*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu ngõ hẻm vào sáng sớm hơi ầm ĩ, người đi làm người đi học đều tranh thủ thời gian, còn có người xếp hàng mua bữa sáng phát cáu vì ngại chậm. Một chiếc xe máy đậu bên chân tường ở sâu trong ngõ hẻm, trên kính chiếu hậu còn dán tờ giấy, viết: Đứa nào đụng giết đứa đó.
Lâm Du Châu bưng ba chén cháo gạo lên bàn, hầm hừ: “Mày muốn làm mẹ mày tức chết hả! Láng giềng trong xóm ai thèm đụng vào cái xe dỏm của mày, không sợ người ta ở sau lưng chửi mày hổ báo à!”
Phí Nguyên húp một hơi nửa chén cháo, thờ ơ nói: “Thế hệ cỡ mẹ toàn mắng ba con hổ báo, cũng nên đến lượt con gánh rồi.”
Chờ cháo nguội, Phí Đắc An mới cầm ấm tử sa rót trà uống. Nhìn đồng phục học sinh mới toanh trên người Phí Nguyên, ông thành khẩn dặn dò: “Con trai, đến trường mới bớt lại giùm ba, không có gì thì lo học bài đi, được không?”
“Được mà, học bài đỡ tốn sức hơn đánh nhau.”
Ấm tử sa
Học kỳ mới khai giảng được một tuần, Phí Nguyên cũng ở nhà suốt một tuần. Vì cậu đánh nhau nên trường học cũ đã đơn phương chia tay với cậu, Lâm Du Châu nhờ vào quan hệ tìm được trường học mới, còn là một trường trung học phổ thông trọng điểm đắt đỏ.
Ăn xong xách cặp lên định đi, Lâm Du Châu ở trong nhà quát to: “Không được lái cái xe dỏm kia đâu đấy!”
Phí Nguyên lục túi, quả nhiên chìa khóa xe đã biến mất. Cậu thật sự bội phục mẹ mình, nếu dùng kỹ thuật này để phạm pháp, nhà bọn họ đã phất lên từ lâu rồi.
Phí Đắc An chậm rãi húp cháo, nói: “Coi chừng nó đến muộn, bà cũng vậy nữa.”
“Tôi cũng vậy cái gì? Làm gì có học sinh ngoan nào lái xe máy kêu ầm ầm như nó?” Lâm Du Châu mới vừa bắt đầu ăn, bực dọc nói: “Đánh con nhà người ta nhập viện, mình thì không học tiếp được nữa, ông làm cha lại chẳng nói tiếng nào.”
“Thì chẳng phải thằng nhóc họ Thẩm bị bắt nạt sao? Cái này được xem là hăng hái làm việc nghĩa.”
Lâm Du Châu đặt nặng đũa xuống: “Chưa thấy ai thấy hăng hái làm việc nghĩa hy sinh cả mẹ mình, cuối cùng vẫn phải nhờ tôi tìm người quen.”
Nhờ vóc dáng cao ráo nên Phí Nguyên chạy rất nhanh, xuống khỏi xe buýt cậu chạy thẳng một mạch đến cổng trường. Đợi khi tìm được lớp C2-3, Phí Nguyên bước vào đúng lúc tiếng chuông giờ học buổi sáng vang lên.
Có học sinh vừa bắt đầu học, thấy Phí Nguyên bước vào, mọi người đều có chút ngạc nhiên.
Chờ giáo viên chủ nhiệm cầm sách chạy tới, Phí Nguyên dùng sức mạnh ý chí nặn ra một nụ cười. Cậu đứng trên bục giảng, viết tên và số điện thoại của mình lên bảng đen.
“Phía cuối dãy này có một chỗ ngồi, em xuống ngồi trước đi.”
Phí Nguyên xuống xem thấy có hai chỗ trống, một trước một sau. Trong ngăn bàn phía trước có đặt một xấp đề, còn có bình nước cây dù này nọ lọ chai, coi bộ là xin nghỉ không có tới.
Sách giáo khoa đều như nhau, không cần phải chuẩn bị, nhưng cậu chưa có đề của tổ bộ môn trường này. Đã hứa với Phí Đắc An nếu không có gì sẽ học bài, vậy chỉ ngồi nghe cũng không tốt.
“Thưa thầy, em mượn xem đề của bạn ngồi trước được không?”
Phí Nguyên lấy vài tờ từ ngăn bàn phía trước, có đề bỏ trống cũng có đề đã chấm điểm rồi phát ra, thành tích cũng tạm được. Nghe được nửa tiết thật sự chán muốn chết, Phí Nguyên nhịn không được viết vẽ bậy bạ lên tờ đề.
“Má, quên mất.” Đây không phải đề của cậu, vẽ xong mới sực nhớ.
Lật lại ô họ tên xem thử, Lộ Kha Đồng, nam hay nữ?
Vạn sự khởi đầu nan, ngày đầu tiên chuyển trường chán chả buồn nói, thỉnh thoảng nhìn trời, không thì nhìn đất, buổi chiều lúc cả lớp đang buồn ngủ, ngoài cửa sổ sét đánh ầm một tiếng.
“Đề này thấy gớm đến nỗi ông trời cũng khóc luôn.”
“Đậu má không mang dù, tao khóc chung với ông trời đây.”
Phí Nguyên sửa lại chỗ sai trên đề, xem như xin lỗi vì việc viết bậy bạ. Mưa càng rơi càng lớn, song gió mát thổi vào lại dễ chịu vô cùng, bên ngoài mưa gió mịt mù, trong lòng Phí Nguyên lại bình tĩnh đến lạ.
Nói tóm lại, cuộc sống cấp ba ở trường này xem như chính thức bắt đầu rồi.
Mãi đến khi tan học mưa vẫn chưa chịu ngừng, các học sinh tốp năm tốp ba thu dọn cặp sách đi về. Phí Nguyên vẫn chưa quen ai, hơn nữa hình như cậu vừa đến đã trở thành người cao nhất lớp, thế nên chẳng có gì đáng để che chở cả.
Xăn ống quần lên, xách cặp chuẩn bị về nhà, lúc trả đề lại trông thấy chiếc dù khi nãy trong ngăn bàn, nhìn lại dòng mưa tầm tã ngoài cửa sổ, Phí Nguyên thò tay lấy dù đi ra ngoài.
Bạn học cả mà, mượn dùng một tí chắc không sao đâu nhỉ.
Xuống lầu mở dù ra, mẹ nó, cả mặt dù đầy hoa hướng dương, xem ra đây là bạn nữ rồi.
Lúc gần về đến nhà thì hết mưa, vừa vào đầu hẻm đã ngửi được mùi sườn heo hầm, Phí Nguyên mở dù ra đặt lên xe máy phơi khô, đoạn dán thêm tờ giấy, viết: Dù không cho mượn.
Lâm Du Châu còn đang bận bịu trong phòng bếp, nghe tiếng động thì vội hỏi: “Hôm nay ở trường sao hả con?”
Phí Nguyên đáp một tiếng “được” rồi vào phòng thay quần áo, thay xong đồ ăn đã dọn lên bàn, cậu vào phòng bếp bưng một dĩa sườn heo để dành riêng, đi thẳng sang nhà bên cạnh.
“Mẹ cháu hầm một nồi sườn heo, đặt trên bàn nhé. Chỉ có mình ông thôi hả?”
Ông cụ nằm trên xích đu nói: “Cảm ơn nhà cháu, ông đợi Tiểu Ý về ăn chung.”
Sáng hôm sau, Thẩm Đa Ý qua trả dĩa, áy náy nói: “Dì ơi, con xin lỗi, con hại Phí Nguyên bị trường đuổi học mà dì còn chăm sóc nhà con như thế.”
“Nói gì vậy, làm sao trách con được, với lại dì xem như nó hăng hái làm việc nghĩa hy sinh thân mình thôi.”
Thẩm Đa Ý cười cảm kích, hỏi: “Phí Nguyên đi rồi hả dì?”
“Ừ, trường mới xa, dì lại không cho nó lái xe máy.” Lâm Du Châu cũng chuẩn bị đi làm, tiện thể dặn một câu: “Mấy ngày nay trời mưa, nhớ đừng phơi quần áo trong sân.”
…
Tài xế đợi trước cửa cả buổi mà Lộ Kha Đồng vẫn chưa rề rà xong, cậu bị viêm mũi nên nghỉ ngơi vài ngày, quý báu như công chúa hạt đậu vậy. Ba cậu Lộ Nhược Bồi thường ít khi về nhà, lần này nhờ bị bệnh nên ngày nào cậu cũng có thể cảm nhận được tình yêu của cha.
“Thấy khó chịu thì về nha con, đừng cố chống đấy.” Ôn Ngưng vẫn không yên tâm, mẹ của công chúa hạt đậu đều như thế.
Cổng trường không cho đậu xe, tài xế nín thở đến chỗ đường biên mới dừng xe, Lộ Kha Đồng cầm bốn năm bịch khăn giấy bước xuống, suýt nữa đụng trúng người ta. Người này rất cao rất cường tráng, nhưng lại cầm chiếc dù như con gái.
Sao dù này trông quen mắt vậy ta?
Nhìn người nọ vào lớp C2-3, Lộ Kha Đồng đứng trước cửa lớp ngó nghiêng một hồi, xác định bên trong toàn là những gương mặt quen thuộc mới dám bước vào, lúc vào vừa khéo nhìn thấy người nọ nhét dù vào ngăn bàn của mình.
“Lộ Lộ tới hả? Sao rồi?”
“Dùng Tị Viêm Linh, mũi khỏe lại rồi.”
Tị Viêm Linh: một loại thuốc trị viêm mũi
“Hôm nay kiểm tra Toán đó, cậu biết không thế?”
“Biết thì không tới đâu!”
“Bạn học mới, ngồi sau cậu đó.”
“Ừa, mình sẽ làm quen với cậu ấy.”
Phí Nguyên cúi đầu đọc sách, không chú ý tới người phía trước. Lộ Kha Đồng loay hoay ngồi xuống mới khiến Phí Nguyên chú ý, Phí Nguyên liếc nhìn gáy và vai Lộ Kha Đồng.
Thì ra là nam, vậy đúng là gu thẩm mỹ khó đỡ.
Lộ Kha Đồng sắp xếp lại xấp đề, phát hiện bên trên có nét chữ của người khác, còn bị vẽ bậy nữa. Cậu vừa định đập bàn đứng dậy thì chợt nghĩ đến dù của mình, à rồi, hẳn là anh bạn mới này.
Sao mới vừa đến đã bắt nạt người ta rồi.
Đợi cả buổi cũng không có lời chủ động nhận lỗi hay giải thích, Lộ Kha Đồng từ từ xoay người lại, gõ gõ bàn Phí Nguyên. Phí Nguyên ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nhìn Lộ Kha Đồng.
Một đáng yêu một lạnh lùng, một trước một sau.
Nhìn gương mặt đối diện, Lộ Kha Đồng quyết định cho người ta một cơ hội nữa, vì vậy bắt đầu tự giới thiệu: “Mình họ Lộ, Lộ Kha Đồng, bởi vì ngũ hành của mình thiếu Mộc.”
*Mộc 木, Kha Đồng 柯桐 có chữ Mộc trong đó.
Phí Nguyên nhìn Lộ Kha Đồng chằm chằm, nhếch khóe miệng: “Nếu ngũ hành của cậu thiếu Thổ, vậy có phải cậu sẽ tên Lộ Kha Lạp không?”
*Nếu thay Mộc bằng Thổ 土 thì sẽ thành Kha Lạp 坷垃, Lạp nghĩa là rác =)))))
Lộ Kha Đồng bị nghẹn đến trơ như phỗng, nghĩ bụng: Ông nội ơi, anh bạn này ngầu ghê đó.