Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 27




Khi trở lại Hogwarts, Snape có cảm giác như đã mấy đời. Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, James thay đổi, cha mẹ chết, truy cầu nhân sinh của mình cũng khác. Cậu cho rằng sẽ đối địch James cả đời đến cùng, không chết không ngừng, kết quả mới một năm, James thay đổi. Kể cả chính mình cũng thay đổi, đã từng kiên định tin tưởng mình sẽ đi theo Voldemort, kết quả thay đổi… Có lẽ, chỉ có biến hóa mới là vĩnh hằng.

“Khẩn trương?” Lucius nói chuyện cũng không ngẩng đầu, nhìn như tùy ý nghịch tay cầm con rắn.

Snape hiện tại ở một trang viên cực lớn không kém trang viên gia tộc Potter, ở biên giới England, nơi này là chỗ Voldemort hiện tại ở.

“Khẩn trương là khẳng định.” Nếu như nói không khẩn trương thì sẽ làm cho người ta hoài nghi.

“Ai, cẩn thận quá mức.” Lucius không thể thấy biểu lộ gì trên gương mặt trẻ trung kia, từ khi Lucius quen Snape, đối phương chính là như vậy, không quan tâm hơn thua, hoàn toàn không giống một thiếu niên mười mấy tuổi.

Snape biết rõ những lời này cũng không cần mình trả lời cho nên chỉ dùng cung kính che dấu suy nghĩ của mình, khác James, Snape là người quản lý cảm xúc giỏi. Trong mấy ngày này cậu tăng luyện tập bế quan bí thuật, James gà mờ từng nói cậu tiến bộ rất nhanh, Snape cũng không phủ nhận, ở phương diện này cậu có thiên phú.

“Đi theo ta.” Lucius thấy quản gia đi tới gật gật đầu với mình thì đứng dậy, dẫn Snape vào hành lang bí ẩn. Trên đường đi hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng bước chân quanh quẩn trong hành lang trống trải làm người áp lực không thôi.

Tiếng cánh cửa mở ra đột ngột chói tai, mượn ánh sáng mờ nhạt, bóng lưng màu đen xuất hiện ở trước mắt. Snape từng thấy Voldemort trên báo – hình dáng, cũng từng tưởng tượng qua rất nhiều lần, khi gặp Voldemort nên làm gì để được người nọ ưu ái, tranh thủ tín nhiệm như thế nào. Nhưng hết thảy tính toán đều không là gì khi nhìn thấy Voldemort. Đầu óc của cậu không thể tự hỏi giống như chưa bao giờ tồn tại! Ở trước mặt cậu là một vương giả chân chính, chỉ đứng ở đó, thậm chí còn chưa nhìn mà ngươi cũng đã thuần phục dưới lực lượng mãnh liệt, mọi cử động đều bị đầu độc. Snape quỳ một chân xuống hôn vạt áo Voldemort, giống Lucius.

Nếu như người này không phải kẻ thù, nếu như không có hứa hẹn với mẹ, nếu như chưa biết rõ tương lai, Snape dám đánh cuộc mình nhất định sẽ thề sống chết thuần phục, vì Voldemort!

“Severus.” Voldemort quay mặt lại, khuôn mặt anh tuấn lại lần nữa làm Snape cứng lại.

“Độc dược của ngươi, ta rất thích.” Voldemort nói thẳng.

“Tài cán vì Lord là vinh hạnh của bề tôi.” Giọng Snape trầm thấp lặng im như nước, không có chút rối thất thố.

Voldemort nghe Lucius miêu tả cũng đã biết đứa nhỏ này không đơn giản nhưng khi tận mắt nhìn thì lại là một việc khác, hơn với mấy tên vừa thấy Voldemort đã bị dọa ngốc nhiều.

“Lucius, ta có mấy lời muốn nói với đứa nhỏ này.”

“Đúng vậy, chủ nhân.” Lucius nghe vậy cúi chào lui xuống. Trong không gian to lớn đó chỉ còn lại Voldemort và Snape. Cảm giác áp bách Voldemort phát ra làm Snape không cách nào hô hấp, lực lượng này là lực lượng cường đại nhất Snape thấy từ lúc chào đời tới nay… Không thể phủ nhận, Snape bị phong thái Voldemort thuyết phục, tin tưởng không có bất kỳ một Slytherin nào có thể kháng cự Voldemort, hắn có hết thảy Slytherin tha thiết ước mơ! Nội tâm Snape giờ phút này sinh ra một chút dao động, người như vậy là người mình có thể ứng phó được sao? Người như vậy… Chủ nhân khó có được như vậy, mình không cần sao?

Nhưng ý niệm này chỉ là lóe lên rồi biến mất trong đầu mà thôi, vì chuyện Snape quyết định là không khả năng sửa đổi. Khi cậu đáp ứng mẹ, cậu đã không có đường quay về…

“Cho tới nay ngươi đều phối chế độc dược cho ta, tuy Lucius chưa nói với ngươi nhưng người thông minh như ngươi… Thân thể của ta, tin tưởng ngươi biết một chút.” Voldemort chưa bao giờ thích nói thừa, mà Snape cung kính lại không hèn mọn cũng được Voldemort thích, đó là một nhân tài khó được.

“Đúng vậy, Lord.” Snape cúi đầu, tóc dài che mắt. Voldemort nói đến ma lực bạo động, cho dù Snape biết rõ là do ơphân liệt trường sinh linh giá nhưng cậu không biểu hiện ra chút cảm xúc nào. Snape mang mặt nạ lạnh như băng hoàn mỹ trên mặt, đồng thời còn mang một tí nghi hoặc, không chê vào đâu được.

“Ngươi không muốn biết vì sao sao?” Bỗng nhiên Voldemort hỏi.

“Một phù thủy cường đại như ta, tại sao lại sinh ra tình huống như vậy.”

Snape cân nhắc một chút.

“Bề tôi nghĩ chuyện của Lord bề tôi còn chưa có tư cách biết rõ. Đối với những chuyện bề tôi không có tư cách biết đến, bề tôi sẽ không hiếu kỳ.” Snape trả lời.

Voldemort rất hài lòng đáp án này, với một Slytherin, quan trọng nhất là tự hiểu rõ mình. Nhưng rất đáng tiếc có quá nhiều người bị lạc trong quyền lợi và dục vọng quên mất chuyện này. Voldemort đã xử lý quá nhiều người như vậy rồi.

“Ngươi rất thú vị, Severus.” Voldemort đã biết tin Eileen tự sát, hiện tại manh mối điển tịch trường sinh bất lão chỉ còn lại thiếu niên trước mắt này. Trạng huống thân thể của hắn đã không tốt, không nghĩ tới phân liệt trường sinh linh giá sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, giờ phút này khát vọng Voldemort với độc dược trường sinh bất lão đạt tới độ cao mới. Hắn muốn thoát khỏi độc dược ổn định ma lực, nhất định phải tìm được độc dược trường sinh bất lão.

“Severus, đứng lên, ngươi có thể tới gần ta một ít, có thể hiểu rõ thân thể hiện tại của ta.” Voldemort nói.

“Vâng.”Snape đứng lên, ngẩng đầu, lần thứ nhất nhìn mắt Voldemort. Snape rất kinh ngạc khi thấy mình bình tĩnh, trên thực tế, trước đây cậu cho là khi nhìn hai mắt Voldemort mình sẽ điên.

Snape tới gần một chút một, càng tiếp cận Voldemort, cảm giác áp bách càng mãnh liệt. Snape vươn tay, cố gắng không run rẩy, bàn tay chống lên ngực Voldemort. Thông qua ma lực cảm ứng, Snape hiểu tình huống Voldemort không xong thế nào, trách không được phải uống độc dược ổn định ma lực với người bình thường tương đương với độc dược chết người!

“Ta hiện tại thế nào ngươi nói đi.” Giọng Voldemort không mang chút cảm tình, phảng phất không phải thân thể của mình.

“Nước lũ phá tan đê đập, có lẽ hình dung như vậy là thỏa đáng nhất. Nếu như tiếp tục nữa, chỉ sợ không chỉ là ma lực, thần trí của ngài cũng sẽ bị lạc.” Snape biết trên thế giới sao có thể có chuyện tốt như vậy, tách linh hồn, hưởng thụ suốt đời mà không cần giao ra một cái giá lớn gì… Phân liệt linh hồn giống cắt tinh thần, Voldemort sớm muộn sẽ nổi điên.

“Ngươi sẽ không để ta thất vọng Severus.” Giọng Voldemort rất nhẹ nhưng Snape lại cảm thấy lạnh lẽo, rét thấu xương, làm da đầu Snape run lên.

“Phải biết rằng, độc dược đại sư trước đây ở bên cạnh ta nghe lệnh cũng đã đi gặp Merlin trước thời gian rồi.”

Snape trấn định nhìn Voldemort, đôi mắt đen giống như miệng giếng. Nghe Voldemort uy hiếp rõ ràng như vậy nhưng không có chút bối rối, cho dù là Voldemort cũng kinh ngạc.

Thời gian yên tĩnh chảy xuôi, Snape mở miệng, giọng nói lạnh lùng vang vọng trong đại sảnh rộng lớn, chầm chậm mà hoa lệ.

“Lord, những phế vật kia, làm sao có thể đánh đồng với bề tôi.”

Chỉ là một câu đã đủ để giải đáp tất cả nghi vấn của Voldemort. Kiêu căng thuộc về gia tộc Prince, tự phụ thuộc về cá nhân Snape, đều ở câu nói kia phát huy vô cùng tinh tế.

Trong mắt Voldemort đã có chút vui vẻ, rất tốt! Đứa nhỏ này rất thú vị…

“Như vậy để ta nhìn năng lực của ngươi.” Voldemort quyết định, quyết định làm hắn về sau mỗi lần đều hối hận không thôi.

“Ở bên cạnh ta, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn.”

Snape nghe vậy trịnh trọng cúi người quỳ một chân, tay phải đặt trên ngực.

“Cảm tạ Lord tín nhiệm và thưởng thức.” Giọng thiếu niên trầm thấp trẻ trung làm Voldemort thoải mái dễ chịu, khác tướng mạo, giọng Snape giống như đàn viôlôngxen, rất dễ nghe.

“Ngươi có yêu cầu gì có thể nói với ta.” Voldemort cảm giác thứ đứa nhỏ này muốn sẽ không đơn giản.

Snape trầm mặc một lúc lâu, lâu đến mức Voldemort cho là Snape không trả lời thì mới nghe thấy giọng nói du dương vang lên.

“Lord là phù thủy mạnh nhất trong suy nghĩ bề tôi, trước kia khi chưa nhìn thấy ngài, bề tôi còn không xác định. Nhưng bây giờ, bề tôi khẳng định người có thể làm Severus Snape cam tâm tình nguyện đi theo cả đời chỉ có Lord. Cho nên, bề tôi chỉ nguyện ý nghe mệnh lệnh của ngài, bề tôi không phải tử thần thực tử, bề tôi chỉ là người hầu thuộc về ngài.”

Có lẽ Snape có khí chất làm cho người ta tin tưởng vài phần, có lẽ là Voldemort quá khát vọng độc dược trường sinh bất lão… Voldemort cũng không hoài nghi tính chân thật của câu nói ấy, trên thực tế, hắn cũng có tự tin với năng lực của mình. Snape cho Voldemort cảm giác cậu giống như một con rắn chân chính, cũng chỉ có hắn có thể khống chế con rắn lạnh lùng kiêu ngạo này.

“Đó là thỉnh cầu của ngươi?” Voldemort cười khẽ một tiếng, hắn cho rằng Snape muốn thân phận, thân phận người thừa kế gia tộc Prince. Tiền tài, quyền lợi, danh vọng… Kết quả đứa nhỏ này chỉ yêu cầu trở thành người hầu chỉ thuộc về hắn.

“Đúng vậy.” Snape trả lời không chút do dự, chỉ là vì bảo tồn một mảnh đất trong sạch cuối cùng bên trong linh hồn, cậu không muốn ấn ký xấu xí ở trên thân thể mình. Cậu dùng phương thức của mình đi trên con đường khó khăn này. Cậu không muốn, giống những tử thần thực tử kia, đó là kiêu ngạo của cậu!

“Nếu như đây là thỉnh cầu duy nhất của ngươi.” Voldemort trả lời.

“Như vậy ta đáp ứng. Hi vọng ngươi… Tự giải quyết cho tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.