Đuổi Theo Trái Tim

Chương 2




Photo, pha trà rót nước, mua cơm hộp, đưa hồ sơ đến các tầng lầu. . . . . . Không sai, công việc mà cô Vu Hữu An làm chính là loại việc nhỏ nhặt như hạt đậu đó, nhưng là bất kì việc gì cô đều làm tốt nhất có thể, đến ngay cả mua cơm hộp cũng không ngoại lệ, cô vì muốn được người trong lòng liếc nhìn một cái, nhưng anh ta lại không bao giờ nhìn đến cô?

Quay đầu a, liếc nhìn cô một cái a.

Đã đến giờ ăn cơm trưa, Hữu An nhìn theo bóng lưng rời đi của Tưởng Kiện Văn, cổ cô đều đã duỗi đến trạng thái dài nhất, người đó cũng không quay đầu.

Aizz—— có tràn trề thất vọng a.

"Cậu thích anh ta!" Một giọng nói đột nhiên xuất hiện.

Hữu An liền phát hoảng, phút chốc xoay người lại, nhìn thấy bên cạnh cô có thêm một người, tên quỷ đáng ghét kia là Trần Bách Thành, hắn lách đến bên cạnh cô, cùng cô đứng ở bên cửa sổ.

Hắn nhìn thấy Hữu An dùng ánh mắt dán chặt lên người tên đàn ông kia.

"Bộ dạng không tệ, bộ dáng con người, ánh mắt cậu cũng không tồi, nhưng loại đàn ông có sự nghiệp thành công như thế sẽ thích loại vịt con xấu xí như cậu sao? Loại đàn ông độc thân hoàng kim này, có rất nhiều rất nhiều rất nhiều mỹ nữ nhòm ngó tới, cậu thứ nhất không sắc đẹp, thứ hai không dáng người, cậu lấy cái gì để so với người khác a?"

"Xé miệng cậu ra bây giờ." Hữu An quay người lại liền lấy tay kéo hai bên gò má Bách Thành, đem mặt của hắn biến thành G.G Long. Ai kêu cái miệng của hắn độc dữ vậy, cứ mở miệng là chê cô, sao hả, kiếp trước cô nợ hắn hay sao? Hừ, tức chết a.

"Tớ có nói qua muốn so sánh với người khác sao?" Tên mồm rộng này, sợ việc cô thầm mến trưởng phòng không có người biết sao, cần gì nói lớn tiếng như vậy!

"Cậu tới làm quái gì ?" Rất lớn tiếng gào lên với hắn một câu, cô tại sao phải sợ hắn chứ?

Quả nhiên, đề tài Bách Thành lập tức bị thay đổi, "Thật nhàm chán, thuận tiện đến thăm cậu." Miệng bị kéo ra khép lại không được, hắn há mồm nói chuyện liền văng nước miếng lên đầy mặt Hữu An.

Bẩn muốn chết. Hữu An vội buông tay ra, dùng tay áo quệt quệt mặt.

"Nhàm chán không biết đi tìm bạn gái cậu xem phim, tán gẫu giết thời gian hả, tìm tớ làm chi?" Hữu An ghét bỏ hắn vung vung tay lên, giống như kiểu đuổi ruồi, cô muốn hắn biến đi, đừng đến đây phiền cô, cô cũng không rảnh cùng với tên vô công rỗi nghề này tám, ách, tuy rằng kỳ thực cô cũng thật rảnh rỗi a.

"Tớ lấy đâu ra bạn gái a?"

"Cô gái lần trước đó?"

"Lần trước người nào a?" bạn gái của hắn nhiều như quần áo, đếm đều đếm không xuể, giống như cô, thô lỗ như đàn ông, hai mươi mấy năm qua, cũng chưa thấy qua cô dẫn một người bạn trai nào về nhà;— ngoài hắn ra, aizz, hắn thay Hữu An cảm thấy thật đáng buồn.

"Chính là lần trước tớ đi tới nhà cậu, không cẩn thận nhìn thấy cô ấy đè trên người cậu, cởi quần áo cậu ra đó."

Kỳ thực lần đó không phải là không cẩn thận nha, hắn cùng bạn gái ì ạch ì ạch, chỉ kéo rèm cửa sổ không đóng cửa sổ, cô tắm sạch sẽ xong đi từ phòng tắm ra, nhìn ra ngoài cửa sổ là thấy liền, một màn nóng bỏng, đáng giận là cơn gió ở ngoài ngõ của bọn họ, có cơn có, có cơn không hại cô không được xem hết rất nhiều cảnh nóng bỏng.

Cô đối đối với vấn đề tình dục luôn luôn rất hiếu kỳ, nhưng chị hai đối với các cô em gái của mình quản giáo rất nghiêm, đừng nói phim A , ngay cả truyện sắc, chị hai đều không cho các cô chạm vào, thật sự quá vô sỉ, như vậy những điều cô nên hiểu tất cả đều không hiểu.

Trước kia các bạn học nói đến chuyện tình dục đều là nước miếng tung bay, chỉ có cô mỗi lần gặp được loại đề tài này liền lảng tránh, rất sợ bị các bạn biết được kỳ thực cô vẫn là xử nữ, vậy thì rất bẽ mặt a.

Hiện tại tốt hơn a, A Bách nguyện ý cùng bạn gái hắn diễn vở đại chiến tình ái để cô xem, cô làm gì có đạo lý không xem chứ. Cô leo qua cửa sổ, sải bước nhanh chân, liền trèo lên cửa sổ đối diện.

Đây chính là tính ưu việt của căn nhà lâu năm, phòng cháy ở ngõ hẻm hẹp đáng thương, người chân tay dài bước vài bước là nhảy qua được, căn bản không cần rất nhiều khí lực, cửa sổ này chính là con đường tắt mà từ nhỏ cô cùng A Bách hai người bọn họ tiến vào phòng của nhau, thật tiện lợi, chỉ là không nghĩ tới sau khi lớn lên, cửa sổ này còn có thể cung cấp cô một loại công năng khác, bất cứ lúc nào cũng có thể rình coi cảnh giường chiếu của A Bách.

Ngày đó cô liền nhoài người trên cửa sổ xem.

Cô nhìn thấy một bóng lưng khêu gợi, cô gái kia có tấm lưng trơn bóng trắng nõn, tóc dài xinh đẹp như thác nước, mà cô ta liền ngồi quỳ ở trên người A Bách.

Cô nhìn thấy A Bách dùng tay nắn bóp ngực cô gái kia, ai ôi, háo sắc a. Hiện tại Hữu An nghĩ đến hình ảnh đó còn mặt đỏ tim đập.

Không nghĩ tới tên nhóc từ nhỏ đi theo sau mông cô, lót tót chạy theo cô đã dần lớn lên theo năm tháng, còn động tay động chân với phụ nữ nữa.

Nhưng mà, sau đó thì sao?

Nói thực, ngoài sờ ngực ra thì không còn cái gì về sau nữa, bởi vì cô lúc đó rình xem rất chuyên chú, mà bọn họ lại đưa lưng ra phía cô, cho nên rất nhiều màn phấn khích của bọn họ làm cô nhìn không được, bởi vì nhìn không thấy, cho nên cô càng xem càng gần, càng xem càng gần, cô bất tri bất giác đi tiến vào phòng A Bách, cuối cùng còn nằm sấp dưới bên giường xem người ta làm, có thể nghĩ là biết, lúc đó A Bách nhìn thấy mặt cô, sao còn làm nốt động tác được, cho nên cuối cùng hai người bọn họ không giải quyết được nhu cầu.

Đáng tiếc nha! Đến bây giờ Hữu An vẫn cảm thấy hai người bọn họ lúc đó không làm xong chuyện ấy, thật sự là là một chuyện khiến người ta nuốt hận.

"Cậu nói cô ta à?" Bách Thành hiện tại mới nhớ tới Hữu An nói tới ai."Sớm đã over."

"Vì sao?"

"Bởi vì tớ sắp nhập ngũ."

"Chính là cái gọi là binh biến? Cô gái kia thật sự vô lương tâm." Hữu An thay hắn cảm thấy căm phẫn bất bình. Nói chứng, A Bách còn có thể không phải đi tham gia quân ngũ kìa, cô ta liền thay lòng đổi dạ đi yêu người khác, thật sự là rất không có nhân phẩm rồi."Tình yêu như vậy không chịu nổi thử thách, chia tay sớm một chút để cậu bớt lãng phí tình phí, cuối cùng khỏi rơi vào tình trạng dã tràng xe cát biển Đông." Hữu An rất có nghĩa khí khuyên bảo hắn, sợ Bách Thành nghĩ không thông suốt.

Cuối cùng cô còn rất có học vấn phán cho một câu danh ngôn, nói cái gì như kiểu thiên nhai chỗ nào không cỏ thơm, làm gì phải chỉ yêu mến một bông hoa. Mà Bách Thành thì sao?

Làm ơn đi, hắn căn bản không nghiêm trọng như trong sự tưởng tượng của cô vậy, hắn yêu đương trước nay rất tốc đọ, bạn gái tới cũng nhanh cũng đi mau, một đoạn cảm tình còn chưa đạt đến giai đoạn nghiêm túc, hai người liền đã lên giường, đã chia tay.

Bên người hắn rất nhiều người đều là kiểu những cô gái như thế, cũng chỉ có Hữu An bông hoa kì lạ này là không giống với những cô gái khác, đối với tình yêu rất nghiêm túc đến nỗi đơn thuần đến bước này, mà hắn vừa mới nhìn thấy ánh mắt khẩn trương mang theo sự khát vọng theo đuôi bóng lưng một người tên đàn ông, hắn mới bừng tỉnh ngộ, thì ra thời đại này vẫn có người chơi trò chơi yêu thầm! Hôm nay hắn thật sự là mở mang tầm mắt rồi!

Hắn nhìn Hữu An, không nhịn được cười lên.

Nụ cười của hắn khiến Hữu An cảm thấy tức. Hắn rảnh rỗi quá hén mà lại "Bật cười" lung tung, hình như là cô làm chuyện ngu xuẩn gì đó mà ngay cả mình cũng không biết.

"Cậu rốt cuộc đến đây làm chi ? Nói rõ ràng ra, đừng có giở cái trò ái muội ra đây, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy ghét." Hữu An cực kỳ bực dọc khi nhần thấy biểu cảm này, bởi vì, bởi vì. . . . . . Cô hôm nay mới phát hiện, muốn chết a, bộ dáng A Bách cười rộ lên thật sự rất điển trai.

Hắn chính là là dựa vào cái bản mặt này mà đi dụ dỗ con gái nàh người ta sao? Hữu An đột nhiên phỉ nhổ vào vẻ đẹp trai bề ngoài của Bách Thành, cô còn mắng hắn, "Không biết xấu hổ cậu đáng đời bị bạn gái đá." Cô ác miệng thấy người khác gặp nạ còn không tha nữa.

Hắn cũng không bị lời của cô gây tổn thương a, oh, kỳ thực là có một chút thôi, nhưng da mặt hắn rất dày, không để ý đến sự tổn thương cỏn con ấy, hắn căn bản không thèm để ý Hữu An ác miệng với hắn, bởi vì miệng của cô từ nhỏ đều ác liệt như thế, chuyên chửi hắn, hắn quen rồi.

"Đi thôi, tớ mời cậu ăn cơm." Hắn thật tự nhiên dắt tay cô, Hữu An cũng bất giác thấy có gì đó không ổn, cô chính là chuyện bé xé ra to, bởi vì hắn muốn mời cô ăn cơm nha!

Cô sợ hãi nhìn hắn.

Biểu cảm trên mặt cô khiến hắn buồn cười."Cậu làm quái gì bày ra khuôn mặt này a, rất giống như người ta mời cậu ăn cơm chính là Tuệ tinh va trúng Địa Cầu vậy, thế nào, sợ tớ không có tiền, dẫn cậu đi ăn cơm không trả tiền sao?"

"Tớ không sợ, tớ là sợ cậu dẫn tớ đi ăn cơm xong, là muốn lừa tớ mời cậu."

"Nghĩ tớ xậu tệ vậy hả!"

"Cậu cũng không phải chưa làm qua loại sự tình này." Cô nhớ lại chuyện lúc không biết mấy tuổi, hắn đã từng bắt cô đi mời hắn ăn kem.

"Chuyện đã lâu vậy rồi , cậu còn nhớ rõ!"

"Đương nhiên nhớ rõ a."

Phải biết rằng cô là cô nhi không cha không mẹ, 10 tệ kia chính là cô giúp bạn học làm bài tập mới kiếm được tiền tiêu vặt, A Bách chết tiệt không lương tâm, vậy mà còn ăn chặn hết của cô.

Đó là một đoạn trí nhớ tăm tối nhất trong thời thơ ấu của cô, bởi vì cô không nghĩ tới được rằng một người thoạt nhìn trung hậu thành thật, bộ dạng nhỏ yếu lại không cáu kỉnh như A Bách cũng dám lừa cô, đương nhiên sau sự việc đó làm cho cô hiểu được chân tướng hắn, cô hung hăng K A Bách.

Ngừng một trận, thẳng đến khi A Bách dâng ống heo Tiểu Trư của hắn ra bù, vụ án này mới kết thúc.

Ngày đó cô cầm ống heo Tiểu Trư của A Bách về nhà, dùng kéo cắt bỏ miếng plastic dưới bụng Tiểu Trư, từ bên trong đổ ra tiền xu tổng cộng có 93 cái 10 tệ, tương đương với 930 tệ chẵn, ngày đó cô vui vẻ muốn chết a, bởi vì khi đó trường học bọn họ vừa khéo muốn đi du lịch mùa thu, cô không có tiền nộp, vốn không thể đi, mà Tiểu Trư của A Bách đã cung cấp tiền đủ để cô nộp tiền rồi vẫn còn dư một ít ăn chơi, cho nên cô sẽ không so đo với A Bách việc hắn lừa cô dẫn hắn đi ăn kem, chẳng qua chuyện cô từng đã bị hắn lừa đối với cô mà nói là vết đen trong đời.

Hắn dám lừa cô! Hơn nữa cô vậy mà thật đúng bị hắn lừa! Cái này rất đáng giận a ! Hiện tại Hữu An ngẫu nhiên nghĩ đến vẫn sẽ hận nghiến răng nghiến lợi, cho nên hắn hôm nay muốn mời cô ăn cơm không thể không đề phòng.

"Tớ không tin cậu có hảo tâm như vậy."

"Tớ đây liền giao ra tiền cho cậu quản trước được không hả." Bách Thành hào phóng, đưa ví tiền cho cô,

Không nghĩ tới Hữu An cầm lấy thật, hơn nữa không chỉ như thế, cô còn lục lọi bóp da của hắn xem, muốn xem bóp của hắn rốt cuộc là có tiền hay không.

Mà bóp của hắn ——

Thật sự là muốn chết, hắn thật đúng là có tiền! Hơn nữa hắn một tên ăn không ngồi rồi thất nghiệp sao trong bóp còn nhiều tiền hơn cả cô.

"Cậu làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?"

"Tớ kiếm."

"Cậu kiếm ? Cậu tìm được công việc ?" Hữu An không tin, bởi vì cô cùng hắn tốt nghiệp cùng một thời gian, không đạo lý cô tốt nghiệp đại học của một trường quốc lập tìm không được việc, cuối cùng chỉ có thể lưu lạc đến đây làm nhân viên quèn bưng trà rót nước, mà hắn. . . . . . Chậc, không phải là cô xem thường A Bách là tốt nghiệp trường dân lập, mà là chính hắn cũng nói, hắn cũng sắp đi nhập ngũ , không lý nào lại thế.

Ông chủ tiêu tiền huấn luyện hắn, làm chưa được mấy tháng liền từ chức đi nhập ngũ.

"Không phải ta tự tìm ."

"Không phải cậu tìm, chẳng lẽ sẽ là từ trên trời rớt xuống à?" Năm nay thứ từ trên trời rớt xuống thật đúng là nhiều.

"Công việc từ trên trời rớt xuống của cậu là gì?" Hữu An châm biếm, cô căn bản không tin A Bách sẽ tìm được công việc tốt gì.

"Model, mấy ngày hôm trước tớ đi dạo loanh quanh trên đường, liền có người đến bắt chuyện, anh ta cảm thấy ngoại hình tớ không tệ, cho nên kêu tớ đi tới công ty bọn họ phỏng vấn, hôm nay phỏng vấn xong, lấy được chút ít tiền cọc hợp đồng, không nhiều lắm, cũng chỉ có năm vạn tệ." Bách Thành lộ biểu cảm không có gì.

Hắn căn bản là đang cố làm ra vẻ, kỳ thực trong lòng hắn xác định là rất đắc ý, bằng không hắn tên vắt cổ chày ra nước này làm sao lại hảo tâm như vậy, còn chịu chi mời cô ăn cơm đâu! Hắn căn bản chính là đến khoe khoang với cô, thật là da mặt dầy.

"Ông trời thật sự không có mắt, loại diện mạo này của cậu cũng có thể làm model, thế nào, Đài Loan không có người tài sao?" Hữu An ác miệng, tóm lại cô chính là nhìn không quen A Bách thành công hơn cô, không thể chịu được việc cô mới làm tạp vụ văn phòng mà hắn đã sắp biến thành đại minh tinh rồi.

Sẽ sao? A Bách sẽ trở thành đại minh tinh sao?

Hữu An liếc hắn một cái.

Được rồi, được rồi, cô thừa nhận vẻ bề ngoài của hắn quả thực không tệ, khỏe mạnh lại tỏa sáng như ánh mặt trời, một bộ dáng rất thông minh, nhưng cũng chỉ có bộ dáng bề ngoài mà thôi .

Cô cùng A Bách từ nhỏ lớn lên cùng nhau, A Bách có cái đức hạnh gì cô hiểu rõ nhất, hắn nha, luôn luôn không thích học tập, có thể vào được trường ĐH dân lập, điều này thuần túy là Trần mẹ có thắp hương, có phù hộ, nếu không, hừ! Dựa vào hắn.

"Cậu đang ghen a!" Hắn buồn cười cọ cọ vào khuôn mặt cô, hắn thích biểu cảm sinh động của Hữu An, ở cùng với cô, hắn luôn cảm thấy vui vẻ.

Hữu An gạt phắt đi bàn tay của hắn, chán ghét nói: "Phi phi phi, ai ghen với cậu ? Cậu có cái gì làm tớ phải ghen?" Đánh chết cô, cô cũng không thừa nhận rằng cô thật sự có một chút ghen tị với vận may của A Bách."Đi, cậu không phải muốn mời ta ăn cơm sao? Vậy sao còn chưa đi a."

Hữu An quyết định, cô muốn thay thế ánh trăng đến trừng phạt hắn."Nói trước nhá, muốn mời tớ ăn cơm tuyệt không thể quá keo kiệt, tớ muốn ăn đại tiệc."

"Được." Bách Thành dứt khoát đáp ứng.

Cái gọi là đại tiệc, điều này đối với Hữu An mà nói cũng bất quá chỉ là món bít tết 1800 tệ ở Đài Tố Vương Phẩm, thứ nhất đó là món ngon đắt nhất mà cô có thể nghĩ tới, thứ hai là cô cũng không muốn cùng A Bách đi tới cái gọi là nhà hàng cao cấp dùng bữa, nếu để cho người khác hiểu lầm hai người bọn họ là một cặp, vậy cô sau này làm sao có thể giả thích đây, chuyện này trước đây có vô vàn nguyên nhân, cho nên Hữu An đành phải nhịn đau kêu món Nhất Khách Vương Phẩm bít tết, xem như làm tiêu hao đi nhuệ khí của A Bách, sau khi thấy hầu bao xẹp lép chút ít không biết hắn có khách khí chút nào hay không.

Nhưng hiển nhiên, cô xuống tay không quá ác độc, bởi vì sau khi hai người bọn họ chọn món xong, cô đang nhàm chán cũng tuyệt không muốn cùng A Bách nói chuyện phiếm, cầm cuỗn tạp chí ô tô mạnh mẽ K, mà tên A Bách không muốn sống kia hiển nhiên không có chút nào phối hợp ăn ý với cô, bởi vì hắn thế nhưng vừa mở miệng ra đã hỏi cô ——

"Hắc, bộ ngực của cậu sao còn chưa hết sưng a?"

Tên đáng chết, hắn không nói chuyện sẽ có người coi hắn là câm điếc sao? Hắn không thể thôi nghĩ về điều đó sao? Hữu An liếc xéo hắn một cái, đem cuốn tạp chí lại giơ cao một chút, giả bộ coi như không biết hắn đang nói gì.

"Thật đấy, bộ ngực của cậu vẫn đang sưng tấy, cậu không bị bệnh chứ? Muốn đi khám bác sĩ hay không?" Bách Thành thật sự cực kỳ lo lắng cho Hữu An.

Hắn hất ra cuốn tạp chí trong tay Hữu An, muốn cô nhìn vào mắt hắn.

Cô nhìn hắn, đã thế còn trừng mắt nhìn hắn vài lần, cô nghiến răng nghiến lợi nói cho hắn nghe, "Bộ ngực của ta vốn là cái dạng này."

"Nào có! Cậu trước kia không lớn như vậy."

"Ai nói, ta vốn là lớn như vậy, kỳ quái a, bộ ngực này đến cùng là của tớ hay là của cậu hả, nó có bao lớn, còn cần cậu nói tớ mới biết sao? Chậc, không đầu óc." Lại mắng hắn một câu, "Cậu thần kinh a, cũng không có việc gì hả ? Sao cứ nhìn chằm chằm vào ngục tớ thế? Hứ —— cậu không phải yêu thầm tớ chứ, cho nên mới luôn luôn chú ý tớ?" Hữu An nheo mắt, cảm thấy việc này rất có khả năng.

Đang uống nước Bách Thành nghe được, nước bỗng chốc chạy vào khí quản, đột nhiên bị sặc, "Khụ khụ khụ." Hắn ho đến ánh mắt ứa ra lệ, còn dùng lực sức đập vào lồng ngực vững chắc, mãi đến khí dằn được xuống mới thôi.

Hắn thiếu chút bị cô hù chết."Được, tớ tin bộ ngực của cậu là thật, tuyệt không lãng phí bỏ tiền ra đi độn ngực, nhưng xin cậu đừng chụp mũ loạn xị ngậu lên tớ, bằng không mẹ tớ nếu tin là thật, bà sẽ cho rằng tớ gần đây bị bệnh, cho nên mới đem tiêu chuẩn hạ xuống thấp như vậy."

"Chết tiệt, dám bôi bác tớ!" ác liệt cho hắn một quả đấm, cảnh cáo hắn rằng cô rất mạnh, mà "ngoan ngoãn cho yên", bữa ăn rất nhanh được đưa tới, bằng không Bách Thành còn phải bị Hữu An K vài cái nữa.

Hắn chính là như vậy luôn luôn sống dưới sự bạo lực của Hữu An, cho nên đừng hỏi hắn vì sao cho tới bây giờ không coi Hữu An là con gái, bởi vì dưới con mắt của hắn Hữu An chưa bao giờ từng là người khác phái, tóm lại hắn cùng cô —— aizz, chính là không có lửa a, nhưng hắn lại nguyện ý coi Hữu An như anh em cùng giới cả đời, đáng tiếc là, vị anh em này của hắn không cần tham gia quân ngũ, hại hắn mỗi khi nghĩ đến hai người bọn họ phải chia xa hơn hai năm, hắn luyến tiếc a.

A, chết tiệt, hắn nghĩ đến điều đó còn muốn rớt nước mắt a!

Bách Thành vội nhanh nhẹn lấy giấy ăn lau đi khóe mắt.

"Cậu làm sao vậy?" Hữu An cắt bít tết trên cái khay bằng kim loại phát ra tiếng kêu, một chút trình độ dùng cơm tây cũng không có, không có biện pháp a, ai kêu bụng cô đói muốn chết.

Dùng dao cắt bít tết thành miếng, Hữu An lấy nĩa đâm một miếng cho vào miệng nhai, rất ngon a, quá hạnh phúc đi. Ánh mắt của cô híp cả lại.

Lúc này hết thảy đều tốt đẹp, nếu tên chướng mắt đối diện kia liền biến thành bạch mã hoàng tử của cô thì tốt biết mấy.

"Di, A Bách, cậu đang khóc sao?" Cô vừa rồi hình như có nhìn thấy hốc mắt hắn có nước đang chớp động nha!"Là ai khi dễ cậu, cậu nói tớ nghe, tớ sẽ tìm hắn tính sổ!"

"Không có, tớ rắc nhiều tiêu, gió thổi qua, thổi vào mắt." Hắn thuận miệng bịa chuyện, nói đại cho xong chuyện, bởi vì hắn cũng không thể nói thực với Hữu An rằng, hắn là nghĩ cảnh hai đứa sắp phải xa nhau, cho nên mới thương tâm, rồi khóc.

Nếu Hữu An biết nguyên do, còn có thể không cười cho thúi mũi sao, không nói hắn ẻo lả, không có khí khái đàn ông sao?

Làm ơn đi, cô cho rằng hắn thích khóc sao, kỳ thực hắn vốn cũng được coi như là nước mắt đàn ông không thể tùy tiện rơi a, ngay cả lúc biết sắp phải tham gia quân ngũ hắn cũng nói tạm biệt với tất cả nhóm bạn gái của hắn, hắn còn vừa cười vừa nói tạm biệt với từng người a, hắn nào biết được bản thân mình dị thường thế này, việc y chang mà khi đụng phải Hữu An liền hoàn toàn biến đổi, hắn đều cảm thấy bản thân mình quá biến thái đi, khóc cái gì chứ! Chỉ xa nhau có hai năm thôi mà.

Bách Thành an ủi bản thân, mà Hữu An thật tin rằng do tiêu văng vô mắt hắn."Ở chỗ nào? Để tớ coi." Cô ngồi vào bên cạnh hắn, muốn hắn mở mắt ra.

"Không cần ."

"Không sao đâu, cậu với tớ còn khách khí cái gì." Cô còn dùng tay đi xốc mí mắt hắn lên, làm hại Bách Thành động cũng không dám động, sợ bản thân không chú ý một chút, ánh mắt sẽ bị cô chọc mù.

Kỳ thực Hữu An vộn không nhìn thấy hạt tiêu gì cả, nhưng cô vẫn nhắm thẳng vào mắt Bách Thành thổi hơi."Như vậy có đỡ tí nào chưa?"

"Có, có rồi." Bách Thành cứng ngắc trả lời, bởi vì Hữu An cô nhóc vô tâm này, không phát hiện ra bọn họ làm ra tư thế này có bao nhiêu ái muội sao?

"Cậu trở về vị trí ngồi đi ."

Hắn vẫy tay đuổi cô trở về, miễn cho người khác nhìn thấy hắn với cô trong tình trạng này, vậy sau này hắn làm sao có thể cưa gái? Danh dự cả đời của bản thân còn có thể không bị hủy dưới tay của Hữu An sao?"Cậu mau trở về ngồi ngay ngắn đi." Bằng không hắn sẽ nhấc chân đá đít cô trở vể chỗ cũ.

"Được rồi, được rồi, đuổi cái gì chứ, thật đáng ghét." Hữu An không cam lòng tình nguyện muốn dịch chuyển mông, mà đúng lúc này, ánh mắt sắc nhọn của cô thấy được!

"Ý? A Bách!"

"Sao ?"

"Tôm hùm của câu nhìn có vẻ ngon nha." Lời vừa mới dứt, dao, nĩa liền bay qua, ngấp nghé đồ ăn trong đĩa của người ta.

"Cậu chờ chút!" Cũ khí của cô bị hắn chặn lại trong không trung. Cô tên trộm, tên thổ phỉ này!"Cậu ăn bít tết của cậu, đừng nghĩ tới việc ăn vụng món tôm hùm trong phần ăn của tớ."

"Á, cậu sao nhỏ mọn như vậy, nhường tớ ăn một miếng sẽ chết hả?"

"Sẽ, cũng không ngẫm lại xem cậu gần đây bị cảm, hắt xì hơi liên tục, nước mũi chảy tùm lum, ghê tởm chết, còn muốn ăn tôm hùm của tớ, nếu như bị cậu truyền nhiễm, vậy diễn viên nam chính giỏi nhất tớ còn dám mơ hay không hả?"

"Phải không?" Đáng ghét, dám chê bai cô tới mức đó, nếu cô còn không bật lạiliệu cô vẫn còn là Vu Hữu An không a!

"Tớ, phi phi phi!" Hữu An thật không tiêu chuẩn hướng lên trên phần đồ ăn của Bách Thành phun nước miếng, còn hắt xì hơi vài cái, "Ắt xì, ắt xì."

Mặt Bách Thành đều tái rồi.

Như thế nào? Hắn còn dám ăn sao? Hữu An khiêu khích nhìn hắn. Cuối cùng, Bách Thành đành phải cống hiến phần tôm hùm của hắn cho tên thổ phỉ ác liệt Vu Hữu An.

Coi như cô độc ác, bởi vì hắn không giống cô, không vệ sinh như vậy.

Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn Hữu An ăn uống no đủ, rồi mới phủi mông bỏ chạy lấy người."Hắc, cậu ngay một câu cám ơn cũng không cần nói a?"

"Cám ơn." Còn miễn phí tặng một cúi đầu chào cho hắn, sau đó lại muốn bỏ đi, mà Bách Thành cũng không cam tâm cứ như vậy để cô rời khỏi.

Hắn kéo cô trở về, khiến Vu Hữu An ngã ngồi ở trên đùi hắn.

"Cậu làm gì?" Cô ngồi ở trên bắp đùi hắn giống một con sâu róm, quay tới quay lui, nửa khắc không ở yên.

Hắn lại một chút cũng không để ý tới, còn hỏi cô, "Cậu buổi tối có rảnh không?"

"Hỏi cái này làm chi?"

"Hỏi cậu thì trực tiếp trả lời là được rồi, còn hỏi lại hắn hỏi cô làm gì?" Hắn còn cùng cô chơi chữ.

"Phải xem bạch mã hoàng tử của tớ có hẹn tớ hay không đã, nếu anh ấy hẹn, vậy tối nay tớ không rảnh."

"Vậy cậu đêm nay rảnh chắc, bởi vì chắc chắn tên đàn ông đó sẽ không hẹn câu đâu."

"Nói cái gì hả!" Đáng giận! Thưởng cho hắn một quả đấm, liền trực tiếp đấm trên mặt hắn, nhưng lực đạo nho nhỏ, một điểm cũng không đau, nhưng hắn vẫn mắng cô một câu"Bạo Lực Nữ" .

Hắn từ trong túi áo lấy ra một tờ thiếp mời, "Nè, cho cậu."

"Đây là cái gì?"

"Người đại diện cho tớ, nói tối hôm nay có buổi tiệc từ thiện, người tham gia đều là người của chính phủ thương gia nổi tiếng."

"Nhân vật chính phủ thương gia nổi tiếng? Tớ lại không có hứng thú." Hữu An tùy tay quăng, nhìn cũng không nhìn tới một cái, vứt đi như kiểu vứt giày rách.

"Cũng có minh tinh." Bách Thành thêm vào.

"Cái gì? Minh tinh!" Nghe được có diễn viên minh tinh màn bạc, ánh mắt Hữu An đều phát sáng lên, giống hệt tên tiểu thái giám, vô cùng cung kính nhặt lại cái thiếp mời, còn khẽ thổi, phủ bụi đi, không để bụi bẩn dính trên thiếp mời, hai mắt cô sáng chói nhất thời coi thiếp mời như trâu ngọc, nịnh nọt hỏi hắn, "Có minh tinh nào tới dự?"

"Tớ làm sao mà biết, đám diễn viên điện ảnh minh tinh đó tớ không quen ai hết." Hắn không xem tin tức giải trí, nhiều nhất hắn chỉ biết đến một người là Cao Kim Tố Mai, Đó là mới vì cô ấy là Ủy viên lập pháp.

"Sao, cậu đi hay không đi?"

"Tớ đi hay không đi có quan trọng như vậy sao?"

"Cậu đi tớ sẽ đi."

"Hì hì." Hữu An cười rất ái muội, đủ để thấy được cô hiểu lầm ý tứ của hắn rồi.

"Tớ là bởi vì không có bạn gái cho nên mới mời cậu đi cùng, cậu đừng luôn dát vàng lên mặt mình, lại nghĩ rằng tớ yêu cậu đúng không? Cậu dạo này bệnh hả? Không chỉ có ảo tưởng, nghe lầm, còn thần kinh không bình thường." Hắn liên tiếp nhíu mày, bàn tay còn phủ lên trán của hữu An, xem cô có phát sốt hay không.

Tên chết tiệt đáng ghét kia! Không có một câu hay ho.

Hữu An chán ghét gạt tay hắn ta, rất muốn kiêu ngạo phang cho hắn một câu, tớ không rảnh, nhưng là —— có minh tinh nha!

Được rồi, cô liền ủy khuất một chút."Mấy giờ tới đón tớ?"

"Bảy giờ rưỡi."

"OK, đến lúc đó gặp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.