Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 34: Nó là cái




Phượng Cửu Mộc đem tiểu thú trong lòng lật lại, bốn chân đưa lên trên, ngón tay đẩy lông ở chân sau ra, chưa kịp thấy rõ đã bị nó đá một chân vào ngực.

"Chi chi chi.." Chơi lưu manh a!

Bùi Thủy nổi điên giãy giụa, dây thần kinh thẹn thùng trong não nàng vẫn còn đó.

Linh hồn của nàng là thiếu nữ, hành vi mà Phượng Cửu Mộc làm giống như việc đang "cởi" quần của thiếu nữ, tiểu thú có thể không vội, có thể không nổi điên sao?

Thanh Loan đứng bên cạnh nhìn thấy liền giật mình, gương mặt nóng lên hồng như hoa đào.

Đã xảy ra chuyện gì? Cô đang ở đây? Đây là chủ tử không dính phàm trần của cô sao?

Không không không.

Cô nhất định là nhìn lầm rồi.

Chủ tử làm sao lại có hứng thú với một con tiểu thú?

Tiểu thú phát điên chân nhỏ chuyển động liên tục, không ngừng đá vào ngực Phượng Cửu Mộc, bàn tay cũng bị đạp trúng, hắn tức giận dùng tay giữ chặt lấy tứ chi đem nó.

Sức lực của tiểu thú sao có thể so sánh với Phượng Cửu Mộc!

Nó giãy giụa hai cái liền từ bỏ, mắt thú tròn xoe trừng mắt nhìn Phượng Cửu Mộc.

"Chi chi chi.." Khi dễ thú thì có bản lĩnh gì? Ngươi buông lão tử ra, lão tử liều mạng với ngươi.

Phượng Cửu Mộc bị tiểu thú đá cực kỳ bực mình, lại thấy nó không biết an phận hối cải, hắn càng tức giận hơn.

"Thanh Loan, lấy dây thừng lại đây."

Thanh Loan chạy nhanh đi lấy dây thừng, chạm vào có chút thô.

Bùi Thủy trốn không thoát mười ngón tay của Phượng Cửu Mộc, chỉ có thể trơ mắt nhìn chân mình bị buộc chặt, lúc Phượng Cửu Mộc buộc chặt hai chân sau nó, đuôi của Bùi Thủy chui vào tứ chi bị dây thừng trói, nàng cắn chặt đuôi trong miệng.

Sĩ khả sát bất khả nhục. (*)

(*) Kẻ sỉ thà chết chứ không chịu nhục "Chết vinh còn hơn sống nhục"

Tiểu thú trừng mắt tròn đấu với hắn.

Làm ra một trận ầm ĩ như vậy, Phượng Cửu Mộc cũng đã không còn hứng thú xem nó là đực hay là cái.

Nhưng hành vi của tiểu thú chính là đang khiêu khích hắn.

Người dám khiêu khích hắn đều chết trên chiến trường, chưa hề tồn tại ở Thiên Lân quốc.

Phượng Cửu Mộc là người không chịu được người khác khiêu khích.

Kết cục của Bùi Thủy thực sự rất thảm.

Phượng Cửu Mộc đem tiểu thú bị trói tứ chi giao cho Thanh Loan cạo sạch lông mao dưới thân của nó.

Động tác của Thanh Loan rất cẩn thận, tiểu thú ngoại trừ cảm nhận được lạnh lẽo với chút ướt lướt qua mặt khác điều bình thường.

Một lúc lâu sau, Bùi Thủy khóc.

Thanh Loan nhìn nước mắt tiểu thú không rơi xuống, có chút đau lòng, mềm mại an ủi nó: "Đừng buồn, không lâu nữa lông sẽ mọc lại.

Thật là, ngày thường nhìn ngươi rất thông minh, hôm nay như thế nào lại hồ đồ như vậy? Vương gia muốn nhìn, ngươi cứ liền cho ngài ấy nhìn một chút! Cũng không mất miếng thịt nào. Ngươi thấy những con vật bên ngoài, đực hay cái vừa nhìn đã hiểu ngay, còn ở rõ như ban ngày, trước mặt công chúng" giao hợp ", đây là bản năng của động vật không có gì phải thẹn."

Tiểu thú này không chỉ thông minh mà còn hiểu được tiếng người. Nhưng làm Thanh Loan kinh ngạc hơn chính là nó còn biết ngại.

Đây đơn giản chỉ là một con thú bình thường!

Không chừng nó là thú tu luyện thành tinh!

Bùi Thủy vô cùng buồn bực. Hôm qua nàng vừa cười nhạo Sở Uyển Nhược mặc váy lụa không mặc quần. Bây giờ hay rồi, bị Phượng Cửu Mộc hại nàng ngay cả vật che đậy cũng không có.

Bùi Thủy không nghe Thanh Loan nói. Cô là người của Phượng Cửu Mộc tất nhiên sẽ đều hướng về hắn.

Phượng Cửu Mộc muốn nhìn, liền có thể nhìn sao?

Bùi Thủy rất muốn hỏi Thanh Loan.

Phượng Cửu Mộc kêu cô thoát cho hắn xem, cô có thoát hay không?

Thú không biết xấu hổ sao?

Nội tâm thú cũng là thiếu nữ, cũng có mặt mũi chứ?

Không tồi, thời kì động dục tới, bản năng động vật chẳng phân biệt trường hợp nào, chẳng phân biệt đối tượng nào.

Nhưng lão tử không giống với những con vật kia, lão tử là thiếu nữ a!

Nàng không thể hiểu được, biến thành thú đủ thảm rồi, sao lại không cho lão tử yên ổn làm con vật nội tâm thiếu nữ chứ.

Tiểu thú bị đưa vào phòng Phượng Cửu Mộc.

Tầm mắt Phượng Cửu Mộc nhìn thẳng về phía dưới thân nó, còn duỗi tay ôm nó từ trong lòng Thanh Loan, lúc hắn ôm ngón tay khó tránh khỏi nơi bị cạo lông.

Bùi Thủy chân sau run lên, trong lòng mắng: Phượng Cửu Mộc, ngươi là một tên đại biến thái.

"Vương gia, nó là con cái."

Giọng nói của Thanh Loan ở trong tai tiểu thú giống như ngũ lôi oanh đỉnh.

Nó cứ như vậy bị Thanh Loan cạo lông.

A A A..

Phượng Cửu Mộc rũ mắt, nhìn tiểu thú đem đầu cắm vào trong ngự hắn, cơ thể không nhúc nhích, vô cùng ngoan ngoãn.

"Hóa ra là cái, khó trách đối với bổn vương lại háo sắc như vậy," Hắn nhướng mày, cố tình nhấn mạnh từ "cái".

Tiểu thú nhắm mắt lại: Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh.

Hôm sau.

Lúc Phượng Cửu Mộc vào triều, tiểu thú lại có chút không ổn.

Cả người nó nóng lên, khó chịu muốn chết. Thanh Loan đưa đồ ăn sáng tới phát hiện tiểu thú có chỗ không thích hợp, mới vừa đem nó ôm vào trong lòng, nó lại chui vào quần áo trong người của cô.

"A~a~a~"

Tính tình trầm ổn ngư Thanh Loan cũng bị nó dọa thét lên.

Thanh Loan định dùng tay bắt tiểu thú từ trong quần áo ra, nhưng lông của nó cứ trơn bóng giống như cá trạch, làm loạn trên người cô cô. Thanh Loan là một đại khuê nữ làm sao chịu được tiểu thú làm loạn như vậy?

Cô vừa thẹn vừa bực, mặt đỏ bừng cả lên.

"Không được chui vào, ra đây, ngươi đi ra cho ta." Cô sắp khóc.

Thanh Dật nghe thấy tiếng kêu của Thanh Loan, liền chạy nhanh qua bên đây, sau khi đẩy cửa phòng ra, cậu kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

Thanh Loan vừa kêu vừa nhảy lại vừa cởi quần áo, khoảnh khắc cô xoay người lại. Nhìn thẳng vào mắt của Thanh Dật, mũi của cậu nóng lên, thiếu chút nữa đã phun máu mũi ra.

Bắt lấy tiểu thú, súc sinh này cắn đứt yếm cô đang mang, trong phòng hiện ra một người nam nhân, vốn đã bị dọa nay thần kinh của Thanh Loan đã sắp hỏng mất. Cô thét chói tai đem tiểu thú ném về phía Thanh Dật.

Đập vào mặt chính là mùi thơm từ trên cơ thể nữ tử. Thanh Dật đứng ở đó cũng quên mất việc phản ứng, mở miệng cắn vào một miếng vải.

Thanh Dật nâng tay lên, tiểu thú liền rớt trong tay cậu.

Bang!

Tùy ý mà rơi vào hai tay.

Thanh Loan mặc áo ngoài vào, sau đó đánh Thanh Dật một trận, mắt hồng lên chạy ra ngoài, quên luôn cái yếm tiểu thú đã cắn.

Thanh Dật không phải cố ý nhìn thứ không nên nhìn, không ai cho cậu thời gian để giải thích.

Có thứ gì đó ẩm ướt và lạnh lẽo liếm ngón tay cậu.

Thanh Dật nhìn xuống, thiếu chút nữa đã quăng tiểu thú đi.

"Tiểu gia à, ngươi không được hại ta a!"

Nó hôn Vương gia còn chưa có chết, cũng để chứng tỏ, hiện tại Vương gia coi trọng nó, cậu không dám bị nó liếm.

Thanh Dật nhanh chóng đem tiểu thú lên trên giường, ngón tay lôi yếm của Thanh Loan từ trong miệng nó ra, ánh mắt tiểu thú mê mang phát hiện động tác của cậu lại nhào tới.

Thanh Dật đột nhiên rút tay về đành phải từ bỏ.

Vương gia đã sắp hồi phủ, tiểu thú này đã giao cho Thanh Loan, lúc này cậu cũng không nên xuất hiện trong phòng của Vương gia.

Thanh Dật lại liếc mắt tiểu thú một cái, xoay người rời khỏi phòng. Cậu biết rõ, phải tìm Thanh Loan trở về trước khi Vương gia hồi phủ, để Thanh Loan lấy yếm từ trong miệng tiểu thú ra.

Tìm được Thanh Loan, Thanh Dật lại ăn hai bạt tay.

Cậu che mặt bị đánh lại, buồn bực đem mọi chuyện nói ra, bao gồm cả việc hôm qua liệp ưng "làm" chết bồ câu cái. Ngày hôm qua cậu muốn kể cô nghe, cô vừa nghe xong lại mắng cậu hạ lưu, không để ý tới cậu.

"Thanh Loan, hôm qua huynh muốn nói với muội túi thơm của Sở Uyển Nhược có vấn đề, nhờ muội để ý tiểu thú kia của Vương gia, đáng tiếc muội không nghe. Hôm nay phát sinh chuyện như vậy, huynh cũng không nghĩ tới, muội không thể trách huynh được.."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.