Dược Yêu

Chương 3: Bị lừa




Dù có chút chật vật nhưng nàng cũng đã biết được cách làm thế nào đổi từ bạc ra thức ăn rồi. Mà cũng không phải, là mua thức ăn chứ, theo như những gì mà Mạn đại ca nói thì bạc chỉ cần đưa ra nói thứ muốn mua nếu người ta có sẽ đem đến bán. Khi Vân kinh Mạn hỏi nàng dự định muốn đi đâu thì nàng mới bừng tỉnh, mình thật ra là sẽ đi đâu chứ ? Nghĩ một lát nàng mới hỏi hắn có biết nơi nào có dược liệu quý hiếm không. Nhìn ánh mắt đầy nghi hoặc của hắn nàng chợt nhớ cha nàng là dặn không được quá tin người bên ngoài nên nàng nói dối theo lời dặn :

- Là một vị bằng hữu nhờ ta tìm dùm hắn. Nàng nghĩ đến cha, ông đôi khi còn trẻ con hơn cả bản thân mình, hay ganh tỵ, hay so đo,hay lén chơi xấu,nhưng khi tiễn nàng xuống núi ông cũng ôm nàng khóc như mua miễn cưỡng cũng có thể tạm xem là một người bạn. Vậy thì cũng không coi như là nói dối, mà là nói không hết nghĩa hoặc nói không rõ nghĩa đi.

Dù rằng nàng cũng không phải chỉ tìm dược quý cho cho cha nghiên cứu thử nghiệm những bệnh nhân mới do Độc thúc đem đến từ mấy tháng trước khẩn cầu cha nàng chữa trị ,mà còn do hiếu kỳ cùng say mê của bản thân muốn thấy chúng.

Quý Dược Dược mặc dù sống trên núi nhưng không phải là lần đầu nói dối lúc trước toàn giúp cha che dấu nương chuyện đông, chuyện tây nên nói riết cũng không chút ngượng mồm hay chột dạ. Hắn nghe nàng giải thích suy nghĩ hồi lâu thì nói :

- Thuốc quý tất nhiên tập trung nhiều nhất tại kinh thành, ở đó có lẽ loại kì trân dị thảo gì cũng có đi. Hắn đây là nói thật, Minh Nhật nhiều năm vậy thu thập dược liệu quý toàn thứ hiếm lạ cũng đều xất phát từ hoàng tộc hoạc bọn người quyền quý. Các thương nhân buôn bán dược liệu cũng muốn bán được giá cao mà chỉ có kinh thành người có tiền liền nhiều nhất.

- Vậy ta đi kinh thành. Nàng lập tức đưa ra quyết định không chút do dự

Vân Kinh Mạn hướng nàng tận tình chỉ dẫn đường đến kinh. Hắn dù là hồi kinh nhưng cũng còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành. Vả lại chỉ vừa quen biết nếu hắn đường đột muốn đi cùng với nàng chỉ sợ dọa chạy mất cô nương nhà người ta,mà hắn thì cũng ngại phiền phức.

Thế nên là cứ tách ra, nhiệm vụ kia của hắn cũng đã làm tám năm rồi. Linh Tuyết cũng đã không thể cười tám năm, chỉ nghì đến đây hắn liền cảm thấy có chút thương tiếc. Hắn hướng kinh thành chạy thật nhanh hắn muốn là kẻ đầu tiên báo cho Minh Nhật biết có tin tức Quỷ y xuất cốc thu thập dược vật. Tám năm qua hắn dùng mọi cách nhưng không cách nào tìm ra Dược Cốc nơi ở của Quỷ y. Hắn biết Độc Vương có qua lại cùng quỷ y trên giang hồ nhưng hắn cũng không thể theo dấu hành tung của Độc vương.

Hai người bọn họ tách nhau ra ai nấy ôm một tâm tư khác nhau cùng tiến về cùng một hướng . Nàng vì muốn thật nhanh nhìn thấy dược vật quý yêu thích mà dùng hết sức lực bình sinh chạy không ngừng nghỉ đến nơi gọi là kinh thành. Đến trấn nhỏ phía trước này nàng dường như kiệt sức, vào một tửu lâu nàng nghỉ ngơi ăn uống sau khi giải quyết xong cái bụng đói nàng bắt đầu đi tìm chỗ trọ.

Ra khỏi tửu lâu có một phụ nữ đến bắt chuyện với nàng, bà ta nói có cây huyết sâm ngàn năm muốn bán. Vừa nghe thấy huyết sâm nàng liền đồng ý theo bà ta. Bà ta đưa nàng tờ giấy ghi gì mà khế ước bán thân kêu nàng phải ký vào vì nó là quy định trong buôn bán. Bà ta dẫn nàng tới một nơi rất nhiều nữ nhân nhưng ở đây bọn họ ăn mặc hết sức mát mẻ nha. Quân áo tuy hết sức sặc sỡ chói mắt nhưng quá sức tiết kiệm vải đi nên có chút không có cảm tình.(Akiaki : nói chung là bị lừa bán vào kỹ viện)

Đợi trong sảnh một lúc lâu không thấy người phụ nữ lúc trước dẫn mình tới đây chỉ thấy một đám người tới giữ chặt lấy nàng bắt nàng thay ra một bộ quần áo thiếu vải. Đùa sao nàng tất nhiên không đồng ý lớn tiếng với mụ có khuôn mặt như đít khỉ kia, mụ lại nói nàng đã bán bản thân mình cho mụ ta.

- Dù sao thì cha nương ngươi cũng không cần ngươi nữa, đến đây ta sẽ coi ngươi như bảo bối. Bà ta thầm nghĩ với tư chất của nàng dù không coi là đẹp sắc sảo nhưng dung nhang kia cũng rất dông lòng người, chẳng qua chưa trang điểm mà thôi. Nếu thêm chút phấn son có thể xem là bảng hiệu sống trong vài năm tới.

- Sao bà biết cha nương ta không cần ta ? nàng kinh ngạc nha thì ra bà có cái mặt như mông khỉ kia có thuật bói toán như Ngọc di nha.

- Thì do nương ngươi nói cho ta biết.

- Bà gặp nương ta? Bà ta còn quen cả nương nàng sao ?Nàng tròn mắt kinh ngạc.

- Chẳng phải bà ta dẫn ngươi tới đây sao?

- Đó không phải nương ta.Nàng giật mình, ra là mình bị lừa rồi ,đây có phải là lừa đảo mà Độc thúc thúc thường kể không. Cha ! thì ravừa bước chân vào giang hồ liền gặp phải lừa đảo như nghe kể nha, thật là phấn khích. Trước giờ chỉ là nghe kể thôi chưa từng trải nghiệm giờ thì thật sự là bị lừa nha.(akiaki : bị lừa còn phấn khởi, bó tay) Tiền thôi mà nàng có rất nhiều, thế nhưng… khi sờ tay vào tay nải…Tiền nàng đâu mất hết cả rồi…cái này tuyệt không thú vị nha, số tiền nàng có cũng không cánh mà bay vậy lấy đâu tiền chuộc thân đây.

Bọn họ nói gì mà không có tiền trả thì lấy thân thể ra trả bắt nàng làm kỹ nử nha. Cha ! thì ra đây là thanh lâu mà Độc Thúc thúc hay nhắc nha. Nhưng tuyệt nhiên hiện giờ không phải thời điểm ngạc nhiên mà phải chạy thôi.

Bọn họ phía sau vừa đuổi theo vừa hô đứng lại, nàng dĩ nhiên là chạy trối chết đâu có ngu mà đứng lại. Cha nàng có dặn gặp phải rắc rối không tự giải quyết được thì chạy là thượng sách.(akiaki : dúng là biết dạy con, không giải quyết dược thì chạy sao, đúng là vô trách nhiệm mà) Thế nhưng người tính không bằng trời tính nàng ấy thế mà đã quên mất một điều. Đó là mấy ngày nay do gấp gáp lên đường cứ chạy liên tục khiến đôi chân mỏi nhừ như không còn sức, nàng cảm nhận mình sẽ bị bọn chúng bắt giữ.

Chưa bao giờ nàng cảm thấy sợ hãi cùng bất lực đến thế, nàng luôn nghe nương kể thanh lâu là nơi giết chết đời nữ nhân. Nàng mới mười tám tuổi nha, còn chưa muốn chết. Nàng còn chưa tìm thấy phu quân ,còn chưa thấy các kỳ trân dị thảo nên chưa thể dễ dàng buông bỏ cuộc sống này.

Đang trong tuyệt vọng thì nàng chợt thấy một thân hình quen mắt nàng chỉ còn tuyệt vọng mà hướng hắn cầu cứu thôi. Tuy chỉ gặp qua có một lần thế nhưng cũng không rõ vì sao nàng cảm giác hắn nhất định sẽ cứu nàng.Vân Kinh Mạn Đang gấp rút về kinh không nghĩ gặp lại tiểu oa nhi kia thì nàng lại xuất hiện ngay trước mắt hắn mà lại là tình trạng bị người đuổi giết. Tiểu cô nương này với hắn cũng thật là có duyên, thế nên hắn chẳng chút do dự giúp đỡ nàng một chút rắc rối nhỏ này.

Thế là vân Kinh Mạn bỏ ra một số tiền lớn giúp nàng chuộc thân đồng thời cũng chuộc được mối nhân duyên có vẻ hơi khác thường cho chính bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.