẳng phải khiêu khích gì…… Cái vẻ nguy hiểm khó hiểu này, chỉ thấy được sự chán ghét sâu đậm mà thôi.
Kuroko trong lòng hơi run lên không nói được gì, ánh mắt hung hăng ác liệt, không biết trận tiếp theo có làm gì ảnh hưởng tới Akashi không nữa……
Nghĩ đến đây, Kuroko nhìn qua Akashi, “Akashi – kun, trận sau tớ lên sân nha.”
Vốn Akashi đang uống nước nghe Kuroko nói thế, nuốt xuống một ngụm, hỏi, “Vì sao?”
“Ờ…… Tớ lên trận ba, Akashi – kun lên sân trận cuối.”
Akashi lần nữa nheo mắt, như đã đoán được suy nghĩ của Kuroko, khóe miệng hắn hơi cong lên, trông rất là vui vẻ, mắt cũng chan chứa sự dịu dàng, giống như người trước mắt có làm gì quá đáng hắn cũng đều có thể bỏ qua, là một loại cưng chiều vô điều kiện.
“Tớ không đồng ý.” Akashi quay đầu, cầm khăn lau đi mồ hôi, chầm chậm nói, “Tetsuya, chờ trận cuối cậu hãy thay tớ lên.”
Akashi rũ mắt, hai mắt nhắm lại, dù cho có là ai cũng đoán không ra hắn đang nghĩ gì.
Kuroko nhăn mày, không hiểu lời Akashi nói có ý gì.
Nói như vậy có nghĩa Akashi không muốn chơi trận cuối, hay là muốn ám chỉ điều gì…… Ví dụ như, hắn không thể chơi tới cuối trận, nên mới cho Kuroko lên sân?
Tinh thần dần suy kiệt, Akashi rõ ràng chỉ mới thi đấu một trận, hơn nữa nhịp độ cũng rất chận, Aomine, Kise, Midorima hay Murasakibara đều còn rất khoẻ, mà hắn lại…… Tuy rằng vẫn có thể hoạt động như bình thương, nhưng vẫn có cảm giác uể oải từ tinh thần đến thể lực.
Đưa tay che lại mắt trái, Akashi cảm giác được nơi này có chút đau nhức, giống như trong mắt có thứ gì đó điên cường nhảy loạn, Akashi nhăn lại, quả nhiên, là do sử dụng quá mức mới như vậy……
Lắc mạnh đầu, tóc mái trên trán rũ xuống che đi hai mắt, Akashi cảm thấy hai mắt như lửa đốt, đau đớn theo dây nơron chạy khắp cơ thể, rồi mới truyền thẳng lên đại não.
Akashi lảo đảo bước đi, Midorima bên cạnh nhanh chóng đỡ hắn.
Kuroko lo lắng chạy tới bên Akashi, “Akashi – kun cậu chắc ổn chứ?”
Hai mắt chậm rãi khôi phục thần sắc, Akashi chậm nói, “Chỉ là nghĩ chút chuyện lên hơi phân tâm, không nhìn đường……”
Mọi người gật gật đầu.
Akashi không tính nói thật, dù cho có ép cung cũng không moi ra được nửa chữ, cho nên bọn họ đều biết điều mà không hỏi nữa.
Kuroko muốn nói lại thôi, nhìn Akashi kiên quyết, hỏi nhiều cũng không ích gì.
Dáng vẻ của Kuroko đều được Akashi thu lại, khoé miệng hắn lại nở nụ cười khẽ, mắt cũng hơi cong cong, đáy mắt đều là sự ân cần.
Quay đầu, Akashi nhìn thẳng đội trưởng bên Tokyo, ánh mắt dịu dàng lập tức biến mất không dấu vết, đối với những đội viên phía sau mình mà nói, “Đi thôi.”
“Ừm.” Bốn người một lời.
Đi theo sau Akashi, khí thế của bốn thiếu niên bừng bừng, làm người khác nhìn vào đều thấy, không biết từ lúc nào trong bán kính mười mét quanh năm người bọn họ đã xuất hiện một lần sương trắng, khí thế mạnh mẽ áp đảo.
Mỗi một thiếu niên mang một khí vị riêng biệt, tựa bức tranh đẹp nhưng vẫn khiến người xem phải lùi bước.
Nhìn năm người như xông pha chiến trường, nỗi lo trong lòng Kuroko giảm dần, năm người họ là ai chứ, mình cần gì ở đây lo sợ vu vơ?
Nghĩ thông suốt, nhưng trong đầu Kuroko vẫn cứ loáng thoáng một đầu tóc đỏ sẫm, dù cậu có làm gì cũng không thể vứt bóng dáng kia khỏi suy nghĩ, nếu không thể ném đi, vậy thì chỉ cần tìm việc gì đó quan trọng hơn để nghĩ là được rồi?
Kuroko tự nhủ trong lòng..