Được Chồng Như Ý

Chương 36: Là người trong nghề




Hoa Ngọc Nhi nhìn đồng tiền trong tay người bán hàng kia một chút, cười cười.

Người bán hàng kia nhìn thấy có hi vọng lập tức tiếp tục mời gọi: “Cô gái, nhìn cô còn trẻ như vậy có lẽ cô cũng không biết công dụng của tiền Ngũ Đế này đúng không?”

Hoa Ngọc Nhi ngược lại là hứng thú: “Hả, vậy ông thử nói cho tôi nghe một chút đi?”

Người bán hàng kia cố ý hạ thấp giọng thần thần bí bí mở miệng: “Tôi nói cho cô biết tiền Ngũ Đế này rất lợi hại đấy, nó có thể đem lại may mắn về tiền bạc, thu hút tài lộc, người nào đánh bạc mang theo nó thì cược ván nào cũng thắng đấy? Trong nhà có ai đánh bạc không, mua cho một chuỗi mang theo chắc chắn là thắng tiền còn nếu cô mua mang theo người thì mua xổ số cũng có thể trúng thưởng luôn, tin tôi đi không sai đâu.”

“Ồ? Thật sao? Vậy vì sao ông lại không mua xổ số đi?”

Hoa Ngọc Nhi hỏi như vậy thật đúng là câu hỏi khó khiến người bán hàng khoảng hơn bốn mươi tuổi chỉ biết xấu hổ cười một tiếng: “Tôi... Tôi không có cái số mệnh đó, có một câu nói rất hay như thế này, trong số mệnh đã có thì đến cuối cùng vẫn là có còn trong số mệnh đã không có thì đừng cố ép buộc, tôi chính là người trời sinh mang số mệnh nghèo thì còn mua xổ số để làm gì nhưng cô lại không giống như vậy, nhìn cô có tướng phú quý đấy.”

Hoa Ngọc Nhi đưa tay sờ sờ lên tiền Ngũ Đế kia, hỏi ông ta: “Vậy ông có biết là tiền Ngũ Đế được chia ra thành Đại Ngũ Đế và Tiểu Ngũ Đế không?”

“Hả?” Người kia thật đúng là bị hỏi khó.

“Tiền Ngũ Đế có công hiệu thu hút tài lộc ông nói cũng không sai nhưng ngoài ra nó còn có thể trừ tà, đuổi đi những xúi quẩy và vận rủi, hóa giải sát khí, ngăn chặn tai ương và nhiều công dụng khác nữa.”

Người bán hàng kia vỗ tay một cái: “Cô gái, thì ra cô cũng là người trong nghề à, đúng là có duyên, tôi rất thích bán cho những người biết hàng như cô đấy, cô xem tôi có rất nhiều loại tiền Ngũ Đế: Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh cái nào cũng có không thiếu một cái nào hết, một đồng chỉ có ba trăm nghìn, năm đồng mới hết có một triệu rưỡi, tôi nói cho cô biết hôm nay là hai chúng ta có duyên với nhau đấy nếu không là người khác thì ít nhất phải bốn triệu rưỡi tôi mới bán cơ.”

Xuân Đào và Ngân Hạnh đều không nói gì mà chỉ lẳng lặng cười cười.

Trong lòng suýt chút nữa đã buột miệng nói ra ông lại dám ăn nói linh tinh với cô chủ của chúng tôi, ở trước mặt cô chủ của chúng tôi nói những lời này thật đúng là múa rìu qua mắt thợ.

Hoa Ngọc Nhi gật đầu: “Tiền Tiểu Ngũ Đế ba trăm nghìn một đồng cũng không đắt.”

“Đúng vậy, cô gái cô muốn lấy bao nhiêu để tôi gói lại cho cô?”

Người kia thấy cô gái này dễ lừa gạt như vậy nên thừa dịp rèn sắt khi còn nóng.

“Ba trăm nghìn không đắt là khi mua được tiền Ngũ Đế thật nhưng rõ ràng tiền này của ông... Là hàng giả.”

Hoa Ngọc Nhi nói ra một câu hàng giả dẫn tới không ít người vây lại xem, nhao nhao chỉ trỏ vào người bán hàng kia.

Người bán hàng kia sao có thể nhịn được, bùng nổ tại chỗ.

“Tôi nói này cô gái sao có có thể bịa đặt như thế đưuọc chứ? Bịa đặt không mất tiền có đúng không? Tôi bày quầy bán hàng ở chỗ này đã nhiều năm như vậy uy tín vẫn luôn rất tốt thì sao có thể bán hàng giả được chứ, cô không hiểu thì không được nói lung tung, không mua thì đi đi cho tôi còn bán hàng.” Ông ta không kiên nhẫn được nữa bắt đầu xua đuổi mấy người Hoa Ngọc Nhi.

Hoa Ngọc Nhi cũng không nóng vội nói tiếp: “Tiền Ngũ Đế thật nhìn sẽ nhỏ hơn so với tiền giả, khuôn mẫu tiền Ngũ Đế thật là khoảng từ hai mươi tư đến hai mươi tám li, ông xem cái này ít nhất cũng phải ba mươi lăm li, không chỉ to hơn một vòng thôi đâu. Thứ hai là căn cứ vào độ dày, độ dày của tiền Ngũ Đế thật sẽ không vượt quá bốn li vậy mà mấy đồng tiền này của ông cũng phải dày gần mười li chứ không à, rõ ràng là chất lượng kém, ngay cả mô phỏng theo cũng không giống nữa là. Thứ ba là nhìn vào chữ viết, tiền Ngũ Đế này được lưu hành qua năm đời Hoàng đế nên chữ viết ở mỗi một thời đại đều có đặc điểm riêng của mình nhưng chữ viết trên tiền của ông lại hoàn toàn giống nhau, đây rõ ràng là kiểu chữ được tạo ra từ máy tính, cuối cùng là màu sắc mấy đồng tiền này sáng quá, đồng thau thật sự sẽ không sáng như thế. Ông làm ra mấy đồng tiền này chi phí cũng không vượt quá một trăm nghìn mà ông bán hẳn ba trăm nghìn vậy cũng là một vốn bốn lời rồi.”

“Cô... Cô đến phá quán của tôi đúng không?” Người bán hàng kia bị Hoa Ngọc Nhi nói như vậy đã hoàn toàn mất hết mặt mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.