Dược Sư - Vô Chừng Phong

Chương 20




Kế hoạch ôm đùi Hiên Viên đại thần thất bại. Cách thứ nhất cùng thứ ba mơ cũng không tới. Hiện tại chỉ còn lại hai sự lựa chọn.

Trong vòng hai tháng, chúng ta cẩn thận sàng lọc ra ba ngàn tinh binh từ Ngân Nguyệt trại và Thanh Phong trại. Quá trình tập huấn cực kì tàn khốc, cả mấy nghìn người bị lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần. Tiếp đó, chúng ta dựng một tế đàn, dâng lên tín vật của Thanh Long. Sở dĩ chọn Thanh Long là vì nó mang thuộc tính mộc, mà các chiêu thức của ta, người có võ công cao nhất trong cả bọn, đều mang thuộc tính hỏa. Hỏa khắc mộc, các chiêu thức võ công của ta sẽ có khả năng khắc chế được Thanh Long. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho kế hoạch của chúng ta.

Lời cầu kinh của vị NPC tăng lữ được mời đến càng kéo dài, bốn phía tế đàn dần dần nổi sương mù. Ta cùng ba ngàn tinh binh đã đứng sẵn ở vị trí quy định chậm rãi bị màn sương dày đặc bao phủ.

Không biết qua bao lâu, sương mù xung quanh chúng ta dần tán đi. Ta phát hiện chúng ta đang đứng ở một nơi bốn phương tám hướng đều là tường cao. Xem ra đây chính là mê cung Thanh Long…

_____Đường ngăn cách POV của editor lười biếng_____

Lúc này, trên tế đàn trong thành Ngân Nguyệt, sương trắng vẫn lượn lờ dày đặc. Thời gian chầm chậm trôi qua theo từng hạt cát rơi xuống trong sa lậu (*). Thi thoảng lại có bồ câu từ tân thủ thôn bay tới, là một người nào đó đi theo Yến Trường Không vào mê cung, giờ đã rơi về cấp 0. Lòng mề của những kẻ ngồi chờ bên ngoài hẳn là cũng đã xoắn hết vào nhau.

Đột ngột, một đạo kim quang theo chín tầng mây bắn xuống. Sương mù dày đặc phía dưới như băng tuyết gặp ánh mặt trời mà nhanh chóng tan dần. Vị trí vốn đứng ba ngàn tinh binh đang bị sương mù che phủ chậm rãi hiển lộ. Nơi đó giờ đây chỉ còn lại chưa đầy 500 người. Kẻ nào kẻ nấy khoác trên người chiến bào đẫm tuyết, còn treo lủng lẳng vài khối thịt vụn không rõ xuất xứ. Dẫn đầu đoàn người là một nhân vật áo đỏ nhẹ nhàng khoan khoái, không hề chật vật như những người đứng phía sau. Hắn chính là Yến Trường Không.

_____ Về POV của nhân vật chính nhá:v_____

Ta vừa thấy đám người Cuồng Ca thì nhe răng cười hì hì, ném kiến quốc lệnh trong tay cho hắn.

Vào cái ngày lịch sử này, quốc gia thứ hai của Hoàng Hôn được khai sinh, tên gọi là Thanh Phong Ngân Nguyệt. Quốc chủ là Cuồng Ca, đại nguyên soái Tống Cách thống lĩnh toàn bộ binh mã, Liễu Phi làm tể tướng, còn Tiễn Đa Đa lĩnh chức Hộ bộ thượng thư. Về phần ta sao? Ta chỉ cần làm một vị Vương gia an nhàn phớt đời mà thôi~

Cả thời gian thở dốc cũng không có, chỉ có ba tháng, chúng ta dồn hết sức lực bắt tay vào công cuộc kiến thiết khẩn cấp. Phải tự bỏ ra tài lực, nhân lực, vật lực để kiến thiết cả một đất nước đương nhiên là thua kém về mọi mặt so với một quốc gia hoàn chỉnh do hệ thống kiến tạo. Cuồng Ca và những người khác đều hận không thể phân thân ra mười mấy bản chạy đôn chạy đáo.

Tiến trình của Hoàng Hôn hiển nhiên sẽ không vì chúng ta yêu cầu mà dừng lại, từng ngày vẫn qua nhanh như chó chạy ngoài đồng. Thời hạn ba tháng kết thúc một cách chớp nhoáng.

Giờ Tý vừa qua, quốc gia nguyên bản của Hoàng Hôn đã mang quân xuất chinh bao vây tiễu trừ.

Song phương khởi đầu cũng chỉ làm vài phép thử quy mô nhỏ. Cọ sát vài lần thì biến thành thi đua ám chiêu. Tới khi mỗi bên đều có tổn thất, biết mặt nhau rồi thì chính thức tác chiến thẳng mặt.

Đụng độ trực tiếp nổ ra, Thanh Phong Ngân Nguyệt dù sao cũng chỉ là một quốc gia non trẻ, tình thế chậm rãi nghiêng về hướng có lợi cho phe đối địch.

Cực chẳng đã, chúng ta cũng chỉ đành đi một nước cờ hiểm. Cuồng Ca tự mình làm mồi nhử, dụ dỗ quân chủ lực của quốc gia bên hệ thống rơi vào mai phục.

Khi kế hoạch chỉ chút nữa là thành công thì tàn quân của Đạp Sóng Mà Đi đột nhiên từ đâu xông ra tập kích quân mai phục của chúng ta. Phe ta trở tay không kịp, không còn cách nào khác phải vừa đánh vừa lui. Suốt chặng đường bị quân đội quốc gia nguyên bản liên hợp với Đạp Sóng Mà Đi đuổi cùng giết tận, tổn thất nặng nề.

Tính từ khi Thanh Phong Ngân Nguyệt chính thức thành lập tới này đã được tám tháng.

Liên tục lùi về ba nghìn dặm, chúng ta giờ đã tiến gần tới Bạch Vân quan, là một chốt chặn trọng yếu của Thanh Phong Ngân Nguyệt. Cửa ải này hao phí phần lớn tiền tài trong quốc khố, chính là một trong những công sự được chú ý tu kiến trọng điểm trong vài tháng qua. Hai bên Bạch Vân quan đều là vách đá kín như bưng, tạo nên một địa điểm dễ thủ khó công lý tưởng.

Nếu có thể lui về Bạch Vân quan, chúng ta sẽ có cơ hội cố thủ. Tranh thủ được một chút thời gian  hồi sức quý giá để cân nhắc đối sách cho bước hành động tiếp theo. Nhưng, muốn lui vào cố thủ Bạch Vân quan thì cần thời gian, mà liên quân của hệ thống cùng Đạp Sóng Mà Đi đang gắt gao đuổi sát phía sau sẽ không cho phép chúng ta thực hiện được dự tính của mình. Rất có khả năng là ngay sau khi chúng ta thành công lui vào Bạch Vân quan, bọn họ sẽ thừa cơ tràn vào. Bạch Vân quan một khi bị công phá sẽ tạo thành tao ương cho kinh thành của Thanh Phong Ngân nguyệt – thành Ngân Nguyệt. Vì thời gian chuẩn bị quá ngắn nên sau Bạch Vân quan, chúng ta cũng không có khả năng đặt thêm công sự chống đỡ gì hữu hiệu.

Trong giờ phút này, hy vọng duy nhất của chúng ta là phái ra một đội cảm tử đảm nhiệm nhiệm vụ cản phía sau nhằm kéo dài thời gian cho đại bộ đội. Tống Cách và Liễu Phi là NPC không thể sống lại. Tiễn Đa Đa võ công yếu kém lại không biết bày trận, cho hắn đi chặn hậu chắc chắn ngăn không nổi quân địch. Cuồng Ca là kẻ đứng đầu đất nước, không thể có gì sơ suất. Vì thế, ta đánh ngất mấy người bọn họ, ra lệnh cho Thư Vân Phi lôi bọn họ đi trước. Sau đó, ta dẫn theo năm trăm người từng theo ta đi mê cung Thanh Long chắn ở một hạp cốc (*) hiểm yếu cách Bạch Vân quan 200 dặm.

Nửa canh giờ sau, soái kỳ (*) của quân đội hệ thống hiện ra trước mắt ta, mặt trên viết một chữ “La” thật lớn. Nghe nói lần này dẫn quân chinh phạt là một NPC tướng quân tên gọi La Thiên Hồi. La gia đời đời đều là tướng tài trung lương, kinh nghiệm sa trường tầng tầng lớp lớp. Về điều này thì ta không hề nghi kị. Mấy tháng nay, phe ta đã bị hắn hành tới bến.

Bên cạnh soái kỳ này còn có một lá cờ nhỏ hơn. Ta có ấn tượng rất mạnh với lá cờ này. Một năm trước, dưới chân thành Ngân Nguyệt, chính tay ta đã chặt bỏ nó, xé nát nó thành vải vụn rồi dẫm nát dưới chân.

Dưới ngọn cờ kia, một người quen thuộc ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Đã hơn một năm không gặp, hắn trong bộ hắc y càng thêm diện như quan ngọc, anh tuấn bất phàm. Làn tóc đen sau đầu hắn phiêu tán, nhẹ nhàng tung bay trong gió. (Editor: Thằng kia, lại lên cơn mê zai =A= Lỡ như lúc đang chìm đắm trong vẻ đẹp trym sa cá lặn của thằng chồng mà có mũi tên bay tới thì cũng rụng luôn đấy nhỉ (¬_¬) Btw, éo phải quảng cáo Sunsilk đâu mà tung vs chả bay (#‵′) 凸)

Lướt qua rất nhiều người, tầm mắt của chúng ta gặp nhau, khóe miệng của ta lại nhếch lên.

Hai phe đụng mặt. Cánh quân đối diện phô thiên cái địa, tất nhiên sẽ không coi 500 người bọn ta ra gì. Ta thoáng thấy La Thiên Hồi nhẹ nâng cánh tay.

Một đội kỵ binh, ước chừng 300 người, liền thoát ra khỏi đại quân của hệ thống. Họ xếp thành một chữ “nhất” dài ngoằng, nhanh như chớp lướt qua hạp cốc, vọt tới chúng ta.

Ngu xuẩn! Ta giễu cợt nhìn nhóm kỵ binh mà cười nhạt, cảm giác thị huyết lại một lần nữa trào lên.

Ánh kiếm trắng toát, máu tươi đỏ sậm.

Một lát sau, đội kỵ binh này toàn bộ ngã xuống ở cổng hạp cốc. Thi thể họ chồng chất thành một ngọn núi nhỏ, làm khe núi vốn đã không rộng lắm càng trở nên chật hẹp.

Lần này, ta nhìn thấy lông mày La Thiên Hồi nhướn cao, cúi đầu nói mấy câu với sĩ quan phụ tá bên cạnh.

Sau đó, một phân đội trọng binh chậm rãi tiếp cận, phía sau bọn họ là một hàng cung thủ.

Bọn họ rất cẩn thận tránh sau cự thuẫn (*) vững chãi, từng bước từng bước di chuyển tới cốc khẩu. Hàng loạt mũi thương cùng lưỡi đao sắc lạnh từ khe hở giữa những tấm thuẫn vươn ra.

Ta nén cười lắc đầu, một cước in dấu lên tấm thuẫn của tên trọng binh trước mặt, đẩy cả thuẫn lẫn người lui về sau bảy, tám trượng. Cung thủ đứng sau hắn xui xẻo chịu vạ lây, bị đụng ngã sóng soài trên đất.

Nhanh chóng tung ra hơn mười cú đá, đội hình trước mắt đã thủng một lỗ lớn.

“Đi!” Ta chỉ nói một chữ, 500 người phía sau đã hiểu được ý đồ của ta, theo sát phía sau nhảy vào trận địa của đám cung thủ…

Chém giết một hồi, chúng ta đã tiến qua một nửa hạp cốc. Phía bên kia thì không ngừng bổ sung tân binh tiến vào. Ta hét lớn một tiếng: “Lui!”

Phe ta chỉnh tề thối lui đến phía bên này của hạp cốc… Hai bên tiếp tục giằng co, ngăn ở giữa chỉ vỏn vẹn một khe núi dài tầm trăm thước. Ta không ngại lãng phí thời gian. Bọn họ càng uốn éo, ta lại càng mừng.

Chú thích:

*sa lậu: đồng hồ cát.

*soái kỳ: lá cờ lớn mang họ của vị nguyên soái chỉ huy tối cao.

*hạp cốc: một khe hẹp giữa hai vách núi đá dựng đứng, trong trường hợp này thì hẹp tới mức chỉ vài người sóng vai đi qua được.

*cự thuẫn: tấm chắn lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.