Dược Ngọt

Chương 15




Thư Hựu Mạn nhìn thấy trong phòng khách có một cô gái lạ, bà ấy vô cùng bất ngờ, nói lớn: “Con, con gái sao?”

Lương Dược còn chưa kịp phản ứng thì đã ngửi thấy mùi hoa nhài nồng nặc, Thư Hựu Mạn bước nhanh tới, vẻ mặt kích động ấn chặt lấy bả vai cô: “Cháu là con gái đúng không?”

“Sao ạ?”

Lương Dược chưa bao giờ nhìn thấy một người nổi tiếng ngoài đời thật, quả thật là bị công kích sắc đẹp ở khoảng cách gần, cô mơ màng trả lời: "Có lẽ là… phải nhỉ?"

Cô nói xong thì mặt cô bị bà ấy nhéo một cái, rồi bà ấy lại xoa xoa mặt cô, rồi từ mặt sờ đến cổ, vừa sờ vừa hưng phấn nói: "Cái cảm giác mềm mại này, không có yết hầu, ngực cũng không giống là giả… Thực sự là một cô gái, chúa ơi, tôi không nằm mơ đó chứ, con trai, con đã đưa bạn gái về nhà! Giáo viên của con nói con đang yêu sớm mẹ còn không tin, không ngờ đó là sự thật!”

Bà ấy cười ha hả nhìn Lương Dược: “Cô bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Ở bên cạnh Tiểu Sở bao lâu rồi? Tiến triển đến bước nào rồi? Đừng lo lắng, dì chỉ quan tâm một chút thôi, sẽ không làm gì cháu đâu.”

“Cái, Cái này…”

Lần đầu tiên trong đời Lương Dược bị một người phụ nữ chiếm tiện nghi, còn là một ngôi sao lớn, cô khó tránh khỏi căng thẳng nên hơi nói lắp: "Năm nay cháu mười bảy tuổi."

"Mẹ, mẹ đủ rồi đấy." Sở Trú kịp thời ra tay cứu cô khỏi móng vuốt của Thư Hựu Mạn, một tay kéo cô ra sau lưng, bất đắc dĩ nói với Thư Hựu Mạn: “Cô ấy không phải bạn gái con, chỉ là bạn học thôi, mẹ đừng dọa cô ấy.”

Thư Hựu Mạn gật đầu: “Mẹ hiểu, bây giờ vẫn là giai đoạn mập mờ, chỉ thiếu xác định quan hệ thôi đúng không?”

“…”

Lương Dược từ từ lấy lại được tinh thần, hồi lâu mới hiểu ra được sự thật rằng mẹ Sở Trú là Thư Hựu Mạn, cô từ sau lưng Sở Trú ló đầu ra, lễ phép chào hỏi: “Chào dì, cháu tên là Lương Văn, là bạn học của Sở Trú.”

"Dì?" Thư Hựu Mạn nhíu mày.

"À, không phải." Lương Dược cho rằng bà ấy tức giận vì gọi dì sẽ già, vừa định đổi lại gọi là chị gái thì nghe Thư Hựu Mạn nói: "Gọi dì cái gì chứ, trực tiếp gọi mẹ đi.”

Lương Dược: "..."

"Mẹ thật sự đủ rồi đấy." Sở Trú không nhịn được nữa, anh không để ý tới bà ấy nữa, nắm lấy cánh tay Lương Dược kéo cô đi: “Muộn rồi, để tôi đưa cậu về.”

“Phải về rồi sao?” Thư Hựu Mạn thất vọng nói: “Ở lại ăn cơm tối đi.”

"Không cần đâu." Sở Trú trả lời thay, một tay cầm ba lô của Lương Dược lên, một tay kéo cô bước nhanh rời đi.

Đợi đến khi bọn họ đi khuất, Thư Hựu Mạn mới quay đầu nhìn về phía Triệu Ức Hào đang lặng lẽ thu dọn ba lô chuẩn bị rời đi, bà ấy mỉm cười: “Ức Hào, cháu muốn đi đâu?”

“Chuyện không liên quan đến cháu!” Triệu Ức Hào giật mình: “Cháu không biết gì cả, dì đừng có hỏi cháu.”

“Dì chỉ quan tâm một chút thôi mà.” Thư Hựu Mạn một tay ấn cậu ta ngồi lại ghế sô pha, sau đó ngồi đối diện với cậu ta: "Mau nói về chuyện cô gái kia cho dì biết đi.”

*

“Mẹ cậu lại là Thư Hựu Mạn sao?”

Mãi cho đến khi đi ra khỏi biệt thự, Lương Dược vẫn còn có chút không thể tin được, cô tự nhéo nhéo mặt mình: "Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Số mệnh của cậu cũng quá tốt rồi, ngôi sao thế hệ thứ hai à!”

"Vừa rồi bị bà ấy nhéo lâu như vậy còn chưa tỉnh sao?" Sở Trú hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có cái gì đáng để tự hào, anh có chút lơ đễnh, trả ba lô lại tay cho cô: “Ba lô của cậu.”

“Cảm ơn.”

Lương Dược còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng cô nhìn thấy sự thiếu hứng thú của anh, liền nhịn lòng hiếu kỳ lại, lẳng lặng đi theo anh và ngồi vào chiếc Toyota màu trắng.

Người lái xe khởi động xe lên.

Trên đường đi không ai nói gì cả.

Dạ dày Lương Dược cồn cào, thật sự không thoải mái, hơn nữa liên tục học tập ba bốn tiếng đồng hồ, tinh thần mệt mỏi, cô cảm thấy lần này không ổn rồi, sẽ nôn mất thôi.

Đầu óc cô choáng váng, không còn lo lắng nhiều nữa, nghiêng người sang một bên, tìm một chỗ tựa đầu thoải mái, ít nhất cũng tốt hơn một chút.

Sở Trú nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt phản chiếu màn đêm mênh mông, đường nét lạnh lẽo bị ánh đèn đường phủ lên một tầng bóng mờ, trên chân đột nhiên cảm thấy nặng nề, anh cúi đầu liền phát hiện Lương Dược vậy mà lại nghiêng người dựa vào anh, đầu cô còn gối lên đùi anh.

Cả người Sở Trú trở nên cứng đờ, cơ thể hồi lâu cũng không hề nhúc nhích gì, anh vẫn duy trì một tư thế.

Anh chưa bao giờ ở gần con gái như vậy.

Cô gái dường như đã ngủ say, mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt, khuôn mặt điềm tĩnh, hơi có vẻ tái nhợt, lông mi mảnh mai rũ xuống, một nét xinh đẹp yếu ớt, có vẻ như đang khó chịu, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, mặt còn dán vào đùi anh dụi dụi hai lần.

Cơ thể Sở Trú càng thêm cứng đờ, thật sự có chút không biết làm sao, anh không biết nên giúp cô như thế nào, lúc này, anh mới nhận ra cô bị say xe, anh cũng không ngờ là sẽ nghiêm trọng như vậy.

Tay Sở Trú dừng lại trên không trung do dự rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng chậm rãi đặt lên đầu cô, anh nhẹ nhàng xoa xoa, động tác dịu dàng, giống như là đang trấn an.

Gió về đêm hơi se lạnh thổi vào, anh thấy Lương Dược co rụt cổ lại, sợ cô bị cảm lạnh nên anh lấy chiếc chăn bông đã chuẩn bị sẵn trong xe đắp cho cô.

"Khụ, cái đó… cậu chủ, quấy rầy cậu một chút, tôi có chuyện muốn hỏi..."

Người lái xe ho một cách ngượng ngùng.

Sở Trú ngước mắt lên: “Sao vậy?”

"Nhà cô gái này ở đâu vậy?"

“…”

Người lái xe từ gương chiếu hậu nhìn thấy biểu cảm của anh không được đúng lắm, liền đoán được anh cũng không biết: “Hay là gọi cô ấy tỉnh lại rồi hỏi nhỉ?”

“Không cần thiết.”

Sở Trú gọi điện thoại cho Triệu Ức Hào.

"Alo, Sở Trú, sao vậy?"

Sở Trú nói thẳng: “Nhà Lương Văn ở đâu?”

Triệu Ức Hào không hiểu chuyện gì: “Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?”

“Hỏi thầy giáo.”

“Cái gì?”

"Ở chỗ của thầy có địa chỉ lớp, cậu giúp tôi hỏi thử đi."

“...Nhưng mà." Triệu Ức Hào bối rối: "Nữ thần không phải ở bên cạnh cậu sao, cậu trực tiếp hỏi cô ấy không phải là được rồi sao?”

Sở Trú nhạt nhẽo nói: “Cô ấy đang ngủ.”

"..." Triệu Ức Hào thật sự không nhịn được: "Cậu có bệnh à?" 

"Mau hỏi đi." Sở Trú chẳng quan tâm cậu ta nói cái gì: “Hỏi xong thì gửi WeChat cho tôi.”

Thế là anh cúp máy.

Trên xe hoàn toàn yên tĩnh.

Tài xế tự hỏi bản thân đã nhìn Sở Trú từ khi còn nhỏ đến lúc lớn lên, nhưng cũng hoàn toàn không hiểu anh đang nghĩ cái gì: “Cậu chủ, giờ chúng ta đi đâu bây giờ?”

Sở Trú suy nghĩ một chút: “Về trường trước đi.”

Nhà cô ấy chắc cách trường học không xa.

"Vâng." Người lái xe xoay vô lăng.

Cô ghé vào trên đùi Sở Trú, nghe được hết quá trình, Lương Dược vô cùng tỉnh táo: "..."

Cô có thể thề với trời, cô tuyệt đối không phải là giả vờ ngủ, cũng không hề cố ý nghe lén.

Rõ ràng là cô say xe, cô có nói ngủ quên lúc nào đâu?

Ai say xe khó chịu như vậy mà còn ngủ được chứ?

Cô gối lên đùi anh thật sự chỉ để giảm bớt cảm giác buồn nôn trong dạ dày, sẵn tiện thăm dò phản ứng của anh đối với cô.

Kết quả là anh lại xoa đầu cô, còn đắp chăn bông lên người cô, một loạt thao tác đó thực sự khiến cô rất ngạc nhiên.

Vì để tránh xấu hổ, cô nhắm mắt giả vờ không biết, nghe tài xế hỏi địa chỉ, cô nghĩ cuối cùng cô cũng nên "tỉnh" rồi, kết quả Sở Trú dù đi hỏi địa chỉ vòng quanh cũng không đánh thức cô dậy.

Làm cho Lương Dược cũng đoán không ra rốt cuộc là anh không muốn nói chuyện với cô, hay chỉ đơn giản là không muốn đánh thức cô dậy.

Chuyện trước là chính đáng, chuyện sau… có nghĩa là anh thực sự thích cô?

Nhưng mấu chốt là cô đã tỏ tình nhiều lần như vậy mà anh cũng chưa từng đáp lại lấy một lần, thật sự là muốn bày trò gì?

Lương Dược tỏ ra rất mệt mỏi.

Ngay lúc này, cô nghe thấy người tài xế tò mò hỏi: "Cậu chủ, tôi nhiều chuyện hỏi cậu một câu nhé, cậu và cô gái này là người yêu của nhau sao?"

Hỏi hay lắm!

Lương Dược thầm khen ông ta, lời nói tuy thô nhưng không thô*, hiện tại cô cực kỳ muốn biết Sở Trú nghĩ về cô như thế nào.

* Thành ngữ TQ: Câu nói thô không sửa đổi, thậm chí không mấy văn minh nhưng lại là sự thật.

Sở Trú đang xem WeChat, Triệu Ức Hào đã gửi địa chỉ tới, nghe thấy vậy ngay cả đầu cũng không ngẩng lên: “Bạn học.”

Hai từ khái quát mối quan hệ của họ với độ chính xác tuyệt đối.

Lương Dược: … Em gái nhà cậu.

Bác tài xế trông rất muốn nhiều chuyện, cười nói: "Nhưng tôi thấy hình như cậu rất thích cô ấy, có phải cậu yêu thầm người ta không đấy?" 

Lương Dược: Đây là thần tiên yểm trợ nào vậy, yêu quá đi mất.

Sở Trú lần này trầm mặc rất lâu.

Lương Dược khẩn trương chờ đợi câu trả lời của anh.

Một bước, chỉ thiếu một bước nữa thôi, cô có thể lấy lại tự do cho mình!

Rất lâu sau đó, cô nghe anh nhẹ nhàng hỏi: "Thích là gì?" 

Lương Dược:? Đây là lời thoại của nam chính trong bộ phim thần tượng nào vậy?

Người lái xe không nghĩ rằng anh sẽ hỏi một câu hỏi triết lý như vậy, hơi sửng sốt trả lời: "Cái này à, tôi nghĩ rằng, đại khái chính là cậu muốn cô ấy luôn ở bên cạnh cậu, nhìn thấy cô ấy thì cậu cảm thấy rất vui vẻ, rất thoả mãn, có lẽ là loại cảm giác đó." 

Sở Trú nhíu mày suy nghĩ một chút, môi mỏng khẽ mở, anh vừa định trả lời thì vô tình liếc nhìn khuôn mặt của cô gái, hàng mi mảnh mai không ngừng run run.

Cô tỉnh rồi.

Vẻ mặt của Sở Trú trở nên kỳ quái, anh chậm rãi nuốt lời nói xuống, dừng lại hai giây, rồi mới nói: "Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, không biết có vui không nhưng đúng là tôi muốn bóp chết cô ấy."

Lương Dược: “…”

Sợ run bần bật.

Tốt hơn hết là không nên tỉnh dậy,

Sở Trú nhìn địa chỉ rồi nói: “Không nói cái này nữa, nhà cô ấy ở phía tây thành phố, tới ngã tư phía trước rẽ phải.”

"Được được." Người lái xe nhấn ga để tăng tốc độ.

Lương Dược không hy vọng Sở Trú có thể thông suốt, cô chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, giả vờ chết ở trong lòng anh, dù sao cô cũng cảm thấy thoải mái như nằm trên gối rồi cô ngủ thiếp đi một cách vô thức.

Hai mươi phút sau, chiếc xe chạy tới dưới nhà của cô.

Lương Dược bị Sở Trú đánh thức: “Đến rồi.”

"Vậy sao?" Lương Dược mơ mơ màng màng mở mắt ra, từ trên đùi anh ngồi dậy, lời nói bình bình, có chút khàn khàn: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà, tạm biệt.”

Cô vừa ngáp vừa mở cửa xe, vừa mới bước xuống một chân thì phía trước đã truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Chị ơi, sao chị lại về muộn như vậy chứ?”

Lương Dược sửng sốt, lập tức tỉnh táo lại, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Lương Văn đang mặc quần áo bình thường ở nhà đứng ở lối vào hành lang, cô ấy kinh ngạc nhìn cô, vẻ mặt ngạc nhiên. 

Hai khuôn mặt giống hệt nhau.

“Chị?”

Sở Trú nghe vậy thì chậm rãi nhìn qua, như muốn xem thử một chút là ai đang nói.

"Tôi nhớ cậu nói cậu là em, không phải chị mà?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.