Dưỡng Thi

Chương 15: Thuần Âm Chi Thể




Thì ra, nữ nhân này chính là nữ nhân bị phong ấn ở bên trong miếng ngọc đeo trên cổ của Trần Lâm, chỉ có điều, lúc này nàng xuất hiện trực tiếp bên trong ý thức của Trần Lâm, mà thân hình gợi cảm của nàng đã hoàn toàn ngưng thực, không hề có một chút mờ ảo nào cả. Cho nên, toàn bộ thân thể của nàng dường như đều bị Trần Lâm nhìn thấy một cách hết sức rõ ràng. Quả thật, nữ nhân này so với bất kỳ một nữ nhân nào mà trước đây Trần Lâm từng nhìn thấy, chính là nữ nhân xinh đẹp nhất, hoàn mỹ nhất. Ít nhất, trong toàn bộ Bạch Dương trấn này, thậm chí là toàn bộ Bạch Dương thành đều không có bất kỳ một nữ nhân nào có đủ tư cách để so sánh được với nàng, kể cả là mỹ nhân tuyệt sắc như Nguyệt Nương!

Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Trần Lâm nhìn về phía mình, Thanh Ngọc hoàn toàn không có một chút xấu hổ nào, thậm chí nàng còn cảm thấy rất vui vẻ và hưng phấn. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn phất tay đem một bộ áo lụa màu xanh nhạt phủ lên trên thân thể hoàn mỹ của mình. Trần Lâm hơi nhìn nàng một chút, sau đó mới nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm sao lại xuất hiện ở trong đầu của ta?”

“Chủ nhân, Thanh Ngọc mặc dù bị phong ấn không thể nào thường xuyên xuất hiện bên ngoài được, nhưng tiến vào bên trong ý thức của chủ nhân vẫn là có thể làm được, chỉ là thời gian hơi dài hơn so với bên ngoài một chút mà thôi!” Thanh Ngọc nói đến đây, ánh mắt hơi dừng lại một chút, sau đó liền tiếp tục nói: “Chủ nhân, hiện tại thực lực của chủ nhân quá yếu, mà bộ công pháp vừa rồi chính là truyền thừa của tiền nhân để lại, cho nên chủ nhân nhất định phải đem nó tu luyện mới được! Với lại, chủ nhân còn nhớ đến hai tên Dực Ma lần trước xuất hiện tấn công ngài hay không?”

“Dực Ma, ý ngươi là?” Trần Lâm giật mình hỏi.

“Vâng, chính là hai tên Ma tộc có cánh lúc trước xuất hiện ở bên trong Ma Thú Sơn Mạch, bọn họ là Dực Ma, là một trong những thành viên của Ma tộc!” Thanh Ngọc liền hướng về phía Trần Lâm giải thích.

Nghe đến đây, Trần Lâm càng thêm chấn kinh hơn: “Không thể nào? Chẳng phải nói, Ma tộc đã bị đuổi trở về Ma Giới từ lâu rồi sao? Làm sao lại còn xuất hiện ở bên trong Võ Hồn đại lục?”

“Cái này thì thuộc hạ cũng không biết, nhưng hai kẻ đó đều là Dực Ma, thuộc hạ không thể nào nhìn nhầm được. Với lại, nhìn thực lực của bọn họ, cũng chỉ là đám Ma tộc thấp kém mà thôi!” Thanh Ngọc thản nhiên nói.

“Ma tộc thấp kém?” Nghe xong mấy từ này, trong lòng Trần Lâm cảm thấy vô cùng kinh hãi, nếu như lời nói của nàng là thật, vậy thì thực lực của Ma tộc còn cường đại đến cỡ nào?

Dường như nhìn thấy ánh mắt lo sợ của Trần Lâm, Thanh Ngọc liền lên tiếng nhắc nhở: “Trong Ma tộc, Dực Ma chỉ là một chủng tộc ở tầng lớp thấp kém nhất mà thôi, nếu như để cho những chủng tộc hùng mạnh hơn đến đây, e rằng cả toàn bộ Võ Hồn đại lục này cũng gặp phải tai ương. Với trình độ tu luyện xuống cấp như hiện nay, cường giả mạnh nhất của Võ Hồn đại lục cũng không bằng một cao thủ bình thường trong Ma tộc. Cho nên, bộ công pháp này chủ nhân nhất định phải tu luyện, nếu không, sau này tai ương ập xuống chủ nhân cho dù có muốn tự bảo vệ lấy mình còn khó, huống chi là những người thân bên cạnh chủ nhân!”

Nghe trong lời nói của Thanh Ngọc, Trần Lâm nhận thấy rất nhiều thông tin nặng ký, mà dường như nàng cũng hiểu rất rõ tâm tư của Trần Lâm, cho nên một lời nói ra, liền điểm trúng nỗi lòng của hắn. Quả thật, trên Võ Hồn đại lục này Trần Lâm tuy rằng không có bao nhiêu người thân, nhưng hắn cũng có người để quan tâm, như Nguyệt Nương, Tô Nhan và những người thường ngày vẫn luôn gặp mặt ở Bạch Dương trấn. Hắn mặc dù không phải là anh hùng gì cả, nhưng chỉ cần có thực lực, hắn tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu!

“Nhưng bây giờ ta phải đi đâu tìm một người có Thuần Âm Chi Thể đây? Với lại, có nữ nhân nào tự nguyện hiến thân để cho ta đem nàng coi như đỉnh lô để tu luyện chứ?” Trần Lâm suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng cười khổ nói.

Lời này của hắn vừa ra, trên khóe môi của Thanh Ngọc lập tức lộ ra một nụ cười xảo quyệt.

“Chủ nhân cứ yên tâm đi, nơi này chẳng phải đã có hai Thuần Âm Chi Thể rồi sao?” Thanh Ngọc cười tươi, lộ ra một hàm răng trắng muốt.

“Ý ngươi là?” Trần Lâm có chút giật mình, như hiểu ra được một chút gì đó.

“Đúng, hai nữ nhân trong phòng kia chính là hai Thuần Âm Chi Thể, chỉ cần chủ nhân đem âm tinh trong cơ thể của các nàng hấp thu hết, đại công có thể cáo thành rồi!” Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng của Trần Lâm, Thanh Ngọc còn nói thêm: “Xin chủ nhân cứ yên tâm, theo ta nhìn thấy, tuy trên người các nàng tràn ngập âm tinh, nhưng với tu vi và tuổi tác của các nàng thì hoàn toàn không thể nào thu thập được nhiều âm tinh như vậy, đây rõ ràng là có người cố ý đem các nàng xem như là đỉnh lô, dùng vô số thiên tài địa bảo mà tạo thành, chỉ cần các nàng bị kẻ đó đoạt mất một thân âm tinh, cho dù các nàng không chết, cũng sẽ biến thành phế nhân. Nhưng nếu như chủ nhân cùng hai nàng song tu để tu luyện thì lại khác. Không những chủ nhân được lợi, mà bản thân các nàng cũng vô hại, thậm chí còn đạt được rất nhiều chỗ tốt. Đây đối với các nàng chính là một lần đại cơ duyên!”

“Thì ra tất cả những chuyện này, đều là do ngươi sắp đặt từ trước?” Nghe đến đây, nếu như Trần Lâm còn không đoán ra bên trong có chút ẩn tình nào, thì hắn quả thật đã uổng công mình từng lăn lộn suốt bấy lâu nay.

“Chủ nhân, ta làm tất cả những chuyện này đều là vì muốn tốt cho ngài, xin ngài hãy tin tưởng ta!” Thanh Ngọc khẳng định, nói.

Nhìn vào ánh mắt của nàng, Trần Lâm biết rõ nàng hoàn toàn không có ác ý, với lại bằng vào thủ đoạn thông thiên của nàng, Trần Lâm không cho rằng bây giờ mình là đối thủ của nàng. Mặc dù không biết tại sao nàng lại biết được Ngọc Lan, Ngọc Hương là Thuần Âm Chi Thể, nhưng Trần Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thâm ý nhìn nàng cười: “Có phải, ngươi vì sự xuất hiện của hai nàng, cho nên mới truyền bộ công pháp này cho ta hay không?”

Bị Trần Lâm nhận ra ý đồ của mình, Thanh Ngọc cũng không hề xấu hổ một chút nào, thậm chí còn nháy mắt, cười một cách quyến rũ, nói: “Chủ nhân, tất cả những chuyện này là do phúc duyên của chủ nhân mà thôi, nếu như thường ngày chủ nhân không dùng máu tươi của mình nuôi dưỡng Thanh Ngọc, thì dù hôm nay Thanh Ngọc có gặp được hai nữ nhân này, cũng không thể xuất hiện trước mặt chủ nhân. Đây chỉ có thể coi như là duyên phận mà thôi! Với lại, hai nàng xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ chủ nhân không muốn hay sao? Chủ nhân càng nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, thì Thanh Ngọc cũng nhanh chóng cởi bỏ phong ấn của mình, đến lúc đó Thanh Ngọc có thể trực tiếp hầu hạ chủ nhân, chỉ cần chủ nhân muốn, Thanh Ngọc nhất định không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của chủ nhân!”

Nhìn dáng vẻ phong tình vạn chủng, đầy mê hoặc của nàng Trần Lâm quả thật là có chút nhịn không được, nhưng cẩn thận suy nghĩ một hồi, hắn cảm thấy chuyện này vẫn rất khó quyết định, nên lắc đầu nói: “Ta nghĩ chuyện này cứ để đó tính sau đi, hôm qua ta vừa mới cứu các nàng khỏi tay ác tặc, không thể vì chút lợi ích của mình mà cưỡng đoạt thân thể của các nàng!”

Nhìn thấy dáng vẻ Trần Lâm dứt khoát như vậy, Thanh Ngọc cũng có chút bất đắc dĩ, nàng biết, người nam nhân này cực kỳ cố chấp, nàng không thể nào khuyên được.

“Vậy Thanh Ngọc xin phép cáo lui trước, khi nào chủ nhân gặp nguy hiểm, Thanh Ngọc sẽ xuất hiện hỗ trợ cho chủ nhân!” Nàng nói, sau đó thân thể liền rời khỏi ý thức của Trần Lâm, trở về bên trong miếng ngọc bội kia.

“Két! Két!”

Trần Lâm mới hồi phục lại ý thức một chút, cánh cửa phòng ở trước mặt đột nhiên bị mở ra. Lúc này, hai nàng Ngọc Lan, Ngọc Hương đang từ bên trong bước ra, vừa nhìn thấy Trần Lâm đứng ở trước cửa, các nàng dường như có chút xấu hổ, khuôn mặt hơi cúi thấp xuống.

Trần Lâm thì chỉ cười cười, quan tâm nói: “Hôm qua hai nàng ngủ có được không?”

Ngọc Lan đưa mắt hướng Trần Lâm ngạc ngùng, nói: “Công tử, đêm qua đã làm phiền công tử rồi, xin công tử lượng thứ cho!”

“Không có việc gì, ta chỉ sợ hai nàng ngủ không quen mà thôi!” Trần Lâm vội xua tay nói, sau đó liền hỏi tiếp: “À, phải rồi! Ta nhìn hai nàng dường như không phải người ở trong Bạch Dương trấn này, các nàng là từ đâu đến, tại sao đêm hôm lại chạy đến chỗ này?”

Ngọc Lan và Ngọc Hương đưa mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt của các nàng ẩn chứa tâm tình rất là phức tạp. Trần Lâm cũng không muốn biết về thân thế của các nàng, hắn chỉ là thuận miệng hỏi ra như vậy mà thôi, không nghĩ đến lại làm cho các nàng khó xử như vậy.

“Được rồi, ta cũng không có ý gì đâu, nếu như hai nàng không tiện nói ra, vậy thì không cần nói nữa!” Trần Lâm vội vàng phất phất tay nói.

Những hắn không nghĩ đến là, hắn vừa nói ra câu này, hai nàng Ngọc Lan cùng Ngọc Hương đồng loạt quỳ xuống dưới đất, khóe mắt ẩm ướt, nói: “Công tử, nếu như công tử không chê, sau này công tử có thể cho chúng ta đi theo công tử được hay không?”

Trần Lâm vô cùng bất ngờ, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời các nàng như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.