Đừng Yêu Em

Chương 10: End




Sáng thứ bảy, sau khi đi hai siêu thị, Dương Kỳ Phong và Hà Tân Vũ mang theo túi to túi nhỏ về nhà, theo hình ảnh trong gương ở thang máy, bọn họ nếu không phải là người yêu thì chính là vợ chồng.

Anh không ngừng cười với cô, cô cố ý cúi đầu, hôm nay cô đến không phải là làm tình nhân của anh, mà là thiên sứ báo thù a!

Vào phòng, hai người bắt đầu xắn tay vào việc, anh ngoài giúp vài việc lặt vặt, cũng học phân biệt hành và tỏi, nhưng hai thứ này căn bản không phải huynh đệ của nhau! Đừng nói gì đến bột mì, phân ra nhiều tác dụng như vậy ai mà nhớ cho nổi!

Có rồi, anh yêu nhất là bản lãnh này của Tân Vũ, anh luôn ngưỡng mộ loại thao thao bất tuyệt này, cao như núi sâu như biển.

"Cẩn thận đừng để bị bỏng." Khi cô chuẩn bị cho đồ vào xào, anh ở bên cạnh không nhịn được nhắc nhở.

"Một lần như vậy rồi, còn để phải nhắc sao." Cô đã vào bếp bao nhiêu lần rồi, lần trước là vì hoảng hốt, nếu không làm sao lại làm sai chứ?

Bộ dạng trừng mắt của cô với anh gợi cảm cỡ nào, anh nhìn đến há hốc mồm, thiếu chút nữa bị dầu sôi bắn vào, đây chính là kết quả của việc đứng núi này trông núi nọ.

Sau hơn một giờ bận rộn, Hà Tân Vũ cởi tạp dề tuyên bố: "Có thể dọn cơm rồi."

"Chờ đã!" Anh chụp mấy bức đồ ăn, cũng chụp dáng vẻ ngồi trước bàn của cô.

Cô kinh ngạc hỏi: "Cái này cũng muốn chụp?"

"Đương nhiên! Mười năm sẽ muốn xem lại." Thì ra lơ là những việc nhỏ, những việc cho là bình thường, sau khi mất đi mới biết được trân quý đến nhường nào, anh không muốn lại sai lầm một lần nữa.

Cô khẽ cười, mặc anh chụp, về phần chuyện mười năm sau, cô không thể tưởng tượng xa đến như vậy đâu.

Chờ hai người ăn cơm xong, anh phụ trách rửa chén, cô pha hồng trà với sữa, ngồi chờ anh trong phòng khách, tất cả đều giống với trước kia.

"Muốn xem phim không? Hay là nghe nhạc?"

"Nghe nhạc được rồi."

Anh bật một tuyển tập tình ca, rồi ngồi xuống cạnh cô, khoảng cách giữa hai người, anh vẫn không chắc đã đủ gần chưa, nét mặt của cô thật khó đoán, bọn họ đã trên mức bạn bè, nhưng chưa đủ là người yêu sao?

"Tân Vũ, giờ em có vui vẻ không?"

"Ừ, rất nhẹ nhàng." Thỏa mãn ăn xong bữa trưa, cô có chút buồn ngủ, dựa vào gối ôm thật thoải mái.

Anh muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, mạnh dạn hỏi: "Nếu em không ngại, anh có thể hôn em không?"

Cô sớm biết anh muốn làm gì, mất bao công sức để dụ cô đến đây, muốn ăn cô hay ăn đồ cô làm, lại còn mở nhạc lãng mạn, còn không phải muốn thân thiết với cô? Đàn ông hứa hẹn, hừ!

"Anh rất muốn sao?" Cô cúi đầu, làm bộ như lo lắng.

"Không thể không nghĩ đến, nhưng nếu em không muốn, anh cũng không miễn cưỡng."

Nói nghe còn hay hơn cả hát! Cô quyết định chơi trò chơi này với anh. "Anh đã tôn trọng ý kiến của em như vậy, em rất cao hứng, anh đừng cử động, em sẽ quyết định nên làm thế nào."

Đây là ý gì? Anh đang buồn bực, cô lại gần, khẽ hôn lên bờ môi của anh, chỉ có vài giây, cô lại lùi về, mỉm cười nhìn anh. "Anh phải đồng ý với em, không được làm gì cả, chỉ có em được làm thôi."

"Ừ......" Môi của cô thơm quá, lời nói từ đó phát ra chính là thánh chỉ.

Cô chủ động nhào vào lòng anh, dán mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp và nhịp tim của anh, kìm lòng chẳng đặng anh muốn ôm cô thật chặt, nhưng cô lại trừng mắt, anh đành nắm chặt hai tay, dù thế nào cũng không được lộn xộn.

Tay cô khẽ vuốt mặt anh, khuôn mặt này làm cô vừa yêu vừa hận, nên xử lý thế nào mới tốt? Cho anh mấy cái tát cũng không đủ, phải chọc cho anh phát hỏa mới được, vì thế cô hôn lên trán anh, mắt anh, cằm anh, nhưng môi anh thì lại bỏ qua.

"Tân Vũ, anh không thể cử động sao?" Hô hấp của anh đã đại loạn rồi, cô chắc cũng nhận ra chứ.

"Anh muốn phá tan lòng tin của em?" Biểu tình của cô thật vô tội, nhưng suy nghĩ lại tà ác.

"Không phải, anh đã đồng ý thì là đồng ý rồi."

"Ừ hứ." Cô chủ động ngồi lên đùi anh, ghé miệng vào lỗ tai anh đáp lại.

Ông trời! Cô cố ý tra tấn anh, lúc này anh mới phát hiện đã chui đầu vào lưới, sự giận dữ của cô với anh vẫn chưa tan, lại phương thức báo thù này, ngọt ngào mà gian nan, anh không thể đánh trả, chỉ có thể tiếp tục bị chơi đùa.

Nhìn trán anh đổ mồ hôi, cô càng thêm đắc ý, hai tay ôm lấy cổ anh nói: "Ôm em lên giường, giúp em ngủ, chỉ ngủ thôi đó!"

"Ừ." Cô là nữ thần của anh, cô nói như thế nào thì phải làm như thế nấy, anh cam tâm tình nguyện cho dù bị cô bắt nạt.

Vào bên giường, hai người cùng nằm xuống, cô vẫn rúc vào trong lòng anh, anh biết rõ lực ảnh hưởng của cô, lại luyến tiếc không nỡ rời cô dù chỉ một chút.

"Anh có vẻ nóng?" Cô cởi một khuy áo của anh, hai nút, ba nút...... Đầu ngón tay lướt nhẹ qua ngực anh, bụng anh, nhưng không chịu tiến thêm một bước nữa.

" Tân Vũ......" Ông trời rủ lòng thương, anh sắp nổ tung rồi.

Nhận thấy anh không an phận, cô xoay người chặn anh lại: "Không cho phép nhúc nhích!"

"Tốt, anh bất động, bất động." Anh giơ hai tay lên đầu hàng, cô bá đạo mà yếu ớt, chưa từng thấy qua bộ dáng này, thật sự thật đẹp mà cũng quá quyến rũ, ngoài việc nhận thua còn có thể thế nào?

"Anh nói đi, anh và Du tiểu thư đã làm đến mức độ nào rồi?"

Có phải có người ghen hay không? Anh mừng thầm trong lòng. "Anh chỉ nắm tay, hôn qua mặt cô ấy, buổi tối hôm đính hôn, anh uống rượu, còn bị nôn."

"Phải không? Anh không gạt em?" Đàn ông phần lớn là dùng nửa phần thân dưới để nghĩ, vị Du tiểu thư kia xinh đẹp mê người, anh cũng không phải tên mù.

"Nếu anh lừa em, thì nửa đời còn lại anh sẽ bị bất lực."

"Được rồi, em tạm thời tin anh." Lời thề này cũng đủ ngoan độc, cô coi như vừa lòng.

Đến phiên anh có vấn đề, lại còn ghen. "Còn em? Em và tên kia hẹn hò bao lần? Chuyện tình cảm đến mức độ nào?"

"Hẹn ba lần, không có." Cô rầu rĩ trả lời, không hài lòng lắm với “sự nghiệp to lớn” của mình, không có cách nào làm được giống anh, đính hôn rồi lại hủy hôn, đời người thật giống một vở kịch.

Anh còn chưa hỏi đến đây là thật hay giả, cô đã đẩy anh ra, xoay người xuống giường. "Vậy thôi, em muốn về nhà." Cô quyết định không chơi nữa, thật ra sáng ý của cô không nhiều lắm, cũng không thể vạch trần anh, cô sợ đến cuối cùng chính mình lại không cầm lòng được.

"Đừng đi." Ông trời! Cô đã làm anh phát cuồng rồi, sao có thể nói đi là đi chứ?

Anh ôm cô vào trong lòng, cô không giãy giụa, lại nhăn đôi mày thanh tú nói: "Em đã nói anh không được cử động."

" Tân Vũ, em nói cho anh biết, rốt cuộc anh nên làm thế nào? Thế nào em mới có thể tha thứ cho anh, đón nhận anh?" Mấy ngày này nay, ở mặt ngoài anh có thể lại gần cô một chút, nhưng không có cách nào đụng vào lòng của cô, anh có tự tin hơn nữa cũng khó tránh khỏi bối rối.

"Em cũng không biết." Cô nói thật, cô thật mâu thuẫn, thật ra còn thương anh, lại hận anh, nghĩ đến anh vô tình liền tức giận, nhưng nhìn đến thâm tình của anh lại cảm động, chính mình cũng không biết nên làm gì bây giờ.

"Không sao, chúng ta sẽ cùng nhau tìm đáp án." Anh khẽ vuốt mái tóc đen của cô, hít hơi thở thơm tho của cô. "Ít nhất hôm nay trước khi chia tay, chúng ta hãy giống như trước kia, nắm tay, nói chuyện, ngủ, em thấy thế nào?"

Cô suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu, cô cũng nhớ quãng thời gian kia, đơn giản chỉ là yêu.

Vì thế hai người cùng giường mà ngủ, nói một ít những lời có ý nghĩa hay không có ý nghĩa, trong lúc nửa tỉnh nửa mê ôn lại chuyện cũ, hưởng thụ cảm giác bình yên khó tìm, chỉ có chạm vào lòng cô, mới là vùng mẫn cảm nhất.

Những ngày này, nội dung hẹn hò số một là ngủ, Dương Kỳ Phong căn bản cũng rất yêu “Ngủ” cùng Hà Tân Vũ, có thể để anh ngon giấc không gặp ác mộng, mặc dù dục hỏa không ngừng thiêu đốt, nhưng hứa là hứa, thân thể dù khó chịu đến mấy cũng phải cam chịu.

Sau rất nhiều lần thử nghiệm, rốt cục cô đã xác định được thành ý của anh, mỗi khi anh cố nhịn đến đầu đổ mồ hôi, chỉ không ngừng hít thở sâu, chứ không miễn cưỡng cô một lần. Tình cảm tin cậy thật kỳ lạ, trong nháy mắt có thể bị hủy diệt, nhưng cũng có thể phục hồi như cũ, hiện tại cô cảm thấy mình đã tốt hơn rất nhiều.

Đêm cuối tuần, bọn họ nằm trên giường đọc sách, uống trà trên bàn, nghe nhạc jazz, không khí nhàn nhã.

Vốn không biết đang nói chuyện gì, bỗng nhiên cô nghĩ đến một việc. "Anh à, chúng mình làm đi!"

"A?" Làm cái gì? Chocolate hay là bánh bích quy? Anh nhất thời không phản ứng kịp.

"Nhẫn nại lâu không tốt, anh sẽ sinh bệnh."

Lúc này anh mới hiểu ý cô, tuy cao hứng nhưng cũng không thể đồng ý. “Không được! Anh không cần em phải thương hại."

"Vậy anh muốn em phải thế nào?" Cô đồng ý rồi mà anh còn dám từ chối?

"Anh hi vọng là vì em yêu anh, muốn anh.” Anh mỉm cười vuốt tóc cô, cô quả thật quá tốt.

Cô đã hiểu, thì ra anh hi vọng làm tình vì yêu, ngoài dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, anh cũng có dụng tâm, cho nên mới cố nén dục vọng, cố kiên trì.

Vì thế, cô suy nghĩ hơn mười phút rồi nói. "Thành thật mà nói, em cũng không biết mình còn yêu anh bao nhiêu? Tình cảm không thể hàn gắn nhanh như vậy… Nhưng em nghĩ, dù ít dù nhiều em vẫn còn yêu anh.”

" Tân Vũ, cám ơn em." Những lời này làm anh hi vọng rất lớn, chỉ cần cô còn có một tia tình yêu với anh, sinh mệnh anh đã tràn ngập ánh mặt trời rồi.

"Ngoài ra...... Em cũng có chút muốn anh." Cô thừa nhận là đã thẳng tanh tới cực điểm. "Như vậy vừa lòng chưa?"

Không chỉ vừa lòng? Anh được khích lệ quá lớn. "Anh sẽ để em thật yêu anh, thật muốn anh!"

"Được rồi, xem biểu hiện của anh đã." Cô đồng ý cho anh cơ hội, cũng để bản thân yêu lần nữa, thực ra hận một người cũng mệt chết đi, trong tức giận chỉ là trống rỗng, cô đã mệt mỏi lắm rồi, vẫn là yêu thì tốt hơn.

"Vậy..... Chúng ta có thể bắt đầu?" Anh cần được sự cho phép của cô, nếu không anh vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.

Cô gật đầu, quấn mình vào trong chăn, chia tay hơn nửa năm đã không làm chuyện này, hai người đều có điểm mới lạ, thậm chí còn thẹn thùng.

"Điều hòa lạnh quá."

Anh cầm lấy điều khiển chỉnh lại độ ấm, hai mươi ba độ đã làm được chưa? Thực ra anh nóng đến chảy mỡ rồi.

"Đèn sáng quá."

Anh lập tức vọt ra tắt đèn, chỉ để ngọn đèn yếu ớt nơi góc tường, chỉ sợ cô có nửa điểm không hài lòng.

“Anh đừng nhìn em như vậy…”

Cái gì? Chẳng lẽ bắt anh nhắm mắt mà làm? Thở dài, anh ôm cô nói: "Tân Vũ, anh...... Anh rất nhớ em."

Mỗi ngày hai người đều gặp mặt, còn nhớ cái gì? Cô biết anh nhớ cái gì, vừa lúc cô cũng đang nhớ… “Anh đừng gấp, từ từ sẽ đến.”

“Tốt, em nói gì cũng tốt cả.” Anh ngoan ngoãn phục tùng cô, chỉ cần cô đừng rời xa anh, vì thế, anh bắt đầu luyện tập hôn môi, từng giọt từng giọt tìm về cảm giác tình yêu, lửa tình dần thiêu đốt trên đầu ngón tay, mỗi lần chạm vào nhau lại càng cháy mãnh liệt.

Cô nhắm mắt lại, thở dài thỏa mãn, hai người có thể có nhiều khoái hoạt cùng nhau. Đột nhiên cô quên mất, cùng anh hơn thua thì sao? Yêu cũng thế hận cũng thế, trước sau vẫn có tình cảm với anh, nếu không thể chạy khỏi tình duyên, không bằng hãy đối mặt ôm lấy nó.

Trong nháy mắt kết hợp kia, anh ôm chặt cô nói nhỏ: “Anh yêu em, anh có thể yêu em không?”

“Anh muốn yêu thì yêu, nhưng em không nhất định phải nhận.” Cô hơi nhíu mày, chưa thích ứng với sự có mặt của anh.

“Chỉ cần em để anh yêu em, dù thế nào cũng tốt.” Anh không cử động, hôn lên trán cô, vỗ về chơi đùa thân thể cứng ngắc của cô, đợi đến khi cô hòa tan hoàn toàn.

Thở gấp, cô vẫn trừng mắt liếc anh một cái. "Em không chịu, sao nói tới nói lui vẫn là anh, chán chết.”

Oán giận của cô giống như lời ân ái, cả thể xác và linh hồn của anh đều muốn say. “Em đã nói, là kiếp trước em thiếu nợ anh, nhưng giờ biến thành anh thiếu nợ em, đời này hay kiếp sau anh cũng sẽ trả nợ cho em.”

Lời hứa của đán ông…. Được rồi, mặc kệ một cân giá bao nhiêu, có thành ý là quan trọng nhất, cô tự nói với chính mình như vậy.

"Làm sao vậy? Đang nghĩ gì?" Khi anh cố gắng lau mồ hôi, vẻ mặt cô lại như không? Không khỏi làm tổn thương trái tim của anh….

Khóe mắt khóe miệng của cô đều cười, cho anh một kích cuối cùng. “Em đang nghĩ… Anh không còn mạnh như trước kia nữa.”

"Cái gì?!" Dám khiêu chiến tự tôn của đàn ông? Dù nhịn được cũng không thể nhịn, tối nay cô đừng hòng ngủ được, anh phải định nghĩa lại từ dũng mãnh cho cô!

Đêm đó, Hà Tân Vũ không về nhà, nhưng mẹ và em gái cô cũng không lo lắng, cũng không gọi điện đến hỏi, bởi vì họ chắc chắn, Hà Tân Vũ phải đi làm bảo mẫu, đàn ông và cún đều cần được yêu thương.

Sau khi làm lành với người yên, đều quý trọng mỗi phút giây ở chung, càng hận không thể thông cáo với toàn bộ thế giới, để mọi người hâm mộ hạnh phúc của bọn họ.

Mối tình bí mật đã công khai, bọn họ có thể đi trong cơn mưa nhỏ, dưới ánh mặt trời, dù là thời tiết nào cũng thích hợp để hẹn hò, cuối cùng cô cũng hiểu, vết thương đã lành, chỉ cần có tình yêu, cô sẽ có dũng khí và lòng tin.

Đội bóng nghiệp dư đã sớm chịu đủ “ẩn tình” của bọn họ, một khi đã công khai thì bọn họ có đùa trêu cũng chưa đủ, thuận tiện còn hỏi khi nào thì dược uống rượu mừng đây?

Dương Kỳ Phong nhận tất cả áp lực, nắm tay bạn gái nói: "Chúng mình nhất định sẽ kết hôn, nhưng sau một thời gian nữa mới nói được."

Chờ đám đông tan ra, mọi người đi hết, Hà Tân Vũ nhịn không được hỏi: “Em nói kết hôn với anh khi nào?”

“Việc này nói lâu rồi cũng thành thật thôi, mọi người đều cho rằng chúng ta sẽ kết hôn, em sợ người khác ép hỏi thì nên nghe theo.”

“Anh!” Người đàn ông này bắt đầu tác oai tác quái, chẳng còn khúm núm nữa, tính xảo quyệt lộ rõ mồn một, nhưng không sao, cô cũng nhanh mồm nhanh miệng hơn rồi, hai người đấu võ mồm thì càng thú vị hơn.

Anh hôn lên cái miệng nhỏ nanh của cô, một hồi sau mới buông ra, thở dài nói: “Tân Vũ, anh thật hạnh phúc.”

“Đúng vậy, số anh tốt, có em ở cạnh anh, mệnh em khổ, mới phải ở cùng một chỗ với anh.”

“Hiện tại em nói chuyện tựa như nữ thần, anh rất sùng bái em.” Anh dựa vào vai cô cười nhẹ.

“Gì chứ?!” Cô vuốt khuôn mặt anh, nhịn không được tính đến nợ cũ. “Lúc trước anh rất hung dữ với em nha, còn đưa em đến biệt thự trên núi, em sợ chẳng may nói sai nửa câu, tự mình sẽ phải tìm đường về nhà.”

Anh càng cười nhiều hơn. “Trước kia em rất ngoan, rất nghe lời, có phải do anh ảnh hưởng xấu đến em không nhỉ?”

“Là anh rèn luyện em thành như vậy, không mạnh mẽ thì làm sao có thể đấu với anh.”

“Anh nhận thua, chỉ cần em đừng vứt bỏ anh là được rồi.” Nữ thần hơi khó tính mới tốt, đây là điểm tâm đắc nhất của anh gần đây, quá khứ cô dáng yêu ngây thơ, hiện tại cô lại càng mê người.

“Nhận thua nhanh như vậy sao? Chẳng vui gì cả.”

“Em cũng biết mà, anh là cún con, đương nhiên phải nghe lời bảo mẫu rồi.” Chủ nhật tuần trước anh đến nhà bạn gái ăn cơm, qua miệng mẹ và em gái cô mới biết được, từ nhiều năm trước mình đã là cún con rồi.

Đang tâm tình, di động không giữ ý gì cả tự dưng đổ chuông, Dương Kỳ Phong rì rì nhận cuộc gọi, trên đời này không có gì khẩn cấp hơn chuyện tình yêu.

"Kỳ Phong, con đến bệnh viện nhanh lên!" Giọng nói lo lắng của mẹ truyền đến. “Ba con bị trúng gió, vừa đưa đi cấp cứu rồi.”

“Con đến ngay.” Anh không hỏi nhiều, tóm lại phải nhanh lên, anh biết cha anh vẫn thường đến bệnh viện trung tâm.

Nhìn sắc mặt trầm trọng của bạn trai, Hà Tân Vũ lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Ba anh bị trúng gió, anh phải vào bệnh viện.”

“Hi vọng bác ấy không sao, anh lái xa cẩn thận nhé.”

Anh gật đầu, đi thẳng đến cửa, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý, quay lại nắm tay cô: “Em đi cùng anh, được không?”

“Em… có tiện không?” Cô đối với người nhà Dương gia mà nói, có lẽ mà người phụ nữ kém cỏi lại đầy tội lỗi.

Anh hít sâu, tính đến khả năng xấu nhất: “Anh không chắc ba anh có thể qua khỏi hay không, nếu có thể, anh muốn em gặp ông ấy một lần, bởi vì em là người phụ nữ duy nhất anh muốn kết hôn.”

Tình huống khẩn cấp, cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cắn răng một cái nói: “Chúng ta đi."

Sinh mệnh vô thường, sinh ly tử biệt trong chớp mắt, mặc kệ ân oán bao nhiêu, tại khắc này cũng không còn quan trọng nữa.

Trong khi bọn họ đi đến bệnh viện, Dương Trấn đã chuyển từ phòng cấp cứu ra phòng bệnh, tình hình coi như tạm ổn, nhưng sức khỏe không tốt, cứ một giờ lại kiểm tra lại.

Tại đó có hơn hai mươi người, Hà Tân Vũ nghĩ Dương gia quả nhiên là một gia tộc khổng lồ, nhóm người này ăn mặc sang trọng, khuôn mặt u sầu, làm cô không biết mình đang ở nơi nào nữa.

Cao Di Trăn đi ra từ trong đám người, hai mắt đỏ hoe, kéo tay con nói: “Kỳ Phong, cuối cùng con đã đến, vị tiểu thư này là?”

“Đây là bạn gái con, Hà Tân Vũ.” Dương Kỳ Phong thay hai người giới thiệu đơn giản. “Đây là mẹ anh.”

“Chào bác.” Hà Tân Vũ chào mẹ bạn trai, đây không phải là lần đầu tiên cô gặp bà, năm ấy khi Dương Kỳ Phong xảy ra tai nạn xe, cô đá trốn một bên nhìn hai mẹ con họ, lúc trước cô không có tư cách ra mặt, giờ đã khác rồi.

“Thì ra là cháu, đã vất vả cho cháu rồi.” Cao Di Trăn lần đầu tiên gặp cô gái làm con mình “sống không nổi”, bề ngoài thanh tú dịu dàng, không ngờ lại có bản sự lớn như vậy, có thể chịu nổi mười năm tình yêu bí mật, thật không hề dễ dàng.

Dưới tình huống như vậy mà giới thiệu mẹ và bạn gái, không có thời gian để nói chuyện, Dương Kỳ Phong vội hỏi: “Cha thế nào rồi ạ?”

“Tinh thần cũng tỉnh táo rồi, nửa người dưới tạm thời tê liệt, chủ yếu phải tĩnh dưỡng tốt, sau đó còn phải phục hồi sức khỏe ở viện rồi mới có thể đi lại.”

Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đi ra từ phòng bệnh, đi đến chỗ bọn họ nói: “Kỳ Phong, ba muốn gặp cậu.”

“Vâng, cám ơn anh hai.” Dương Kỳ Phong nói với mẹ: “Con muốn cha gặp Tân Vũ.”

“Việc này…” Cao Di Trăn do dự một lúc. “Được rồi.”

Hà Tân Vũ kinh ngạc mở to mắt, “Anh hai” kia là anh em cùng cha khác mẹ với Dương Kỳ Phong? Cảm giác thật kỳ dị, đại gia tộc này quả thật phức tạp, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, đã bị bạn trai kéo vào phòng bệnh, đi cạnh còn có mẹ anh.

Một mình trong phòng bệnh, một ông già tiều tụy nằm trên giường, trên người có rất nhiều ống dẫn, Hà Tân Vũ liếc mắt một cái đã nhận ra điểm giống nhau giữa hai cha con họ, thân hình cao lớn, ánh mắt lợi hại, còn có ngạo khí trời sinh, Dương Kỳ Phong còn giống cha hơn vị anh hai kia.

"Cha, người có khỏe không?" Dương Kỳ Phong đến gần giường bệnh, cổ họng khô đắng, anh với cha ngoài hận, dù sao cũng có yêu.

"Không chết được!" Dương Trấn ho khan hai tiếng, nhìn đến người phụ nữ cạnh con. "Cô ấy là ai?"

"Cha, cô ấy là Hà Tân Vũ, là người phụ nữ con muốn sống chung cả đời này."

"Chào bác, hi vọng bác sớm khỏe lại." Hà Tân Vũ lên tiếng chào hỏi, cô từng nghĩ mình sợ người này, nhưng thật kỳ lạ, khi hai mắt chạm nhau, cô lại không hề sợ hãi, tựa như nhìn thấy người giống Dương Kỳ Phong vậy.

“Thì ra chính là cô… Cướp đi đứa con lợi hại nhất của ta, hại ta làm việc quá sức, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi…” Dương Trấn mở to mắt nhìn cẩn thận, người phụ nữ thế nào có thể mê hoặc Kỳ Phong, ngay cả sự nghiệp cũng có thể từ bỏ.

Dương Kỳ Phong chần chừ không biết nên giải thích thế nào, Hà Tân Vũ đã đáp lại: “Bác yên tâm, bác có thể dùng bất cứ cách nào để đoạt anh ấy lại, nhưng trước đó bác phải bình an xuất viện đã, bằng không Kỳ Phong mãi mãi là của cháu.”

Lời này rõ ràng là chống đối, Dương Trấn không giận lại còn cười: “Ha ha… Cô muốn thấy ta bị chê cười sao, dù nghĩ cũng không nên.”

“Cháu tin bác, chờ đến khi có thể cạnh tranh công bằng, bác dùng dã tâm đàn ông, cháu dùng bản lãnh của phụ nữ.”

Nghe đến đây, Dương Kỳ Phong và Cao Di Trăn đều ngây ra, Hà Tân Vũ nhìn dịu dàng như thế, sao có thể nói loại chuyện này với Dương Trấn? Càng không thể hiểu nổi, tinh thần của Dương Trấn hình như cũng có chuyển biến?

"Kỳ Phong, con cố tình đưa cô ta đến đây làm ta tức chết đúng không?"

Cha hung tợn trừng mắt một cái, Dương Kỳ Phong chỉ thấy dở khóc dở cười. "Cha, người bình tĩnh một chút, Tân Vũ chỉ mong cha nhanh khỏe lại thôi."

"Ta mặc kệ, bao giờ con mới quay về giúp cha?" Dương Trấn chịu đủ rồi, ngoài Kỳ Phong, những đứa con khác đều vô dụng, muốn ông tức chết sao?

“Nếu cha đồng ý cho chúng con kết hôn, con sẽ về công ty.” Dương Kỳ Phong không thể không ra điều kiện, anh nguyện gánh vác trọng trách, nhưng cũng muốn bảo vệ tình yêu của anh.

"Hừ!" Dương Trấn từ chối. “Con chọn một người phụ nữ kỳ quái, xuất thân bình thường, xem thì biết điều, nhưng mồm miệng lại khoa trương.”

Hà Tân Vũ mỉm cười, bác trai xem ra cũng thật ngang bướng, thật ra cũng tốt thôi!

Lần đầu gặp mặt đã là không khí không thoải mái rồi, thật ra so với tưởng tượng cũng không đáng sợ lắm, Dương Trấn dù sao cũng đã già lại còn bị bệnh, nếu là lúc trước, sợ có khi tức giận mà đập bàn đập ghế ý chứ.

Dương Kỳ Phong nhìn bạn gái với ánh mắt khác xưa, cô gái im lặng hay thẹn thùng lúc trước, đã biến thành người anh phải học tập rất nhiều rồi! Đồng thời anh cũng vui mừng phát hiện, cô có thể đối mặt với gia tộc phức tạp của anh, ngay cả người đáng sợ nhất kia cũng không sợ, thì anh còn phải lo lắng gì nữa chứ?

☆☆☆

Một tuần sau, Dương Trấn xuất viện, tuy rằng Dương Kỳ Phong không ở trong nhà, cũng không đển xí nghiệp đi làm, nhưng xét cho cùng cha vẫn là cha, anh đưa bạn gái về thăm nhà.

Hai người đi vào phòng khách, Cao Di Trăn nói trước với các con và các bà vợ, Dương Trấn không chịu uống thuốc, cũng không chịu làm phục kiện (1), cả ngày cáu giận, người nhà đều không chịu nổi, bà cả đang nằm viện, bà bé thì trốn về nhà mẹ đẻ, hiện tại bên cạnh ông chỉ có mình bà chăm sóc.

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ khuyên ông ấy." Dương Kỳ Phong sớm đoán được cha rất khó hầu hạ, lại không ngờ lại rơi vào cảnh không ai chăm sóc như vậy.

"Bác gái vất vả quá." Hà Tân Vũ rất bội phục mẹ của bạn trai, đổi lại nếu là cô có khi lại chống đối lại bệnh nhân không chừng?!

Cao Di Trăn cười khổ một chút, thực ra muốn dặn dò Hà Tân Vũ, thấy bệnh nhân đừng nói nhiều, nhưng nghĩ lại, có lẽ thứ Dương Trấn cần chính là kích thích, trước mắt người có thể kích ông ấy còn ai nữa chứ?

Ba người đi vào phòng ngủ, Dương Trấn nằm trên giường, hai chiếc bình treo ngược trên kệ, bên giường còn là xe lăn của ông, trên bàn bày các loại thuốc, tất cả đều lạnh, lại chưa từng uống qua một ngụm.

"Cha, chúng con đến thăm người." Dương Kỳ Phong nhìn khí sắc của cha khá tốt, có điều vẻ mặt lại rất khó chịu.

"Bác trai khỏe chứ ạ?" Hà Tân Vũ cúi đầu nói.

"Tôi cho cô đến đây sao?" Nhìn người bạn gái mạnh mẽ của con, Dương Trấn cố ý gây khó khăn, một màn trong viện kia vẫn còn chưa quên.

Dương Kỳ Phong đang muốn mở miệng, một ánh mắt của Hà Tân Vũ làm cho anh dừng lại, chỉ thấy cô không chút lo lắng nói: "Bác trai, nếu bác muốn cháu đi, cháu sẽ nghe theo, nhưng Kỳ Phong cũng sẽ theo đi cùng cháu, chẳng khác nào bác mất đi một đứa con. Nếu bác giữ cháu lại, bác không chỉ giữ lại được con trai, mà con kiếm thêm được con dâu nữa đó."

Xong rồi, Dương Kỳ Phong và Cao Di Trăn cùng mở to mắt, Hà Tân Vũ vẫn nói thẳng như cũ, lại không biết hậu quả sẽ xấu đến mức nào?

Dương Trấn tức giận đến muốn đập bàn, đáng tiếc ông không còn đủ sức nữa. "Cô uy hiếp tôi?"

"Cháu chỉ phân tích lợi và hại giúp bác thôi, bác là người làm ăn, sẽ không để mình chịu thiệt chứ."

"Để Kỳ Phong ở lại thì sao? Nó cũng không quản lý công ty cho tôi." Con trai phản bội ông, là vì người phụ nữ không biết lễ phép này đấy!

“Nếu bác cảm thấy Kỳ Phong là lựa chọn tốt nhất, bác nên tính về hưu cũng được rồi, anh ấy nói cũng muốn gánh vác trách nhiệm mà."

Dương Trấn hừ lạnh hai tiếng. "Cô cũng tính toán ghê nhỉ, chờ Kỳ Phong thừa kế công ty, khi đó cô là phu nhân rồi.”

“Từ nhỏ cháu đã quen với cuộc sống bình thường rồi, giờ cũng đủ năng lực để nuôi sống bản thân, chăm sóc mẹ cháu, Kỳ Phong dù sao cũng có tư cách này.” Giọng nói Hà Tân Vũ vẫn nhu hòa như trước, nhưng ánh mắt lộ ra tia kiên định.

"Ý của cô là, cô không cần vinh hoa phú quý?"

"Nếu Kỳ Phong muốn, cháu sẽ mặc quần áo hàng hiệu, đeo trang sức vàng bạc, cùng anh ấy tham dự một số buổi gặp xã giao, nhưng ngoài việc đó ra, cháu vẫn giữ lại không gian của mình, sẽ không vì chồng mà thay đổi lập trường." Cô đã suy nghĩ cẩn thận về tương lai, nếu phải làm vợ Kỳ Phong, đây là nhiệm vụ của cô, cô sẽ cố hết sức mình, nhưng không vì thế mà thay đổi chủ kiến của mình.

"Cô thật có lý trí." Dương Trấn chưa từng gặp qua loại phụ nữ này, cách ông dẹp yên ba bà vợ vẫn là đưa tiền.

"Đây là một trong những nguyên nhân Kỳ Phong yêu cháu."

"Ngoài lý trí, cô còn rất tự tin."

"Cám ơn bác trai."

Thấy cha và bạn gái nói chuyện, Dương Kỳ Phong không tin nổi vào hai mắt mình, không ngờ cha lại có thể nói nhiều như vậy, Tân Vũ thì dũng cảm cơ trí, anh không phải nói nhiều, cô đã nói thay anh rồi.

"Lần trước Kỳ Phong hủy bỏ hôn ước, ta không còn mặt mũi nào nữa."

Lão nhân gia đã muốn thỏa hiệp, Hà Tân Vũ lập tức tiếp ứng: "Nếu lần này đính hôn cùng cử hành đồng thời với kết hôn, sức của bác còn chịu được không?"

"Nực cười! Ta vẫn còn tráng kiện lắm."

"Nói như vậy, làm phiền bác chủ trì, nhưng trước hết bác phải dưỡng bệnh thật tốt đã, nếu bác sĩ nói bác còn có vấn đề, hôn lễ của cháu và Kỳ Phong sẽ không có đâu.”

"Gian trá!" Có thể làm cho vị gian thương mắng ra hai chữ này, không phải người thường có thể làm được đâu.

Hà Tân Vũ cười khanh khách, coi đây như lời khen ngợi. "Mẹ cháu đã ly hôn nhiều năm, cháu đã lâu rồi chưa gọi cha, cháu có thể gọi bác như vậy không?”

"Tùy cô!" Muốn dùng thế tấn công ôn hòa? Đừng tưởng rằng ông sẽ sợ.

"Cha, cám ơn cha, về sau con có cha rồi."

Nhìn con dâu cúi đầu thật sâu, giọng nói lại dịu dàng, Dương Trấn cũng thấy cảm động, lại nói về chuyện gia đình: “Các con sẽ sinh mấy đứa? Ngày nay phụ nữ đều nói sinh con rất phiền.”

"Con thích trẻ con, nhưng phải xem người cho Kỳ Phong bao nhiêu thời gian, nếu anh ấy nửa đêm mới về nhà, chỉ dựa vào mình con cũng không có cách.”

Con dâu dám ra điều kiện với ông? “Con quá thông minh đấy, biết rồi, ta sẽ không để nó phải tăng ca nữa.”

“Cha, người tốt với chúng con quá, nếu người muốn ôm cháu nội, nhất định phải sống lâu trăm tuổi mới được.” Hà Tân Vũ khen tặng hai câu.

"Nghe nói con biết nấu ăn?"

"Chỉ là vài món ăn ở nhà thôi."

"Khi nào thì mới làm cho ta ăn đây?" Không lay động một chút cha chồng tự cao không được.

"Lúc nào con làm cũng được, nhưng đồ nghề của con ở nhà bếp chỗ Kỳ Phong, nếu cha có thể đến nhà, con mới có thể nấu cho cha.” Hà Tân Vũ tạm dừng một chút. "Cha yên tâm đi, cao ốc có thang máy, còn có cầu thang chuyên dụng.”

Đáng giận! Dương Trấn sao không biết đây là phép khích tướng, ông chuyển hướng sang chất vấn con: “Dương Kỳ Phong, con tìm ở đâu người vợ này vậy, sao mỗi chiêu đều lợi hại như thế.”

Dương Kỳ Phong bật cười, màn này quả thực kinh điển, lẽ ra anh nên ghi lại làm bằng chứng! Cao Di Trăn sớm đã cười gập cả người, thì ra xem chồng kinh ngạc lại sảng khoái như vậy, mà giọng điệu của con dâu, về sau đau tim mất.

Trong tiếng cười, Dương Trấn không không có cách nào phát hỏa, lắc đầu, những người này đều điên hết rồi, chờ khi ông khỏi bệnh, sẽ cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

Từ ngày hôm nay, Dương Kỳ Phong luôn coi Hà Tân Vũ là thần tượng, thần phục mị lực và trí tuệ của cô, đối mặt với nữ thần, phàm nhân chỉ có thể đầu hàng vô điều kiện, hơn nữa còn hết sức ái mộ.

☆☆☆

Hôm nay sinh nhật ba mươi tuổi, Dương Kỳ Phong đã nhận được món quà anh rất muốn, không phải là cha khỏe lại, cũng không phải anh thừa kế gia nghiệp, mà là rốt cục anh đã hoàn thành việc chung thân đại sự, cùng đối tượng là Hà Tân Vũ hai mươi tám tuổi, hai người quen biết đã gần mười hai năm.

Buổi trưa đính hôn, buổi tối kết hôn, vội vàng hoàn thành trong một ngày, khách khứa tụ tập, tất cả đều vui mừng, nam nữ nhân vật chính cười đáp lại, ban đêm trên giường lớn, hai người đều đã rất mệt mỏi.

"Mệt mỏi quá, may mà không có lần nữa."

"Kết hôn thật tốt, trong đời chỉ cần một lần."

"Đó phải xem em kết hôn với ai?" Lần đính hôn trước anh đã chọn sai người, cô cũng không quên.

"Nếu em muốn một lần nữa, anh cũng sẽ theo.”

“Những lời này thực cảm động, nhưng em không tiếp nhận nổi đâu." Lại đấu lần nữa, chắc là cô hư mất rồi, có trời mới biết vì sao hôn lễ lại nhiều việc như vậy, con người đúng là một loại động vật hoang phí.

Anh có một câu hỏi luôn để trong lòng, lúc này cuối cùng cũng nói ra: “Tân Vũ, em tốt với anh có phải là do nhất kiến chung tình không?

"Quả thật không phải."

Kiêu ngạo vạn người mê, tôn nghiêm đàn ông của anh, đều bị cô thẳng tay bóp nát, anh ngượng ngùng hỏi: “Vậy em yêu anh từ lúc nào?”

“Không muốn nói.” Nghĩ đến bi kịch mà mình đã trải qua, vẫn có điểm không phục, anh có bạn gái cũ, vị hôn thê cũ, còn cô cái gì cũng không có.

"Vợ ơi~~" Gọi cô như vậy, cô sẽ mềm lòng chứ?

"Ngủ đi." Cô lật người lại, không muốn bàn tiếp nữa.

Anh tiếp tục quấn lấy cô, ôm cô từ sau lưng, miệng vào tai cô nói nhỏ: "Chỉ nói chuyện thôi, đừng thẹn thùng."

Giọng nói kia giống như đang làm nũng, cô như lấy một đứa trẻ, yêu anh thương anh còn không đủ, ngay cả trái tim cũng phải móc ra cho anh nhìn.

“Vậy là tốt rồi, giờ anh nói trước, em nói sau.” Anh hít sâu một hơi, lập tức nói liên miên: "Anh yêu em, anh rất yêu em, anh không thể không yêu em, chỉ có anh mới yêu em như vậy…”

"Đủ rồi." Cả ngày cô nghe lời nói này, lỗ tai đã đóng kén cả rồi, bất đắc dĩ đành phải đáp lại: “Em cũng yêu anh, ngốc nghếch.”

Anh hoan hô một tiếng, lật người đến chỗ cô hôn thật nồng nhiệt, quyết định tặng thưởng, hiến mình cho cô, dùng hết khả năng để cô khoái hoạt.

"Không phải nói mệt sao?" Cô không nghĩ sức lực của anh lại dồi dào như vậy.

"Kết hôn mệt, còn đêm động phòng hoa chúc không liên quan." Tại phương diện này, đàn ông mãi mãi có thể lực.

"Anh à, đã ba mươi rồi......" Khiêu khích không có hiệu quả, đấu võ mồm vô dụng, hóa thành từng đợt than nhẹ.

Ban đêm, trên giường ngoài ngủ còn có thể làm rất nhiều việc, giống như mỗi chuyện trước kia cũng đều có nhiều cách giải quyết, chỉ cần hai người yêu nhau, cho dù ôn cố tri tân hay học một biết mười, kết quả cuối cùng cũng là hạnh phúc vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.