Đường Đột Mỹ Nhân

Chương 11




Tiêu Hoàn Vũ nửa nằm trên ghế bành, vô cùng thảnh thơi ăn nho đã được tỳ nữ bên cạnh lột sạch vỏ, lười biếng cúi đầu, sẽ có một đôi bàn tay ngọc đưa ra hứng lấy hạt y phun ra. Tiêu Hoàn Vũ vẻ mặt đắc ý dạt dào hưởng thụ đãi ngộ tương đương dùng để tiếp nguyên thủ quốc gia ở thế kỷ 21, hai tay nhàn rỗi nhịp nhịp vui vẻ, vui đến độ quên luôn cả họ lẫn tên rồi cũng nên.

Hai chân y gác lên đùi của người nào đó, mà một thân nam tử mặc hoa phục kia lại đang cẩn cẩn dực dực đắp dược lên chân y. Ai thấy cảnh này, sẽ cho rằng cái kẻ đang nằm phởn phơ trên ghế bành kia mới là Lê vương, còn gã đang lộ ra vẻ nâng niu hết mực, đôi khi còn len lén nhìn kẻ kia chỉ là một tên hạ nhân không hơn không kém, bởi vì, dân kinh thành, có đánh chết cũng không tin Lê vương Lý Long nổi tiếng anh lãnh lại sa ngã đến bậc này…

Hạ nhân Lý Long… Ách, không, là Lê Vương lúc này một bên dùng băng gạc bao lấy mắt cá chân đã tiêu vết sưng, một bên dùng ánh mắt sâu xa lần thứ  N nhìn lén Tiêu Hoàn Vũ. Chỉ thấy Tiêu Hoàn Vũ híp híp con ngươi, sóng mắt trong suốt xuyên qua hàng lông mi dày cong, chớp động… Bỗng nhiên con mắt đẹp mở trừng trừng, lòng trắng thoáng cái áp đảo lòng đen…: “Nhìn cái gì??? Lo mà bôi thuốc đi!! Còn chần chừ đợi cho chân ta nát luôn ra đúng không??”

Người bị chửi trái lại cúi đầu, lẳng lặng cố gắng băng chân cho kẻ kia, quên luôn ai mới là chủ nơi này…

Nếu muốn hỏi Tiêu Hoàn Vũ vì sao đem Lý Long mắng đến không còn lóng xương như thế, đương nhiên là bởi vì đêm hôm trước, nhờ ơn xoa bóp của hắn, suýt nữa đem chân Tiêu Hoàn Vũ phế đi luôn. May là cuối cùng gọi ngự y đến, chẩn trị ra là bọ cạp cắn, kết thúc vụ xoa bóp triền miên bất tận của Lý Long.

Lý Long dưới ánh mắt giết người của Tiêu Hoàn Vũ, suy nghĩ trong đầu rất nhanh chóng biến từ “Nguyên lai y bị bọ cạp cắn” biến thành “đều là tại ta, khiến ngay cả bọ cạp cũng dám khi dễ y!”. Hơn nữa, vốn có sẵn hổ thẹn trong lòng, tự nhiên đối với Tiêu Hoàn Vũ sẽ nghìn che vạn chở, trăm ngàn chuyện đều sẽ thuận theo ý hắn, sau đó… cứ từ từ mà biến thành cục diện ngày hôm nay…

Tiêu Hoàn Vũ tiện tay đem mấy lọn tóc dài xõa trước vai hất ra sau, bàn tay vô tình vướng vào mớ tóc rối. Nhìn ngón tay tinh tế, nhu thuận, như bạch ngọc tạo thành một độ cung hoàn hảo, vướng vào lọn tóc đen mềm như xa tanh thượng phẩm, Lý long không khỏi một trận miệng khô lưỡi khô. Gần đây khí trời oi bức muốn chết a…

“Phiền chết được, dài như thế này, lúc nào cắt đi cho xong…”

Thanh âm nói thầm của Tiêu Hoàn Vũ còn chưa dứt, Lý Long đã hét lớn: “KHông được!!”

Tiêu Hoàn Vũ giật mình, nghiêm mặt: “Ngươi nói không được là không được chắc? Dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi?”

“Phát phu (Da tóc) thụ chi (là của) phụ mẫu ban cho! Thế nào có thể tự tiện nói cắt là cắt?? Đó là bất hiếu!!” Miệng nói vô cùng hùng hồn, lý lẽ tuôn ra cuồn cuộn, kỳ thực ngực chỉ ôm một tư tâm, gương mặt vừa trẻ con lại mang một phần suất khí của Tiêu Hoàn Vũ khi để tóc dài thì sẽ thêm một phần lạnh lùng cùng ôn nhu trong trẻo. Hiện tại Lý Long đang chờ tới ngày tóc Tiêu Hoàn Vũ dài tới thắt lưng, lúc đó tóc dài phiêu động,tay áo phi dương, nhất định sẽ là một dáng vẻ siêu phàm thoát tục, đẹp không sao kể xiết nha!!”

“..”

Tiêu Hoàn Vũ vắt hết cả óc cũng không tài nào tiêu hóa nỗi những lời vừa rồi, chính là nghe được từ “bất tiếu” (không cười), nói thế, chả lẽ việc để tóc dài cùng với việc có thể cười hay không thể cười có liên quan đến nhau? Phong tục của dân Trung Hoa đúng là quái đản mà… (đầu ngươi quái đản thì có)…

Phát phúc (mập ra) thì ta biết…

Vậy sấu chi (phát âm gần giống thụ chi) chắc là chỉ việc giảm béo…

Nhưng mà liên quan gì đến phụ mẫu??

Vì vậy Tiêu Hoàn Vũ hít sâu một hơi: “Ta đã muốn nói từ lâu rồi… Vì sao câu nào ngươi nói cũng mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra làm sao cả) hết vậy (ô, ác nhân đi cáo trạng trước kìa!!)

“A?” Lý Long ngẩn người ra, ta có nói cái gì kỳ quái đâu?

“…”

“…”

Mắt to trừng mắt nhỏ, lần thứ  N giao lưu thất bại…





Ngày ngày trôi qua trong “bình lặng”, Tiêu Hoàn Vũ cùng Lý Long vẫn duy trì mối quan hệ chủ – tớ kỳ cục, Lý Long thì vẫn thiên ý bách thuận, sủng nịch Tiêu Hoàn Vũ hết mức, dần dần khiến Tiêu Hoàn Vũ khôi phục tâm tính của hài tử quen được nuông chiều, ngay chính y trong lúc bất tri bất giác, đã không còn cảnh giác cùng đề phòng đối với Lý Long, hơn nữa càng không có phát giác, khi Lý Long nhìn y, khóe miệng cũng vô thức mỉm cười…

Hôm nay, Lý Long nhận mệnh tiến cung, Tiêu Hoàn Vũ vui vẻ nghiên cứu cái chuông vàng Tây Dương Lý Long tặng hắn, tuy rằng y không giống những người khác tò mò về công dụng của cái vật này, nhưng vừa nhìn đã biết đây là cái đồng hồ siêu cấp lỗi thời của mấy trăm năm trước, còn mơ tưởng nếu ôm được cái này trở về thì chắc chắn phát tài rồi.

Đúng lúc này, Phúc nhi nhẹ nhàng đi tới, nhẹ giọng nói: “Tiêu công tử, có người cầu kiến…”

“A!” Không phải khoe khoang nha, nhưng nếu ở đây có người biết ta thì chắc hẳn ta gặp quỷ rồi.

“Là ai?”

“Khâm Thiên Giám Viên đại nhân, Thái Sử Lệnh Lý đại nhân cầu kiến.” Ngôn từ của Phúc nhi tràn ngập kính nể a.

Viên đại nhân? Lý đại nhân?  Who với who??

Trầm tư một chút, một cỗ gió nhẹ lùa vào trong nội đường, một dáng người tiên phong đạo cốt, tay áo khinh phiêu, mang theo nụ cười đạm mạc tiến vào, dáng vẻ đường đường, đứng trước mặt Tiêu Hoàn Vũ. Sau đó, một thiếu niên chừng mười tám, mười chính tuổi, khả ái vô cùng, len lén từ sau lưng nam tử đi trước thò đầu ra.

“Bần đạo Viên Thiên Cương, Tiêu công tử hữu lễ.”

Phất trần vung lên, hành lễ đơn giản, dáng dấp này giống hệt như mấy lão đạo trưởng trong kịch hí cổ của Trung Quốc mà Tiêu Hoàn Vũ từng xem qua, y nhất thời hứng thú vô cùng, cũng mặc kệ cảm giác sao cái tên kia nghe quen quen, mô phỏng điệu bộ y hệt mà chào lại.

“Bần đạo Lý Thuần Phong, Tiêu công tử hữu lễ.” Thiếu niên có đôi mắt to, trong sáng cũng hành lễ, nhưng con mắt vẫn hiếu kỳ len lén đánh giá Tiêu Hoàn Vũ.

“Hữu lý, hữu lý (có lý)…” Ta nói điều gì rất có đạo lý hả? Thế nào mà ai cũng nói ta có lý là sao??

“Bần đạo…”

Viên Thiên Cương đang muốn mở miệng, bỗng nhiên Tiêu Hoàn Vũ kêu lên một tiếng quỷ khiếu, mục trừng khẩu ngốc chỉ vào Viên Thiên Cương, ngón tay run rẩy nửa ngày,mắt chớp chớp, mồm đớp đớp như bị trúng gió, nửa ngày cũng không nói được một chữ.. Ngay lúc Phúc nhi đang nghi ngờ không biết trước khi thành tiên y có phải cá chép tinh không thì, Tiêu Hoàn Vũ rốt cục cũng phun ra mấy chữ: “My God!!”

Viên Thiên Cương không phải là học giả tinh tượng nổi danh nhất trong lịch sử, người tiên đoán sự xuất hiện của Võ Tắc Thiên sao???  Hắn chính là người tiên đoán a!! Đoán chuẩn như thần!!!

Nghĩ đến đó, Tiêu Hoàn Vũ lập tức chạy ra phía trước, một đường chộp lấy tay Viên Thiên Cương, cố sức mà lắc: “Nice to meet you!! Ách, không phải… Ngưỡng mộ đã lâu!! Ngưỡng mộ đã lâu!!!”

Viên Thiên Cương trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc, nhưng tựa hồ không phải vì mấy chữ kì quái Tiêu Hoàn Vũ phun ra, trái lại nhìn về phía Lý Thuần Phong. Ai ngờ được thiếu niên kia lại lộ ra bộ dáng như nhìn thấy quỷ, sau đó mồm cũng đớp đớp liên hồi, nửa canh giờ cũng không nói ra một chữ, sao nguyên lại phản ứng của Tiêu Hoàn Vũ.

“Ngươi… ngươi nói tiếng Anh??” Lý Thuần Phong thật vất vả mới nói ra mấy chữ này…

Tiếng Anh?? Oh men!!! Đã bao lâu rồi ta không nghe được một danh từ chuyên nghiệp cỡ này!!! Tiêu Hoàn Vũ nhất thời nước mắt lưng tròng, nhìn về phía Lý Thuần Phong: “Ngươi biết sao?”

“Chờ chút…” Lý Thuần Phong giật mình, sau đó đột nhiên trên mặt xuất hiện biểu tình thất vọng, vô lực nói: “Ngươi là cùng người Anh ở trong nước học đúng không?”

A? Tiêu Hoàn Vũ ngẩn ra, cũng lại một biểu tình thất vọng: nguyên lại là hắn cùng học với người Anh cổ đại sang nhà Đường giao thương.

“Ân…”

Tiêu Hoàn Vũ lên tiếng cho có lệ, sau đó hai người nhìn sau song song thở dài một hơi, Phúc nhi cùng Viên Thiên Cương không rõ nội tình nhưng đồng thời dùng nhãn thần khó hiểu nhìn hai người.

“Nói thế thì cho dù ta có nói đến nước Mỹ ngươi cũng không biết…” Tiêu Hoàn Vũ nhỏ giọng nói thầm, ảo não vô cùng.

“Cái gì!!!” Bên tai vang lên tiếng thét chói tai của Lý Thuần Phong, sau đó miệng hắn lại tiếp tục diễn một màn đớp đớp liên hồi, rõ ràng trong lòng đang diễn ra một trận trời rung đất chuyển: “Ngươi… ngươi nói… là Mỹ… nước Mỹ?”

Nguyên lại Lý Thuần Phong bị tật nói lắp a!! Đáng tiếc cho cái mặt đẹp như thế a~

Tiêu Hoàn Vũ trong lòng nhớ rõ vấn đề bị lịch sử quên lãng này, dự định một ngày kia trở về sẽ đập cửa nhà một sử gia nào đó nói cho hắn biết, đặng còn ghi vô sách.

“Nước Mỹ… ách… là một thôn nhỏ trên núi, ngươi không có khả năng nghe qua… ha ha ha…”

Một trận cười gượng, trong lòng cầu khẩn anh Bush sẽ không vì tội làm tổn hại uy danh nước Mỹ mà tống y vào tù…

Thế nhưng dường như Lý Thuần Phong không để mấy câu đó vào tai, trái lại, ngón tay run rẩy chĩa vào Tiêu Hoàn Vũ ~~ nguyên lai còn bị bệnh run cơ, tội nghiệp~~: “Nước Mỹ… Chính là cái kia, ngày mười bốn tháng bảy, mười ba nước thuộc địa chính thức hợp thành nước cộng hòa liên bang?”

Lý Thuần Phong đã khéo léo không nhắc tới năm, để phòng ngừa việc có thể gây xáo trộn trong lịch sử… Phải biết rằng, đường Triều cách thế kỷ mười tám một quãng xa a.

Lúc này, lại đến phiên Tiêu Hoàn Vũ nói lắp: “Ngươi… ngươi… ngươi thế nào…  thế nào biết??”

Lẽ nào Lý Thuần Phong đúng như trong truyền thuyết, đoán việc như thần, ngay cả chuyện của nước Mỹ cũng nhìn ra??

“Ngươi… ngươi là…’ Lý Thuần Phong thanh âm chợt giảm, hắn tiến tới bên tai Tiêu Hoàn Vũ, thanh âm giảm xuống: “Ngươi là người thế kỉ nào? Ta là sinh viên đại học Bắc Kinh Trung Quốc thế kỉ 21, còn ngươi?”

Tiêu Hoàn Vũ rốt cục hai mắt long lanh, lệ tuôn ào ạt, cầm hai tay Lý Thuần Phong, bộ dáng tựa như hồng quân công nông Trung Quốc đi lạc tìm được về với Đảng…

“Ta cũng là người thế kỷ 21! Ta là ngươi NewYork, là Hoa kiều sống ở Mỹ.”

Lý Thuần Phong đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi là người năm nào?”

Phải biết rằng thế kỉ 21 cũng dài đến một trăm năm đi…

Ta năm 2001, còn ngươi?”

Lý Thuần Phong nhất thời lệ nóng quanh tròng: “Không xa, không xa! Ta năm 2002!”

“Ô!! Ta rút cục tìm được người nhà a!!”

“Đồng chí a!!”

“Ngươi khổ cực rồi!!”

“Ngươi cũng thế!!”

Sau đó hai người ôm nhau khóc rống lên…

Viên Thiên Cương cùng Lý Phúc nhi không khỏi toát mồ hôi…

Tiêu Hoàn Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt lấp lánh nhìn Lý Thuần Phong: “Đồng chí! Ngồi! Phúc nhi! Châm trà!”

Xem ra Tiêu Hoàn Vũ y đối với thư tịch thời chiến tranh kháng Nhật khắc sâu vô cùng.

Phúc nhi lên tiếng thưa, nhanh chóng chạy ra ngoài, trong lòng nói thầm: phải nhanh nhanh nói cho Thịnh ca, nguyên lại Lý đại nhân cùng Tiêu công tử là đồng môn, đều là cá chép thành tinh đắc đạo, hơn nữa khi đồng loại giao tiếp thì trước tiên phải mồm đớp đớp, mắt chớp chớp, chứng minh thân phận là cá chép tinh!! *ngất*

Hết chương 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.