Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng

Chương 15: Này Mau Buông Cậu Ấy Ra!






Tuy rằng Kuroko nói như vậy, nhưng mà năng lực của bản thân cậu, những người khác không phải dễ dàng thấy được.

Năng lực của Kuroko cùng những người khác không giống nhau, khả năng của cậu không phải tấn công, cũng không phải phòng thủ, mà là cân bằng.

Cậu trong đội ngũ dùng khả năng chuyền bóng kỳ lạ cùng lợi thế mờ nhạt đặc biệt yếu kém của mình kết hợp mà tạo ra tác dụng cực lớn.

Hơn nữa, những người kia cũng không có khả năng giống Akashi nhìn ra được khả năng của cậu.
Nghĩ đến đây, Kuroko trong lòng mơ hồ có chút nản lòng, nhưng cũng không sợ hãi, sải bước đi đến sân thi đấu.
“Này,” Kobayashi kêu một tiếng, “Cậu có chắc mình là thành viên đội một sao? Làm sao cả cái cơ bản nhất của bóng rổ cũng không làm được?”
“Đúng vậy đúng vậy, người đội một mà động tác cơ bản cũng không làm được.” Một người phụ họa, “Cậu như vậy làm sao vào được đội một chứ!”
“A, nghe nói cậu cùng Aomine quan hệ không tồi……”
Ánh mắt nhìn nhóm người cứ liên tục ríu rít trước mắt trở nên hơi mờ mịt, mồ hôi vịn trên chán ngày một nhiều.
(Ta cũng lau lau=)) lau lau cho bé nè, thương thương)
Cho đến nay, Kuroko ở phương diện bóng rổ, chỉ biết cú ném bóng ảo ảnh, xác xuất vào rổ cũng chỉ 7/10.

Nhưng mà ở chỗ này, cậu không thể dùng đến kỹ năng này, được Akashi chỉ dẫn nửa năm, làm sao có thể đạt được kỹ thuật này ngay được, mọi người có lẽ sẽ nghĩ Kuroko tập luyện thêm thì không có gì lạ, nhưng mà Aomine trước nay đều cùng luyện tập với Kuroko, làm gì đều ở bên nhau, nói không nghi ngờ là không có khả năng, huống chi trong đội còn có một cái Akashi nhìn thấu mọi việc!
“Này, mấy cậu nhanh lên, tập luyện phải nghiêm túc đấy!” Momoi thấy mọi người vây quanh Kuroko, vội vàng chạy tới, kéo tay Kobayashi đang nắm cổ tay cậu ra, bày ra vẻ mặt không vui, nói, “Kobayashi-kun, cậu làm vậy là nghi ngờ quyết định của Akashi sao?”
Nhìn xuống Momoi vẻ mặt tức giận, Kobayashi bĩu môi, “Tôi cũng không có rảnh rỗi như vậy——”
Dứt lời, Kobayashi buông tay, duỗi cánh tay vừa buông xuống, trong mắt đều là ác ý, khéo miệng cong lên một độ khinh thường mà cười, xứng với vẻ mặt hung tợn của hắn, nhìn vào vô cùng đáng sợ.

“Tetsu-kun, cố lên,” Momoi hướng Kuroko cười cười, “Không cần để ý tới bọn họ, Tetsu-kun làm việc của mình thật tốt là được, những chuyện còn lại để tớ xử lý.”
Kuroko gật đầu.
“Momoi-san, đội trưởng Akashi tìm cậu có việc, bảo cậu mau đến sân tập luyện có việc!” Một nam sinh dáng người gầy ốm, hướng bên trong hô.
Momoi nghe vậy, không nhịn đượcc nhăn mi —— Lúc này Akashi-kun kêu mình rốt cuộc là có chuyện gì chứ, Tetsu-kun ở lại một mình thì làm sao đối phó với họ được!
Nhưng mà, mệnh lệnh đội trưởng là tuyệt đối, bất luận kẻ nào cũng không thể cãi lại.

Momoi vội vàng nhắc nhở Kuroko mấy câu, liền đi theo người nọ ra ngoài.
Tạm không nói Akashi bên kia tìm Momoi có chuyện gì, chỉ nói đến tình hình trước mắt thì——
Ida dựa người vào cột úp rổ, có chút lười nhác, hai tay khoanh lại, nghiêng đầu mắt liếc nhìn Kuroko, thu hồi lại ý cười bất cần đời, trên mặt mang theo chút hàn khí, mở miệng: “Này, chỉ bằng một tên vô dụng như cậu, có thể làm được cái gì?”
Kuroko sửng sốt, tay ôm bóng không biết nên đặt đâu.
“Chỉ bằng một chút bản lĩnh của cậu, như thế nào có thể vào đội một!”
Kuroko cúi đầu, mày nhíu lại —— Cũng không phải chưa gặp qua loại chuyện này, chỉ là trước đây khi ở Teiko, sự tồn tại của cậu quá mờ nhạt, rất nhiều người đều sẽ không chú ý tới, mà chính cậu trước nay đều không nghĩ đến ở lúc này lại gặp loại chuyện như vậy.
Hiển nhiên Kuroko có chút giật mình, người ở đội hai lợi hại, cậu tất nhiên cũng biết, dù sao Sơ trung Teiko nổi tiếng, Câu lạc bộ Bóng rổ càng lại nơi nhiều người hướng tới, bên trong không có khả năng chưa người vô dụng.

Đội hai so với đội một sẽ không yếu hơn mấy.
Từ trước tới nay Kuroko chưa bao giờ cùng những người này nói chuyện xã giao gì, hiện tại gặp loại tình huống này, không biết nên làm sao.
Nhưng là, cậu có một điều chắc chắn, lúc trước, Akashi không hề đưa một mình cậu qua đội hai tập luyện, mà lúc này, ngay cả Momoi cũng bị gọi đi.

Cậu bắt đầu không thể nghĩ nổi Akashi đang suy tính điều gì..
“Mày?” Kobayashi hung tợn mà trừng mắt nhìn Kuroko liếc mắt một cái, “Đừng nghĩ vào được đội một thì xem thường? Mày thì có tư cách gì?”
Bình ổn lại cảm xúc, Kuroko đáy mắt thực mau khôi phục lại biểu tình không chút gợn sóng trước kia, tay ôm bóng lại siết chặt thêm.
“Hừ!,” một nam sinh nhìn thoáng qua là một người ôn hoà, không ngờ lại túm lấy cổ áo Kuroko, “Mày là đang xem thường bọn tao đi? Hay là người câm?”
“Chỉ bằng mày đòi xem thường bọn tao?” Một người khác cũng lại đây trừng mắt Kuroko.
Thực mau, Kuroko đã bị một đám người vây quanh.
Dáng người gầy yếu nhỏ người của Kuroko, bị một đám thanh niên cao to hung tợn vây quanh, tự nhiên là không dễ chịu.
Huống chi bọn họ đều có ác ý, bình thường ở trước mặt Akashi không nói được một câu nào đàng hoàng, đối với Kuroko lại bày ra bộ dạng khác, hùng hổ doạ người.
Kuroko như trước mở to hai mở ngập nước tràn đầy ôn hoà, nhìn người trước mắt, không có chút nào hoảng loạn.
Mà bên này, Momoi đi theo người nọ tới bên sân thi đấu của bọn Akashi lúc này đang dừng giữa trận, bọn họ đều ở trong phòng nghỉ ngơi.
“Akashi-kun, có gì sao?” Momoi chạy đến ngồi ở xuống ghế nghỉ ngơi bên cạnh Akashi, hiển nhiên có chút nóng vội.
“Momoi?” Akashi nhìn người cả đầu màu hồng phấn xuất hiện, có chút khó hiểu, “Có chuyện gì?”
“Gì?” Momoi có điểm giật mình, “Không phải Akashi-kun cậu tìm tớ có việc sao?”
Akashi nghe xong Momoi nói mới hiểu rõ, sờ sờ cằm, nói, “Tớ không có tìm cậu.”
“Chính là ——” Momoi nghe vậy chỉ lại phía sau, không ngờ phát hiện phía sau đã không còn ai nữa, “Nakao-kun…… Người đâu? Vừa rồi còn ở chỗ này mà.”
Momoi quay đầu nhìn Akashi, cũng như là đã hiểu cái gì —— Chính mình là đã bị lừa rồi!
Trong lòng Momoi nổi lên bất mãn, những người này thật đúng là lá gan thật sự ngày một lớn, cư nhiên dám công khai làm chuyện như vậy!
Akashi đứng dậy, thở dài, “Nhóm người ở đội hai quả là không muốn sống rồi ——”
Tuy rằng lúc nói những lời này Akashi biểu tình thật nhẹ nhàng như không, Momoi lại cũng cảm thấy phía sau sự bình đạm này lại là một âm thanh lạnh đến cực điểm, làm người ta nhịn không được rùng mình một cái.
“A, Momoicchi đến rồi,” Kise cầm một chai nước khoáng, đi đến bên cạnh Momoi, “Cậu không phải ở bên cạnh cùng Kurokocchi tập luyện sao, như thế nào tới nơi này? A đúng rồi, Kurokocchi huấn luyện thế nào rồi?”
Momoi há miệng thở dốc, cũng không biết nói cái gì.

Kise nhìn Momoi lại nhìn Akashi, có chút khó hiểu, hơi hơi nhăn lại mi lại, thầm nghĩ chẳng lẽ Kuroko có chuyện gì.
“Yo ——” Aomine xoa xoa tóc Momoi, nhếch miệng cười, vừa rồi thấy mình thi đấu biểu hiền không tồi thành ra tâm tình vô cùng tốt, “Satsuki cậu tới xem thi đấu sao, Tetsuya có lại đây không?”
“Ách……” Momoi vỗ tay Aomine khỏi đầu mình, nuốt nuốt nước miếng, không biết nên nói gì.
“Làm sao vậy?” Aomine nhìn Akashi hơi ngưng trọng ánh mắt, cũng không còn tâm tình đùa giỡn.
“Đi đến sân tập luyện đội hai, kêu Shintarou và Atsushi đi theo nữa.” Akashi hạ lệnh nói.
Nghe vậy Momoi vội vàng chạy đi kêu người.
“Rốt cuộc làm sao vậy, Akashicchi cậu……” Kise nói.
“Đi đến sân tập luyện đội hai.” Akashi thanh âm lạnh băng giônga như chưa bao giờ có độ ấm nào, tùy lúc có thể đông lạnh lại không khí, “Tớ không muốn nói lại lần thứ ba.”
Aomine liếc mắt nhìn qua bóng dáng Momoi chạy đi —— Chỉ có mỗi Satsuki tới đây.
Quệt đi mồ hối chảy dọc dưới cằm, Aomine trong lòng cháy lên cảm xúc tức giận, hắn có biết đến một số người ở đội hai, Ida và Kobayashi được xem là hai người dẫn đầu, tuy rằng họ chơi bóng cũng không tệ, nhưng cách hành xử lại đặc biệt không thích hợp, Kuroko một mình ở bên đó không biết sẽ như thế nào.
“Akashi, chỉ còn năm phút là đã vào trận rồi.” Midorima chưa biết gì không thể không nhắc nhở.
“Hiện tại chuyện có chuyện càng quan trọng hơn.” Akashi ngữ khí làm người không thể ngăn cản nổi, “Đi.”
(Ỏooooo=)))
Aomine gật đầu, mày nhíu chặt.
Tuy rằng không hiểu chuyện gì xảy ra, Kise cũng hiểu ít nhiều khẳng định là Kurokocchi bên kia xảy ra chuyện, không lắm miệng, đi theo phía sau bọn họ.
Murasakibara mang dưa ra một cánh bánh Umaibou nghĩ —— Lát nữa cho Kuro-chin để an ủi.
Midorima đỡ đỡ mắt kính, ngón tay trắng nõn nhỏ dài, lúc này không có bọc băng bảo dưỡng, càng lộ rõ sự tinh xảo, giờ phút này Midorima ánh mắt cũng hiện ra chút thâm ha, làm người khác không dám nhìn thẳng.
Đi theo phía sau năm người bọn họ, Momoi đối với lo lắng khi nãy dành cho Kuroko liền biến mất, chính mình lén lè lưỡi —— Đáng đời các cậu dám bắt nạt Tetsu-kun, chọc đến năm người đáng sợ này, dừa lòng!
(Ta cũng dừa lắmmm!!)
Bên sân tập luyên đôi hai lúc này, Kobayashi đang nắm cổ áo của Kuroko, đem cả người cậu dễ dàng nhấc khỏi mặt đất, Kuroko bị nhấc lên có chút không thở nổi, hai má hơi hơi phiếm hồng, ho nhẹ hai tiếng.
“Này, vẻ ngoài rất thu hút, có khi nào là nữ sinh không,” Kobayashi chế giễu bỡn cợt, “Gầy yếu như vậy, nước da cũng không giống con trai ——”
Hắn vừa dút lời, phía sau một đám người cũng hùa theo cười rộ lên chế nhạo.
“Đừng mong có kẻ đến giúp mày, Akashi bọn họ hiện tại đều đang lo thi đấu, còn con nhỏ nhiều chuyện Momoi hiện tại cũng chẳng ở đây, mày có thể làm được gì đây?” Ida hung ác nhắc nhở.
Chỉ là bọn hắn đều không ngờ Nakao lại là tên đầu đất, không làm theo dự tính ban đầu, đem Momoi đến nơi nào xa, mà lại đưa cô đến chỗ Akashi sân bên cạnh —— Người mà không ai dám động tới.
“Nào, kêu một tiếng anh trai (ca ca) đi.” Âm thanh tục tĩu lại mang theo chút giọng điệu của kẻ lưu manh ở bên tai Kuroko phát ra, Kuroko mờ hồ có thể cảm tháy hơi nóng ở vành tai.
Đây là hình tượng điển hình của một kẻ xấu, hơn nữa tính hướng cùng người khác không giống nhau, phần lớn mọi người khi thay đồ đều phải tránh mặt cậu ta.

Cũng là cậu ta cùng Ida và Kobayashi, từ trước đến nay ở Teiko đều thu liễm lại tính tình, Akashi tự nhiên không có cớ bắt bọn họ đuổi khỏi đội bóng.
(Thích người cùng giời đó mấy má!! Huhu thương Kuroko, mau mau tới cứu bé)
Hiện tại bọn họ đem Kuroko giống như nữ sinh đáng yêu khác mà trêu đùa, bất kể là đứa con trai nào cũng không thể chịu đựng được.
Kuroko hai tay nắm chặt lại, tóc mái dài rũ xuống che khuất đi hai mắt, gắt gao mà mím chặt môi, không phát ra bất cứ một âm thanh gì.
Kobayashi thấy biểu tình của Kuroko, nhướng mày, nhẹ buông tay, đem Kuroko ném mạnh xuống đất.
Được giải thoát Kuroko muốn ngồi dậy, Kobayashi lại dùng một chân dẫm lên đầu gối của cậu, ngăn lại hành động của Kuroko
(Graaaaaaa!!!! Dám đánh bé nhà ta!! Ta đập mi.)
“Ầm ——” Một âm thanh đột nhiên vang lên trong phòng tập, thì ra là cửa bị đá mạnh, đi vào là sáu người.
Đứng đầu là người không tính là cao ráo, ít nhất trong đội bóng thì là thấp bé, màu tóc đỏ đậm, so với máu gần như giống nhau, đúng là Akashi.
Phía sau đi theo là nhóm Aomine.
Mỗi người đều phát ra khí xuất bất phạm kẻ nào cũng đừng hòng lại gần.
Vốn trong đó Kise là người ít hiểu biết nhất, khi nhìn đến cảnh tượng trước mắt, ánh mắt cũng trở nên thâm sâu khó lường, tóc mái nữa che đi nữa con ngươi, lộ một phần ánh mắt giẫn dữ.
Giờ này khắc này, không khí giống nhưu bị đóng băng, độ ấm nháy mắt đều biến mất.

“Các cậu ——” hai tay đút trong túi quần, Kise nheo hai mắt nhìn qua một lượt từng người, “Đang làm gì vậy?”
“Ực…… Kise-kun?” Đối phương hiển nhiên là không nghĩ tới mấy người này sẽ xuất hiện ở đây, có chút kinh hoảng thất thố, là người nhát ghen nhất đều bị tràng khí của năm gừoi kia doạ sợ ngồi bệt xuống đất, vừa nãy bộ dạng lưu manh cao ngạo đối với Kuroko biến mất tăm chẳng còn sót lại gì.
Hai hàng lông mày của Aomine so với ban nãy càng gắt gao nhíu chặt —— Vào lúc mình không bên cạnh, có kẻ dám chạm vào Tetsu!
Giống như hung thần Aomine xông đến, một chân đá văng kẻ vừa rồi còn dương dương tự đắc Kobayashi, một tay đẩy ngang bàn tay đang đặt trên cái má sớm bị bóp đến đỏ của Kuroko, cúi người ôm lên Kuroko bên dưới.
(Bế công túa!!! Công túa!!!)
“Aomine-kun, tớ không sao.” Kuroko nói, gắt gao mấp máy môi.
“Tetsu, đừng nói gì cả.” Trong lòng đều đau nhói Aomine nhìn người tỏng lòng, đôi mắt mèo tràn đây hơi nước đang kiềm nén lại, Aomine nén giọng thì thầm, “Tetsu, đừng sợ.”
Ánh mắt Akashi nhìn đến vết đỏ hồng trên mặt Kuroko, cổ áo bị túm nhăn nhúm lại, cùng với vết bầm tím mờ hồ trên cổ tay, còn có trên đầu gối trên trái có một vệt đen, ánh mắt càng thêm cao thâm khó đoán.
Akashi nâng lên tay phải, ngón trỏ đặt ở môi trước, như là nhớ tới điều gì đó vui vẻ, cười khẽ một tiếng.
Đám người đội hai đều sợ hãi, đắc tội ai cũn được nhưng tuyệt đối không được đắc tội Akashi! Ngày thường Akashi đã đủ đáng sợ, như vậy lúc hắn thực sự tức giận lên thì còn dùng từ gì để hình dung ra nổi.
Ida và Kobayashi ngày thường tuy rằng vẫn gây mấy phiền phức nhỏ phiền phức lớn, nhưng mà đối với bóng rổ cũng có nhiệt tình yêu thích, lúc này, hai người nhìn ánh mắt của Akashi, tự nhiên liền hiểu Akashi muốn làm gì, ánh mắt né tránh nhìn xuống.
Không biết từ nơi nào Murasakibara lấy ra một cây kem, nhẹ nhàng mà áp lên mặt Kuroko, đắp lên vết đỏ trên mặt.
Kise tiến lên phía trước, đến cạnh Kuroko xoa xoa mắt cho cậu, sau đó quay đầu lại trừng mắt đám người ở đội hai, trong lòng tức giận.
Ôm Kuroko đến bên Midorima, Aomine đối với Midorima nói, “Midorima, cậu đêm Tetsu đến sân vận động bên kia đi, kêu Satsuki đi cùng nữa.”
Midorima nhấc nhâ s mắt kính nhìn Aomine, nói, “Nơi này có Akashi, cậu đưa Kuroko đi đi.”
Aomine nghĩ nghĩ, gật gật đầu, ngay sau đó ôm Kuroko đu thẳng về hướng sân tập luyên bên cạnh.

Quả thực hắn muốn tự mình xử lý đám người dám xem thường Kuroko, nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là cậu ấy không phải sao?
—— Còn cái gì so với Tetsu quan trọng hơn được chứ?
Tự hỏi chính mình, Aomine tự giễu mà nở nụ cười —— Đám người đáng chết kia, lúc khác nhất định sẽ dạy dỗ bọn chúng!
Sau đó Ida và Kobayashi quả nhiên bị gửi thư đuổi học, cũng chuyển trường, nhưng là làm bọn hắn hoàn toàn không thể tưởng được chính là —— Akashi cư nhiên chặn luôn đường chết của bọn họ!
Bọn họ bất luận xin vào trường nào, đội bóng rổ trường đó liền không nhận bọn họ, thậm chí đến một cái liếc nhìn cũng không có, đã cự tuyệt không cho bọn họ vào đội.
Vài lần thì bọn họ đều hiểu chuyện gì, ngồi phía sau thao túng mọi chuyển chỉ có thể là Akashi, nhưng là dù biết đi chăng nhữa cũng không có khả năng phản kháng, ai cũng không biết, Akashi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Chỉ là, đó là chuyện của sau này.
Hiện tại, Murasakibara và Kise chờ bọn hắn đi khỏi, liền hùng hăng dạy dỗ lại nhóm đội hai, đương nhiên, một chút dạy dỗ như vậy đều không thể làm bọn họ tin phục.

Những việc như vậy, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai.
Bọn hắn ai cũng muốn đám người này biết được Kuroko có bao nhiêu lợi hại, nhưng Kuroko là cái bóng, bắt buộc phải ở dưới ánh sáng để tồn tại, là một người không thể nào đánh bóng rổ.

Hơn nữa, năng lực của Kuroko, trước mắt cũng không thể để cho mọi người đều biết, sau này gặp các đội trường khác nếu cứ đề phòng Kuroko thì rất khó để cậu có thể sử dụng năng lực của mình tối đa.
Vì thế, Akashi nghĩ được nghĩ mất cũng có một cách tuyệt vời, nhưng đó là biện pháp gì thì —— lúc sau Aomine và Kuroko nghe được cách làm của Akashi, chỉ mỉm cười, ánh mắt nhịn không được mà tán thành!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.