Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 39




Dẫu gì cũng đang ở trong phủ đô hộ, nào có ai dám gây chuyện thật.

Giữa chừng ồn ào là thế, nhưng hiện tại hai bên đã yên phận ngồi xuống.

Tê Trì quay lại đứng sau ngọn núi giả kia.

Dù sao nàng cũng đã bị phát hiện, quay lại cũng không lo bị Phục Đình thấy nữa, lại vừa có thể xem chừng động tĩnh bên kia.

Bên thương nhân nói năng nhỏ nhẹ, ở đây là chốn quan phủ nên bọn họ không dám cao giọng nói chuyện, người nào người nấy ngồi rất đàng hoàng, mở miệng cũng cực kỳ thận trọng ——

“Chuyện buôn bán của quan phủ đương nhiên không dám làm bậy, chỉ có điều, nội việc vận chuyển đi lại thì mức giá cũng cao lắm rồi.”

“Đúng thế ạ, hơn nữa thủ lĩnh lại cần con non tốt.”

“Chuyện này có hơi khó…”

Nói đi nói lại là vẫn muốn nâng giá lên.

Tê Trì cảm thấy có lẽ vì bọn họ biết giờ chính trị lẫn dân sinh ở đất Bắc đã phần nào hồi phục, được phủ đô hộ coi trọng nên mới “bắt trúng mạch”, muốn phát tài, đang cẩn thận thăm dò giới hạn cuối cùng của quan phủ.

Giọng của Bộc Cố Kinh đã có vẻ tức giận: “Rặt một lũ xảo quyệt! Nếu đất Bắc vẫn như xưa, chưa từng gặp nạn, thì còn đến lượt các ngươi ngồi đây cò kè với bọn ta hả!”

Ông ta đại diện bộ tộc người Hồ đến đây, gánh trách nhiệm trên vai, đâu có thể nhượng bộ được.

Dân du mục luôn phải chịu đựng bệnh dịch tai ương sớm nhất, mấy năm nay mới từ từ hồi phục nên đến thuế má cũng chưa thể đóng, thì làm gì có chuyện bỏ ra giá cao đến thế, nếu không phải dân sinh đất Bắc đã chuyển biến tốt thì còn lâu ông ta mới muốn làm ăn với đám thương nhân xảo trá này.

La Tiểu Nghĩa húng hắng, nhắc nhở lão giả chớ nên nổi nóng, bây giờ không giống ngày trước, tam ca nhà hắn đã quyết tâm mượn lực thương nhân thì vẫn phải nể mặt mấy phần.

Bộc Cố Kinh vuốt chòm râu bạc trắng, dằn cơn giận xuống, quay sang nhìn Đại đô hộ.

Phục Đình chậm rãi đi lại trong sân, đột nhiên hỏi: “Những hiệu buôn nào không chỉ có một cửa tiệm?”

Có đến gần mười người đứng dậy.

Chàng nhìn lướt qua, hỏi tiếp: “Những ai có từ năm tiệm trở lên?”

Vài người ngồi xuống, còn lại sáu bảy mười.

“Những ai có trên mười tiệm?”

Chỉ còn lại ba bốn người.

“Trên hai mươi tiệm.”

Chỉ còn lại một người.

Phục Đình nhìn qua, một người trung niên mặt trắng vóc dáng trung bình, chỏm râu ngắn, chàng nhận ra, chính là quản lý cửa tiệm lần trước bị phóng hỏa.

“Đến thay chủ nhân của các ngươi à?” Chàng nhớ là chủ nhân của họ không ở đất Bắc.

Chủ tiệm đáp phải.

“Chủ nhân của các ngươi có bao nhiêu tiệm?” Chàng hỏi.

Chủ tiệm cẩn thận suy nghĩ, đoạn đáp: “Có khoảng… hơn trăm tiệm ạ.”

La Tiểu Nghĩa thốt lên: “Mẹ, nhiều gớm!”

Chủ tiệm ngại ngùng cúi đầu: “Tiểu nhân cũng không kết luận được, chủ nhân kinh doanh khắp thiên hạ, không giới hạn một chỗ, ở đâ cũng có người phụ trách phân công quản lý, tiểu nhân cũng không rõ là cụ thể có bao nhiêu.”

La Tiểu Nghĩa nghĩ ngợi: “Đúng rồi, các ngươi là hiệu buôn hình cá, ta nhớ ra rồi, đúng là chỗ nào cũng có kinh doanh.”

Phục Đình lên tiếng: “Ngươi báo giá đi.”

Chủ tiệm ngẩn ra.

La Tiểu Nghĩa nhạy bén, hiểu ý tam ca nên tiếp lời: “Đúng thế, giờ các ngươi là hiệu buôn lớn nhất ở đây, các ngươi cứ báo giá đi, các nhà khác có thể nói gì được, bọn họ không phục thì chuyện làm ăn này giao cho một mình nhà các ngươi!”

Hắn vừa dứt lời, các thương nhân có mặt bỗng biến sắc, ồn ào nhìn vị chủ tiệm kia.

Đúng lúc này Thu Sương đi tới, cúi đầu thấp giọng thưa: “Đại đô hộ, gia chủ mời ngài qua bên nói vài lời.”

Phục Đình nhìn về phía núi giả, quả nhiên trông thấy bóng dáng như ẩn như hiện kia.

Chàng nhìn xung quanh, đoạn bảo: “Mọi người cứ tiếp tục đi.”

Thu Sương cáo lui, nhìn lướt qua chủ tiệm.

Chủ tiệm nhân đây xin lỗi, nói muốn đi vệ sinh.

La Tiểu Nghĩa gọi người hầu đến dẫn y đi rồi quay sang thảo luận với Bộc Cố Kinh.

Bộc Cố Tân Vân nhìn bóng lưng của Phục Đình dần bước ra khỏi tầm nhìn, khuất dạng.



Ở bên kia, Phục Đình cúi đầu đi tới sau núi giả.

Hòn non bộ này được Tê Trì sửa lại sau khi đến đây, mang kiểu dáng phương Nam thấp bé, chàng vừa bước vào thì suýt đã cụng đầu, nên phải cứ cúi đầu xuống nhìn cô gái trước mặt.

“Muốn nói gì?”

Trong không gian chật hẹp, Tê Trì gần như dán vào chàng, thấp giọng nói: “Cũng không có gì cả, chỉ là muốn nói, ban nãy thiếp không nên cãi cọ với chàng ở ngoài hiên.”

Phục Đình nhớ lại, ban nãy nàng nói chàng có lúc thật xấu tính.

“Chỉ việc này thôi?”

“Ừm.”

Chàng bật cười, không thấy được vẻ mặt nàng, giơ tay nâng cằm nàng: “Nàng cố ý đùa ta đấy à?”

Vào lúc này gọi chàng tới chỉ vì nói chuyện này.

Tê Trì mặc kệ chàng nắm lấy cằm mình, đột nhiên đối diện với chàng như thế khiến con tim đập nhanh.

Gương mặt chàng gần trong gang tấc càng trở nên sâu hoắm, mắt sâu mũi cao, nàng nghĩ bụng, chẳng trách có thể khiến tiểu cô nương người ta nhớ nhung hoài.

Phục Đình đối diện với nàng, dừng lại một lúc rồi vô thức nhìn xuống môi nàng.

Trong một tích tắc, không người nào lên tiếng.

“Sao nào?” Tê Trì phá vỡ im lặng, bình tĩnh cười nói: “Hai ta là vợ chồng, đùa một chút cũng không được ư?”

Chàng như cảm thấy tức cười, gật đầu hai lần: “Được.”

Nói rồi cúi đầu, quay người đi ra.

Tê Trì đưa mắt nhìn chàng rời đi, từ từ dựa vào vách núi giả, sờ lên tai, không khỏi buồn cười.

Đã bao nhiêu lần rồi nhỉ, đã là vợ chồng khắng khít mà sao vẫn còn mặt mỏng như thế.

Thu Sương trở về, nói nhỏ: “Gia chủ, đã dẫn tới rồi ạ.”

Nàng gật đầu, đi ra khỏi núi giả.

Nãy giờ ở đây quan sát, nàng cũng tính toán được chi phí rồi áng chừng mức giá, nên mới bảo Thu Sương nghĩ cách dẫn chủ tiệm tới.

Nếu đã tới rồi thì không cần chờ nữa.

Nàng đã làm những gì có thể làm, còn lại chỉ cần giao cho Phục Đình là được.



Phục Đình quay về giữa sân, chủ tiệm cũng vội vã quay về, viết giá ra giấy.

La Tiểu Nghĩa nhận lấy đưa cho chàng, tiện thể nhìn lướt qua rồi hô lên: “Thảo luận nghiêm túc được rồi đấy, mức giá rất ổn.”

Phục Đình đưa giấy cho Bộc Cố Kinh.

Hai mắt ông già sáng rực, thậm chí còn đứng bật dậy: “Mức giá này khiến ta cảm thấy thương nhân vẫn có người trọng nghĩa đấy, xin được hỏi hiệu buôn của quý gia là gì, sau này sẽ mãi là bạn với tộc Bộc Cố của ta.”

Chủ tiệm vội đứng dậy chào lại, giơ tấm bảng gỗ hình cá trong tay ra: “Đa tạ thủ lĩnh có lời khen, đây cũng là hiệu buôn của chủ nhân.”

Phục Đình nhìn lướt qua hiệu buôn hình cá.

Hồi trước bọn họ bị Đột Quyết để mắt, cửa tiệm vừa bị cháy mất nửa gian, bây giờ lại báo ra cái giá thành thật như vậy, đúng là không quan tâm đến tổn thất chút nào.

Bỗng chàng cảm thấy, dường như nhà buôn này quá tốt với phủ đô hộ của chàng.

Bộc Cố Kinh rất hào hứng, Bộc Cố Tân Vân cũng mỉm cười, nói thay ông nội: “Chắc chắn chủ nhân của các ông là người nhân nghĩa, nếu sau này đến bộ tộc của chúng tôi, nhất định sẽ tiếp đãi long trọng.”

Bộc Cố Kinh gật đầu đồng ý.

Chủ tiệm luôn miệng nói cám ơn.

Ở đằng xa, Tê Trì vừa đi vừa cười.

Nàng đã nghe thấy lời của Bộc Cố Tân Vân.

Vị chủ nhân nhân nghĩa kia đang ở ngay trước mắt, lại còn là cô gái Trung Nguyên đã đoạt tình lang đất Bắc của các nàng.

***

Tà dương chiếu nghiêng, động tĩnh ở tiền viện cuối cùng cũng nhỏ dần, có lẽ các thương nhân đã rời đi.

Chỉ thương lượng giá cả thôi mà kéo dài đến mấy canh giờ.

Tê Trì thu dọn sổ sách vừa xem xong, đứng bên khung cửa thêm đèn vào chân đế.

Bỗng nghe thấy giọng ở La Tiểu Nghĩa từ xa xa vọng lại: “May mà hôm nay có hiệu buôn kia, chuyện thuận lợi quá chừng, phải chúc mừng mới được.”

Bộc Cố Kinh nói: “Nhà kia đúng là thương hộ nhân nghĩa ở đất Bắc.”

Bộc Cố Tân Vân cười nói: “Ông nội có thấy sắc mặt của những thương nhân còn lại không, không cam lòng thì làm được gì, ai bảo đại nghiệp của bọn họ không bằng người ta.”

Sau đó cười phụ họa mấy tiếng.

Tê Trì nghe cả, bên môi nở nụ cười hờ.

Trên đời này làm gì có chuyện tốt vô duyên vô cớ, nàng thân là phu nhân Đại đô hộ, định giá xong còn đặc biệt giảm một phần, coi như nhượng lợi cho các bộ tộc Hồ.

Chỉ cần năm sau dê bò béo tốt, phủ đô hộ thu thuế thì cũng là lấy lại vốn thôi, huống hồ còn được tiếng thơm.

Mà cũng là chuyện tốt với bách tính dân sinh.

Mua bán thế này, buôn một lãi mười vô cùng đáng giá.

Chợt trước mắt có thêm một bóng người, ngẩng đầu lên thì phát hiện Phục Đình đã về, cầm bội kiếm mới tháo xuống.

Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chàng không đi ăn mừng chung với họ à?”

“Không đi.” Chàng đã giao lại cho La Tiểu Nghĩa rồi.

Tê Trì đang định khép cửa sổ thì bỗng nghe thấy Bộc Cố Tân Vân hỏi gì đó, hình như là hỏi vì sao Đại đô hộ không đến.

Nàng nhìn Phục Đình: “Đang gọi chàng đấy.”

Phục Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì mà đi tới bên người nàng, khép song cửa lại.

Tê Trì tự nhủ, không phải trước đó còn nghe thấy à, sao giờ câm tịt vậy.

Nàng tựa tay vào chàng, hỏi nhỏ: “Nếu không có thánh nhân ban hôn, chàng có cưới nàng ta không?”

Chàng như nghe chuyện cười: “Cái gì?”

Tê Trì vẩy lọn tóc bên tai, “Vợ chồng hỏi vui thế thôi.” Nàng nhìn chàng, vừa như đùa lại như hỏi thăm dò: “Cô nương còn nhỏ như thế mà chàng cũng ra tay được à?”

Phục Đình bật cười, là tức quá hóa cười.

Chàng chỉ coi người ta là trẻ con, nếu không phải Bộc Cố Kinh dẫn đến thì đã sớm quên trên đời này còn có người như vậy.

Nàng không để ý mà còn nói chuyện này, không phải là hỏi vui mà là muốn tra hỏi ngọn nguồn.

Chàng kéo thắt lưng ra, tay sờ lên eo nàng, cúi đầu nói vào tai nàng một câu ——

Ta không ra tay với cô bé ấy được, nhưng với nàng thì được.

Tê Trì bị chàng bế lên.

Cảm giác này quá quen thuộc, lập tức nàng nhớ lại cảnh sau khi say, dường như chàng cũng đã ôm mình như vậy.

Nhưng lúc tỉnh nào giống khi say, con tim đập loạn liên hồi.

“Cửa.” Giọng nàng nhẹ hều.

Cửa vẫn chưa đóng.

Phục Đình co tay lại, ôm nàng đi thẳng đến cửa dùng chân đá cửa, thuện thế đè nàng lên cửa.

Y phục của Tê Trì đã bị chàng lột ra.

Bỗng bên ngoài vang lên giọng của Tân Lộ: “Gia chủ có ở đó không ạ?”

Con tim nàng thắt lại, mím chặt môi, sợ bị bên ngoài nghe thấy động tĩnh.

Phục Đình vẫn chẳng dừng tay.

Chợt môi chàng dán lên cổ Tê Trì, nàng giật mình, chàng đang hôn cổ mình.

Mà không chỉ ở mỗi cổ.

Cánh môi hé ra nhưng nàng vội cắn lại, sợ mình phát ra tiếng.

Chàng còn hôn xuống người nàng…

Ngoài môi ra, những nơi chàng nên chạm đến thì đều chạm.

Nhịp tim nàng đập nhanh thình thịch, toàn thân như bị dội nước nóng.

Chàng cố ý tra tấn nàng, khiến nàng lần đầu tiên có cảm giác lòng rối tựa tơ vò.

Như một cái đụng chạm dài vô ngần, mãi tận khi nàng bắt đầu run rẩy thì chàng mới chịu tha cho nàng, mới chịu ôm nàng đi tới giường.

Cả quá trình, Phục Đình như đang phạt nàng.

Thấy nàng cắn môi, chàng giơ tay cạy ra.

Tê Trì bật thốt, nghe thấy chàng trầm giọng nói: “Ta là mãng phu, nàng không cần giữ phong thái huyện chủ trước mặt ta đâu.”

Chàng muốn nàng kêu thành tiếng.

Nàng giơ tay muốn túm lấy thứ gì đó, cuối cùng lại bám chặt ngực chàng.

Sau sự tra tấn dài dẵng ấy, lần này hết lần khác đều là sự dày vò mệt mỏi.

Cuối cùng Phục Đình cũng thấy vẻ luống cuống trên mặt nàng, một tay đè lấy cánh tay đang dán ở ngực, cắn răng hỏi vào tai nàng: Nàng muốn ở đây?

Nàng mù mờ bắt lấy, có vẻ đã hoàn hồn, giọng khản đặc: Chàng sẽ cho ư?

Chàng cười gằn.

Biểu hiện này của nàng khiến chàng cảm thấy, ai bảo vệ ai còn chưa chắc.

***

Trời đã sáng.

Tê Trì mở mắt nhìn sang bên cạnh.

Phục Đình nhắm nghiền hai mắt, dù đang ngủ thì chân mày vẫn nhíu chặt.

Nàng không khỏi nghiêng người, ngắm nhìn mặt chàng.

Bình thường vào giờ này chàng đã dậy rồi, mà hôm nay vẫn nằm đây.

Bỗng nhớ lại chuyện tới qua, không rõ là kết thúc khi nào.

Nàng gần như không suy nghĩ nổi điều gì.

Thậm chí có một chớp mắt đầu óc trở nên trống trơn, bàn tay bất giác bám lấy người chàng.

Tai nàng nóng lên, nhẹ nhàng ngồi dậy, không muốn nằm nữa.

Tối qua không có ai đến làm phiền, thậm chí cả Tân Lộ Thu Sương cũng không đến mời dùng bữa tối.

Nàng đoán chắc hẳn các nàng biết chuyện ở trong phòng rồi, lúc khoác áo vào ngồi trước gương, cả khuôn mặt đỏ lựng lên.

Nếu biết thế thì đã không thăm dò chàng làm gì rồi.

Chỉ là một cô bé thôi mà, chỉ cần chàng không quan tâm thì cũng chẳng đáng để nàng để ý.

Nàng ngồi trước gương, bỗng quét mắt nhìn sang giường, Phục Đình đã dậy.

Chàng mặc quần vào, để trần nửa thân trên, nhìn về phía nàng.

Tê Trì giơ tay mở ngăn kéo ra, giả vờ như tập trung chọn trang sức.

Bất thình lình chàng đi tới, cúi người xuống, lấy ra một cây trâm từ trong ngăn kéo, đặt xuống trước mắt nàng: “Lần này để ta chọn cho nàng.”

Nàng giật mình, nhìn chàng qua gương.

Gương đồng mờ mờ phản chiếu khuôn mặt của hai người.

Chàng cũng đang nhìn nàng trong gương.

Sau đó lại nói: “Cài vào thì có thể hơn tiểu cô nương người ta đấy.”

Tê Trì nhíu mày, thì ra là chàng cố ý.

Miệng chàng cử động như muốn cười, đứng dậy mặc quân phục vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.