Trần Tư Yến từ khúc quanh ở siêu thị tiện lợi ra ngoài, nhìn chung quanh một chút, bên cạnh siêu thị là hai công trình chung cư, dùng vải áo mưa tách ra, đèn đường hư, trên đường tối đen như mực, bên này gần tới vùng ngoại ô, vốn là vắng lạnh, đến buổi tối càng thêm không nhìn thấy một bóng người.
Trần Tư Yến nắm áo khoác trên người thật chặt, khăn quàng cổ trên đầu che phủ kín hơn một chút, Chu Tự Hàn để cho bà kể lại chuyện sáu năm trước bà và Lăng Thủ Chính hãm hại Sở Cảnh Sơn rồi làm bản sao, cũng làm ghi chép, đợi bà ký tên ấn dấu tay xong, đứng lên nói: "Bà tìm một chỗ tránh một chút, đừng quay về tìm Lăng Thủ Chính, giết người diệt khẩu, mạng bà có thể đã mất luôn."
Trần Tư Yến dĩ nhiên cũng biết Lăng Thủ Chính không phải là người tốt gì, ban đầu ở tỉnh G, Lăng Thủ Chính trông nom sai khiến, vì thành tích, thủ hạ nuôi dưới tay đã mất không biết bao nhiêu mạng, ngoài mặt phó chủ tịch tỉnh Lăng hô to nhân nghĩa đạo đức, sau lưng lại giết người cướp của, chuyện xấu gì không trải qua, nhưng Trần Tư Yến không ngờ chính là Chu Tự Hàn cũng là người qua cầu rút ván.
Bà tức giận chất vấn qua Chu Tự Hàn, ngược lại Chu Tự Hàn cười: "Bà đáp ứng tôi làm nhân chứng, nhưng tôi không có đồng ý cái khác, chính bà tự giải quyết cho tốt thôi."
Khi đó Trần Tư Yến mới biết, người đàn ông Chu Tự Hàn này còn âm hiểm hơn nhiều so Lăng Thủ Chính, hơn nữa, những chuyện này ai cũng không còn cho bà là người nhìn, bất đắc dĩ mới trốn được tới nơi này, ban ngày tuyệt đối ít đi ra ngoài, điện thoại di động cũng tắt, tối hôm nay thật sự không chịu nổi, tới cái siêu thị này mua hai bao thuốc, thuận tiện ra ngoài hóng gió một chút.
Trần Tư Yến rút một điếu thuốc ra, thả vào trong miệng đốt, hít một hơi thật sâu rồi khạc ra, đã là cuối mùa thu, vào đêm, bên ngoài lạnh run lập cập, thật đúng là bà chưa có quen với khí hậu của thành phố B, vừa lạnh vừa khô, nếu như lúc này thật sự có thể may mắn thoát thân, bà vẫn suy nghĩ muốn trở về quê nhà ở tỉnh G, danh lợi kim tiền là được, đều có thể treo ở trên mũi đao, không để ý liền đem mạng của mình ném vào rồi, lại nói, bà cũng hơn bốn mươi sắp năm mươi tuổi rồi, thật sự không chịu đựng được, tìm địa phương nhỏ ở tỉnh G, bình an sống qua ngày, chưa chắc đã không phải là kết quả tốt.
Trần Tư Yến đang suy nghĩ, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân, bà cả kinh, đi gấp hai bước, vừa muốn thét lên liền bị khăn tay chặn lại miệng, trong nháy mắt không còn ý thức.
Lần nữa tỉnh táo lại, đã nhìn thấy Lăng Thủ Chính, bà nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, giống như là một nhà xưởng bỏ hoang, Lăng Thủ Chính ngồi ở trên ghế ngay phía trước bà, nhìn bà: "Tỉnh, Tư Yến, bà muốn tránh thoát Lăng Thủ Chính tôi, còn non lắm." Nói xong, đứng lên đi tới bên cạnh Trần Tư Yến khẽ khom lưng, nâng cằm của bà lên, ánh mắt quét qua mặt của bà chậc chậc mấy tiếng: "Ban đầu bà cũng coi như một đóa hoa của tỉnh G chúng ta, hôm nay đều được như vậy, thật sự là vừa già vừa xấu, làm cho người đàn ông nhìn cũng ngán, thế nào, biết hôm nay không tìm được chỗ tốt từ trên thân người đàn ông, liền bắt đầu nghĩ chiêu khác."
Trần Tư Yến quét mắt qua mấy người đàn ông diện mạo dữ tợn phía sau ông ta, bà đều biết, là tâm phúc của Lăng Thủ Chính, cho nên Lăng Thủ Chính thành công, trừ bối cảnh ở ngoài, chính là ông ta nuôi thủ hạ làm việc cho mình như vậy, lúc rất nhiều việc đang không có cách nào giải quyết được, giao cho những người này, sẽ có thể làm thỏa đáng rất nhanh, mà những người này đều là tội phạm bỏ trốn, suy nghĩ ở trên lưng, chuyện gì không làm được.
Đáy mắt Trần Tư Yến rơi vào sợ hãi, bà hiểu Lăng Thủ Chính rất rõ, người đàn ông này chính là người biến thái, hơn nữa chưa bao giờ nương tay đối với người phản bội ông ta, đừng nhìn người đàn ông này quần áo chỉnh tề, nhưng trừ da người này, ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Có lúc Trần Tư Yến cảm thấy, Lăng Thủ Chính có máu lạnh, căn bản không hề có nhiệt độ, bà chưa thấy ông ta để ý qua người nào, thậm chí ngay cả vợ của ông ta, con ông ta, cũng có thể trở thành công cụ để ông ta lợi dụng, hơn nữa, tính tình người đàn ông này tương đối hắc ám, hoàn toàn khác biệt với hình tượng thân thiết với dân, ôn hòa, quân tử bên ngoài của ông ta.
Trần Tư Yến càng nghĩ càng sợ, thanh âm run run nói: "Lăng Thủ Chính, ông muốn làm gì?" "Muốn làm gì sao?" Lăng Thủ Chính âm trầm mà cười: "Bà nói tôi muốn làm gì, chính là bà làm chuyện tốt gì, quên nhanh như vậy sao, có cần tôi giúp bà nhớ lại một chút hay không hả?" Giơ tay chính là một cái tát, nửa bên mặt Trần Tư Yến lập tức sưng phù: "Được, có khả năng, học được ăn cây táo rào cây sung đối nghịch với tôi, chỉ là Trần Tư Yến, bà đã làm gì, bây giờ muốn giúp đỡ Chu Tự Hàn lật lại bản án cho Sở Cảnh Sơn, có phải chậm chút hay không, còn nhớ tới tình hình của Sở Cảnh Sơn đêm hôm sáu năm trước không, muốn giải tội trầm oan cho hắn, bà nói bà phải gặp Sở Cảnh Sơn một lần, liền nhớ đến bây giờ, làm sao lại quên hai ta cũng đã sáu năm rồi, có phải quá vô tình hay không, hai ngày trước, không phải cũng hưởng thụ một lần ở dưới người tôi, giờ sao hả? Quên sao, quả nhiên lớn tuổi, trí nhớ có chút kém......"
Tay xẹt qua đầu của bà, lấy khăn quàng cổ xuống: "Có cần hiện tại nhớ lại một chút hay không?? Hả?" Nếu như có thể lựa chọn, Trần Tư Yến không muốn nhất chính là lên giường cùng Lăng Thủ Chính, người đàn ông này ở trên giường chính là người biến thái, hơn nữa càng già càng biến thái: "Lăng Thủ Chính, ông biết nếu không có tôi, chỉ cần nhà họ Chu nhúng tay vào, vụ án này sớm muộn gì cũng phải lật lại, tôi cũng chỉ là vì tự vệ thôi."
"Tự vệ sao?" Lăng Thủ Chính ha ha cười lạnh hai tiếng, tay niết cằm bà nâng lên lần nữa: "Sớm muộn gì cũng lật lại, cũng không phải là hiện tại, rốt cuộc Chu Tự Hàn cho bà lợi lộc gì, để cho bà nghe lời như vậy, làm sao bà sẽ không nghĩ tới, Chu Tự Hàn đưa cho bà, chẳng lẽ Lăng Thủ Chính không cho bà được, ít nhất bà hầu hạ tôi cũng thật là nhiều năm, luôn có chút tình cảm."
Giọng Trần Tư Yến căm hận nói: " Tình cảm cái gì chứ? Lăng Thủ Chính ông lừa gạt ai đó, các người ai mà không giả dối, khi làm xong chuyện chỉ hận không thể đá văng người ta ra, làm cho người ta tự sinh tự diệt, người nào quản hắn sống chết khỉ gió thế nào."
Lăng Thủ Chính cười âm u: "Mặc kệ chết sống đã là lưu tình đối với bà, bà sợ thủ đoạn của Chu Tự Hàn, bà cho rằng Lăng Thủ Chính chỉ là ngồi không sao, vào lúc này hắn có thể tới cứu bà sao, muốn lật đổ tôi à, được! Lão tử giết chết trước rồi nói."
Trần Tư Yến biết hôm nay ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, chợt cười lên ha hả: "Lăng Thủ Chính, bây giờ ông giết chết tôi rồi cũng vậy thôi, vào lúc này ông xong rồi, thật sự xong rồi, chỉ sợ ông nằm mơ cũng không nhớ đến, sáu năm trước ông hãm hại Sở Cảnh Sơn, nhưng lưu lại mẹ con Nhạc Thu Mạn, sẽ khiêng đá đập chân của mình đi, còn đứa con si tình của ông nữa, ông thử suy nghĩ một chút, nếu như cậu ta biết cha của mình là một người như vậy, còn có thể thừa nhận người cha này hay không, Lăng Thủ Chính, đến cuối cùng ông chính là người bị xa lánh, đời này ông so thế nào cũng không thắng được Sở Cảnh Sơn, Nhạc Thu Mạn cũng sẽ vĩnh viễn không xem trọng ông, ha ha ha......"
Lăng Thủ Chính ác độc, giơ tay lên đánh cho khóe miệng Trần Tư Yến chảy ra máu: "Bà muốn gợi lên lửa giận của tôi, muốn chết sảng khoái sao, thật là mơ mộng hão huyền, Trần Tư Yến, nửa đời người này quá nhiều người đàn ông, sợ rằng mình cũng không nhớ rõ đi, những năm gần đây ngược lại ít đi rất nhiều, chỉ là cũng không trách bà được, suy nghĩ một chút đến số tuổi của bà hôm nay, trừ những lão già kia còn muốn theo đuổi, ai còn biết nhìn bà một cái, những lão già kia còn có nhiệt tình cái gì, khẳng định không thỏa mãn được bà, không bằng hôm nay thành toàn cho bà, làm cho bà sung sướng điên đảo, cũng chiếm giữ toàn thân và miệng, đỡ phải nói hưu nói vượn."
Trần Tư Yến nhận thấy được ý đồ của Lăng Thủ Chính, tâm hoàn toàn nguội lạnh rồi, muốn giùng giằng bò dậy, căn bản một chút hơi sức cũng không có, Lăng Thủ Chính vỗ vỗ mặt của bà: "Hưởng thụ thật tốt đi, chết cũng có thể nếm được tư vị của đàn ông." Ông ta phất tay một cái: "Mấy người các cậu tới đây, để cho các cậu hầu hạ chị Trần thật sung sướng, mặc dù lớn tuổi một chút, không chịu nổi giày vò, nhưng mấy người các cậu lên cùng lúc cũng không thành vấn đề."
Trần Tư Yến bò mấy bước, giọng nói the thé mắng: "Lăng Thủ Chính ông là súc sinh, ông không chết tử tế được......" Lăng Thủ Chính đi ra công trường đối diện, nói với tài xế Phương Thành đang coi chừng: "Một lát nữa nhìn bọn hắn đưa người phụ nữ này đi xử lý, đừng lưu lại dấu vết." Lăng Thủ Chính ngồi lên xe, còn nghe tiếng chửi rủa của Trần Tư Yến bên trong, tiếp theo bị tiếng kêu thảm thiết che lấp.
Xe Lăng Thủ Chính vừa mới đi trong chốc lát, Phương Thành liền phát hiện giống như có tiếng xe cảnh sát truyền đến, vội vàng chào hỏi một tiếng, người ở bên trong vừa nghe, đâu còn quan tâm tới Trần Tư Yến, lên xe của Phương Thành chạy mất.
Mặc dù Trần Tư Yến được cứu, nhưng nửa cái mạng căn bản cũng không có, đi theo cảnh sát đến, còn có một nhóm phóng viên truyền thông lớn, lúc ấy Trần Tư Yến như thế cũng không nhìn.
Ngày thứ hai chuyện Trần Tư Yến bị luân phiên cưỡng hiếp liền lên trang đầu tất cả tờ báo, thật là một tin tức nổ tung, hơn nữa Trần Tư Yến bị người ta tìm ra thân phận càng tường tận, cùng lúc đó, lòi ra chuyện sáu năm trước phó chủ tịch tỉnh G Sở Cảnh Sơn bị người hãm hại, Trần Tư Yến chính là tòng phạm ngay lúc đó, về phần chủ mưu, Trần Tư Yến trực tiếp khai ra ngoài, chính là liên quan tới phó bộ trưởng Lăng Thủ Chính bây giờ......
Xì căng đan của nhân viên chính phủ liên tiếp ra ánh sáng, khiến cho sóng to gió lớn, ảnh hưởng vô cùng, ủy ban kỷ luật trung ương trực tiếp tham gia, Lăng Thủ Chính bị đình chỉ, tiếp nhận điều tra.
Những việc này khiến Sở Dĩnh kích động không thua gì chuyện năm đó cha tự sát, mặc dù cô từng nghi ngờ tới Lăng Thủ Chính, nhưng thủy chung không muốn tin tưởng sự thật này, dù sao Lăng Thủ Chính trong ấn tượng của cô, vẫn coi như là một người hiền lành: "Chu Tự Hàn, chuyện này có phải thật không?"
Chu Tự Hàn đoạt lấy tờ báo trong tay cô, tức giận hừ một tiếng: "Không muốn tin tưởng Lăng Thủ Chính hại cha em, còn chưa phải nghĩ thẳng Lăng Chu và em có thù giết cha, Sở Dĩnh em phải biết, thù giết cha không đội trời chung, chẳng lẽ em muốn cha em chết không nhắm mắt sao, được rồi, đừng suy nghĩ nữa, giao cho anh xử lý, ai khi dễ bảo bối nhà anh, người đàn ông của em đều đòi lại tất cả cho em."
Điện thoại Chu Tự Hàn vang lên, Chu Tự Hàn ghé đầu nhìn một chút, nhận, gần như lập tức truyền đến hô của lão gia tử nhà bọn họ tiếng: "Nhanh cút trở lại cho ta." Âm thanh thật lớn, Sở Dĩnh nghe được rất rõ ràng.
Chu Tự Hàn để điện thoại di động xuống, Sở Dĩnh thử hỏi: "Cha anh sao?" Chu Tự Hàn nghiêng người hôn cô một cái: "Lão gia tử nhà chúng ta càng già càng dẻo dai, giọng nói như chuông đồng, em yên tâm, anh không sao đâu."
Chu Tự Hàn vừa vào cửa, ông cụ nhà anh liền ném tới một cái gạt tàn thuốc, Chu Tự Hàn nhanh mắt nhanh tay tiếp được, nếu không, trực tiếp nhận thì bị ông cụ làm bể đầu rồi.
Chu Tự Hàn cầm điếu thuốc đi tới, chỉ thấy hôm nay toàn bộ nhà bọn họ đều ở đây, ông cụ, thái hậu, anh, ngay cả chị dâu nhỏ cũng tới, chỉ là không thấy cháu nhỏ, đoán giờ này, tiểu tử kia đang ngủ trên tầng rồi, nếu không đừng nghĩ yên tĩnh như vậy.
Thủ trưởng Chu nhìn đứa con trai này thì đầu đều đau, từ nhỏ đã thường thường cho anh gây họa, mấy năm này còn nói yên tĩnh một chút, giờ đây lại la ó, trực tiếp chọc đến ủy ban kỷ luật trung ương đi, làm cho hôm nay Bộ trưởng cố ý gọi điện thoại cho ông còn hỏi đâu: "Có phải là lão nhị nhà ông muốn kết hôn với con gái của Sở Cảnh Sơn hay không?" Làm ông cũng tự hỏi, người như tên hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì).
Cho tới bây giờ Thủ trưởng Chu lười phải trông nom nợ phong lưu của Chu Tự Hàn, cũng không cần biết, đỡ phải tức giận gì, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, cũng không làm rõ ràng con gái của Sở Cảnh Sơn này là ai, trở lại vừa hỏi, mới biết chuyện gì xảy ra, cho thủ trưởng Chu tức giận sôi người lên, chỉ vào anh quát: "Con là ngại lão tử đây quá nhàn nhã, phải thay đổi biện pháp tìm cho cha chút chuyện đúng không? Hôm nay nhà họ Lăng gọi điện thoại cho cha, nói để cho con giơ tay lên, bỏ qua cho Lăng Thủ Chính, cha liền buồn bực, tìm người phụ nữ như thế nào để trả cho ủy ban kỷ luật trung ương đây."