Đường Một Chiều

Chương 6




Edit: LynCáo HTH

***

Lạc Táp cùng bảo vệ giải thích: "Anh à, tôi là chủ của biệt thự số 29, tôi đi xe của người khác nên quên đem thẻ truy cập, anh nói với đội trưởng Triệu một tiếng, anh ấy nhận ra tôi ngay, tôi tên Lạc Táp, lúc trước tôi đã dùng thân phận này để đăng ký."

Bảo vệ nói: "Thưa cô! Vui lòng chờ một lát."

Anh ta xoay người đi vào phòng trực ban.

Bảo vệ mới vừa đi, Tưởng Mộ Tranh liền đi đến, anh khom lưng, cánh tay đáp trên cửa sổ xe, "Cảnh sát Lạc."

Lạc Táp đang xoay người xuống ghế phụ, lục tìm thẻ cảnh sát, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói, cô giật mình run một cái, da đầu tê dại.

Âm hồn không tan đã không đủ để hình dung nghiệt duyên giữa mình cùng tên này.

Cô xoay mặt sang, lạnh mặt nhìn anh.

Nhìn thấy đáy mắt anh hiện lên tia trào phúng, cô cũng không yếu thế chút nào.

Vì cự ly quá gần, hai người đều có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.

Tưởng Mộ Tranh nhìn vào mắt cô: "Cảnh sát Lạc à, rốt cuộc cô muốn thế nào đây?"

Lạc Táp: "Vị tiên sinh này, tôi muốn về nhà mình thôi, liên quan gì đến anh?"

Tưởng Mộ Tranh cười nhẹ, hiển nhiên lời nói của cô đã không có chút tin tưởng nào đối với anh, "Về nhà? Ngay cả cổng cũng vào không được, thì về nhà kiểu gì?"

Lạc Táp đã không muốn giải thích, có nói anh cũng không tin, chắc cũng không có ai tin, đêm nay cô liên tiếp ngẫu nhiên đụng phải anh mấy lần, đến cả về nhà cũng còn gặp nhau.

Khóe miệng Tưởng Mộ Tranh cong lên, "Kỳ thực phụ nữ theo đuổi đàn ông cũng bình thường thôi, nhưng đến mức như cô thì lần đầu tiên tôi thấy đấy, cô chắc hẳn phải hiểu pháp luật chứ, có biết hành động của mình từ chiều nay đến giờ trông rất giống quấy rối tình dục không?"

Lạc Táp nghe được khẽ cười mỉa, cô quấy rối tình dục anh?

"Dù cho anh có đẹp như Phan An, hay tựa như Tống Ngọc, cũng không chắc tất cả phụ nữ trên thế giới này đều say mê anh!"

Chợt cô uyển chuyển nói: "Hay chính anh đang mong muốn tôi theo đuổi anh phải không?"

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Thiếu chút nữa bị nghẹn ra.

Anh không muốn cùng cô nói chuyện tào lao nữa, lời nói của người phụ nữ này anh cực kì coi thường.

Anh bằng trắng ra phương thức: "Lạc Táp, một vừa hai phải thôi, chúng ta một ngày mà xảo ngộ ba lần bảy lượt, cũng không cần diễn tiếp đâu, về sau đừng tiếp tục "ngẫu nhiên gặp được" như vậy nữa."

Lúc này di động bắt đầu rung, anh lấy ra nhìn, là anh Tư, "Em đã đến tiểu khu nhà anh rồi."

Cũng không nhìn lại Lạc Táp, anh xoay người rời đi.

Lục phủ ngũ tạng Lạc Táp đều sinh khí, nói chuyện cùng loại người vô lại này, cô cũng lười lý luận.

Bảo vệ đi đến "Lạc tiểu thư, mời cô đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận."

"Được." Lạc Táp đáp ứng, lấy thẻ cảnh sát đưa sang, bảo vệ đem thẻ nhìn qua thông tin trên hệ thống nhìn, sau đó nói với cô: "Được rồi, cảm ơn Lạc tiểu thư."

Bảo vệ cho cô đi.

Tưởng Mộ Tranh ô tô bên kia đi đến, bỗng nhiên phía sau vang lên âm thanh ô tô bóp còi, anh cũng không quay đầu lại, tiếp tục đứng một bên nói chuyện điện thoại.

Sau lưng chiếc xe vẫn không buông tha, vẫn bóp còi.

Anh xoay mặt.

Đệt!

Ánh mắt nhanh chóng chuyển qua, thiếu chút nữa bị đèn xe chiếu cho mù luôn rồi.

Chiếc xe hơi bên cạnh bay vọt qua, lúc đến gần anh còn đột nhiên bấm còi.

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Hôm nay bước chân nào ra cửa vậy, gặp toàn loại người kiểu này.

Ô tô từ bên cạnh anh đi ngang qua, màu đỏ rất đáng chú ý, bởi vì loại xe này rất bình thường, không phù hợp với khu biệt thự sang trọng này.

Anh choáng váng.

Sau khi phản ứng, anh thở dài và phổi ngay lập tức trào khí.

Lại là Lạc Táp!

Nhưng sao bảo vệ lại cho cô vào?

Dựa khuôn mặt xinh đẹp, trong tay có thẻ cảnh sát nên có thể muốn làm gì thì làm?

Phía trước là ngã ba, ô tô cô rẽ bên trái, mà nhà anh Tư cũng hướng bên trái.

Tưởng Mộ Tranh bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, không biết có phải Lạc Táp còn muốn tiếp tục cùng anh chơi loại trò ngẫu nhiên gặp được này.

Trước kia có gặp qua loại phụ nữ như vậy, anh cũng cự tuyệt rất nhiều lần, thậm chí ngay cả những lời lẽ làm cô ta mất mặt anh cũng nói hết, nhưng cô ta mắt điếc tai ngơ, truy anh đến cùng.

Người phụ nữ đó còn thẳng thừng lý luận: "Đàn ông các anh cũng hay theo đuổi phụ nữ, còn nhiều năm không buông tay, thì được quảng cáo rùm beng, cho là những người đàn ông này cần được quý trọng. Nhưng phụ nữ chúng tôi chỉ theo đuổi chưa được mấy ngày, thì bị định nghĩa vì da mặt dày? Không tự tôn? Như vậy là sao?"

Sau đó anh không lại để ý tới, người phụ nữ kia theo đuổi hơn ba tháng, chủ động từ bỏ.

Từ lúc đó về sau anh đều có bóng ma tâm lý, rất phiền khi người khác tự cho là chân ái mà theo đuổi.

Lạc Táp về đến nhà, bật đèn lên, lấy điều khiển từ xa đóng rèm cửa lại.

Ngôi nhà trống rỗng, yên tĩnh, bao quanh chỉ có tiếng hít thở của cô.

Cô nằm trên sô pha, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh treo trên trần, thủy tinh phản chiếu ánh sáng, cô nhìn đến hoa mắt.

Khẽ bịt mắt lại.

Cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.

Trong chốc lát là hình ảnh khi còn nhỏ cùng ba và mẹ đi công viên chơi, trong chốc lát là lần đầu tiên cùng mẹ đến căn nhà mới xa lạ, mê mang không biết làm sao, còn lại sợ hãi.

Sau đó hình ảnh đột nhiên lại chuyển đến bãi đỗ xe, cô gõ cửa sổ xe của người đàn ông kia, hai người đối diện chớp mắt một cái, đầu cô trống rỗng.

Trong đầu rối loạn lung tung, Lạc Táp ép tâm mình xuống, không muốn nghĩ điều gì nữa.

Nằm đờ đẫn một lúc lâu, cô đứng dậy lấy quần áo đi tắm.

Tắm xong nằm ở trên giường, đã quá nửa đêm.

Lạc Táp vào weibo đăng lên một dòng trạng thái: "Một ngày chó má rốt cuộc cũng kết thúc."

Trong giây lát có người bình luận.

Lạc Táp click mở ra, em họ Du Dương: "Phiên trực có người thổ lộ với chị hả? (Nhe răng cười)"

Lúc cô đứng trực thường xuyên có người lại gần xin số, mỗi tháng đều có thể gặp được, có khi một phiên thì gặp hai ba lần.

Đặc biệt là những tên công tử say rượu khi lái xe, lên mặt mình đây chạy siêu xe, đều không đứng đắn hỏi số cô.

May mắn, cô đã quen với những chuyện đó rồi.

Lạc Táp trả lời: "Bị một tên đàn ông ăn cơm mềm quấy rối, nói mấy câu cũng nói không hết chuyện được, lần sau chị gặp sẽ kể em nghe."

Du Dương: "Ok!. Đúng rồi, cuối tuần này em đi Thạch Gia Trang nhảy dù, chị đi không?"

Lạc Táp: "Cuối tuần này không được, thứ bảy chị trực ban, chủ nhật thì đội trưởng bọn chị kết hôn, trong đội sẽ bận rộn."

Du Dương: "Nhưng tuần tới em lại không rảnh, phải theo giáo sư làm dự án."

Lạc Táp: "Không có việc gì, em cứ đi chơi đi, khi nào rảnh chúng ta cùng đi sau."

Hai người nói ngủ ngon sau đó kết thúc nói chuyện phiếm.

Mấy ngày kế tiếp Lạc Táp cũng không gặp lại Tưởng Mộ Tranh, sinh hoạt lại khôi phục như trước kia, bận rộn, bình đạm, buồn tẻ, nhưng cũng rất phong phú.

Chuyện về Tưởng Mộ Tranh cô đã sớm quên sau đầu.

Ngẫu nhiên vài lần được Chu Nghiên nhắc đến, cô cũng không nói gì nhiều, nhưng nhớ lại ánh mắt kia, rất sâu, giống như lốc xoáy.

Cô không quên.

Chủ nhật hôm đó, mọi người đều đi dự hôn lễ của đội trưởng.

Chú rể cùng cô dâu đều là người ngoại tỉnh, ở dưới quê đã đãi qua một lần tiệc rượu, hôm nay đãi tiệc ở Bắc Kinh chỉ là cùng bạn bè tụ hội.

Khách khứa không nhiều, tổng cộng hơn mười bàn, nhưng rất náo nhiệt.

Đặc biệt là mấy bàn ngồi ở phía trước kia, quả thực rất sôi động.

Lạc Táp cùng Chu Nghiên ngồi ở bàn phía sau, hai người không uống rượu, hơn nữa cũng khác đại đội nên cũng không quen thuộc, hai người vừa ăn nhỏ giọng trò chuyện.

Chu Nghiên chính thức bát quái tám chuyện: "Này, em biết đội trưởng chúng ta quen biết lão bà như thế nào không?"

Lạc Táp: "Quen nhau trước đó?"

Chu Nghiên lắc đầu: "Là ở say rượu lái xe bị gọi lại kiểm tra."

Lạc Táp: "Uống rượu bị gọi lại?"

Chu Nghiên: "Có thể nói như vậy, nhưng là uống không nhiều lắm, nghe nói chỉ uống chút bia thôi, khi đó đội trưởng chúng ta mới chỉ là cảnh sát giao thông bình thường, cô gái đó đối hắn la lối khóc lóc, đội trưởng chúng ta khó được lúc tốt tính, khuyên cô ấy xuống xe, còn lại còn giáo dục một phen."

Lạc Táp cười: "Sau đó liền ở bên nhau?"

Chu Nghiên: "Sao có thể chứ, cô ấy nói đội trưởng chúng ta nhân lúc say rượu bắt nạt cô ấy, còn gọi điện thoại khiếu nại đội trưởng, hại đội trưởng bị phê bình."

Chu Nghiên đang nói, tạm dừng lại, sát vào bên tai Lạc Táp: "Đại khái giống như em cùng cái vị ăn cơm mềm kia đấy, đều là nghiệt duyên."

Lạc Táp: "..."

Nắm chặt bàn tay, "Về sau đừng nhắc đến tên đó nữa, mất hứng."

Chu Nghiên cười không khép miệng được, mấy ngày nay nghĩ đến Lạc Táp nói sau lúc đó gặp lại anh ta hai lần, rất muốn cười.

Mấy người đàn ông ở bàn phía trước đang đua rượu, tiếng người ồn ào, có mấy người đứng lên, kề sát vai cầm chai bia uống, bên cạnh mọi người huýt sáo ồn ào.

Chu Nghiên cầm chén canh uống xong, lại đổ rượu vào ly, cùng Lạc Táp nói: "Sư phụ chị cũng đến, chị qua bên kia kính rượu."

"Đi đi."

Những người này Lạc Táp không quen ai, cô an tâm ngồi ăn, ăn được một lúc lâu, Chu Nghiên vẫn chưa trở về, cô ngắm mắt nhìn mọi nơi, tìm được Chu Nghiên, cô ấy đang theo vài người nói chuyện phiếm.

Lạc Táp thu hồi tầm mắt, nhàm chán lấy ra di động ra bấm.

Hơn mười phút trôi qua Chu Nghiên mới trở về, chắc lại đào được tin bát quái, đem ghế kéo lại gần cô, ngồi xuống.

"Này, Lạc Lạc." Thần bí hề hề.

Lạc Táp ngước mắt, "Ừm?"

Chu Nghiên nhỏ giọng ở bên tai cô nói: "Phó cục của chúng ta cũng đến."

Lạc Táp suy nghĩ, đối với vị phó cục mới vừa điều lại đây này không quen thuộc.

Hỏi Chu Nghiên: "Phó cục đến thì sao?"

Chu Nghiên: "Rất soái."

Lạc Táp: "..."

Chu Nghiên nhìn chằm chằm vị phó cục trưởng kia, đáng tiếc anh ta ngồi đưa lưng về phía bên này.

Ánh mắt cô ấy ý bảo Lạc Táp: "Đang ngồi ở kia kìa, ngồi cùng bàn với Tiểu Hạ, mặc áo sơmi trắng đó, nhìn bóng thôi đã rất soái, đúng không? Nghe nói bối cảnh không bình thường đâu. Vẫn còn độc thân đấy."

Lạc Táp im lặng như cũ, nhìn nhìn cô ấy: "Chị hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?"

Chu Nghiên cười: "Đương nhiên là muốn cho anh ta làm chồng của Lạc Táp rồi."

Lạc Táp: "Đừng nói bừa, người khác nghe được lại cắt câu lấy nghĩa loan truyền, phiền phức."

Chu Nghiên cầm ly đồ uống uống lên, "Lạc Lạc à, hiện tại xã hội không giống nhau, em không thể chờ đàn ông tốt tự tìm tới cửa được, có đôi khi hắn còn chưa đi đến cửa, nửa đường đã bị người khác hất tay trên, cho nên nhìn được ai thì phải tiên hạ thủ vi cường, miễn cho tiếc nuối về sau."

Lạc Táp cảm thấy Chu Nghiên so mẹ cô còn sốt ruột hơn, lâu lâu đều phất cờ khởi nghĩa, chỉ cần trong đội có đối tượng trẻ ghé đến, liền bắt đầu thu xếp giật dây.

Trước kia đều chỉ là những vị cảnh sát bình thường, không tính là gì, thế nhưng hiện tại lại đem chủ ý đánh đến đầu phó cục.

Người đàn ông này, tuổi còn trẻ mà đã là Phó cục, trừ bỏ gia thế, thì khẳng định bản thân cũng xuất sắc ưu tú, còn đẹp trai, cô tự hiểu lấy mình, không hợp với những người giỏi như vậy.

Chu Nghiên còn nhiệt tình tính toán, "Chị có quen mấy đàn chị, đều làm ở trên Cục, quan hệ không tồi, hôm nào cùng các chị đó cẩn thận hỏi thăm một chút."

Còn chưa nói xong, di động vang lên, là trong nhà gọi đến, đại sảnh quá ồn, cô ấy đành nói qua với Lạc Táp, đứng dậy đi ra ngoài tiếp điện thoại.

Chu Nghiên rời đi, lỗ tai Lạc Táp thanh tĩnh không ít, tiếp tục cúi đầu xem tin tức.

Chợt, mí mắt phải lại nhảy dựng lên, cô vội đè lại.

Luôn có loại dự cảm không lành, vận đen lại muốn đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.