Đừng Tỏ Ra Mạnh Mẽ Với Anh

Chương 29




- Bảo bối ơi. Mẹ về rồi đây.

Vừa vào nhà Tống Thanh Hà đã gọi bé con. Thường thì chỉ cần cô bước vào nhà bé con nho nhỏ mũm mỉm như cụt thịt chạy vào lòng cô ngay sao bây giờ gọi mãi vẫn không thấy.

- Cục thịt nhỏ của mẹ à.

Tống Thanh Hà lo lắng đi vào nhà liền bị một vòng tay ấm áp chặt chẽ ôm chặt phía sau. Nụ hôn rãi rác trên cổ làm cô choáng váng run rẩy muốn đấy người đó ra.

- Bảo bối của em đâu?

- Đã bị anh ném cho ba mẹ rồi. Em không cần lo.

Vừa nói xong Hàn Vũ Thần ngăn chặn cái miệng nhỏ bằng nụ hôn cuồng nhiệt của mình, cậy nại hàm răng cô ra liền đưa lưỡi mình quấn lấy lưỡi hồng hào ướt át của vợ nhỏ, tay giữ chặt gáy cô không cho thoát lui liên tục mút mát hút hết hương thơm trong khoang miệng không chừa lại bất cứ giọt nào, Tống Thanh Hà đỏ mừng mặt cảm nhận không nổi nụ hôn của anh, bị anh mút đến đầu óc choáng váng, cùng lúc đó bàn tay manh tính to lớn xấu xa chui vào trong áo cô đấy áo bra lên bao phủ lấy nơi mềm mại xoa nắn thỏa thích.

Tống Thanh Hà bị dồn dập tay chân bủn rủn trượt xuống liền bị nam nhân kéo lên chen một chân vào giữa hai chân của cô cố định thân thể, nắm lấy một chân thon nhỏ của vợ đưa lên cao tư thế đầy ái muội đỏ mặt.

- Ưmm Vũ Thần. Đừng. Tại sao lại mang qua cho ba mẹ?

Tống Thanh Hà cố gắng ngăn chặn bàn tay xấu xa của ai kia nhưng không làm gì được anh. Thành thạo mở luôn nút cài áo bra. Đôi gò hồng liền được giải phóng nhảy ra ngoài.

Hàn Vũ Thần ánh mắt đầy tia lửa nóng bỏng từ môi cô rời đi phả hơi thở nóng bóng áp cô lên tường cúi đầu ngậm cắn mút mát một bên ngực sữa.

- Ưm đừng mà...Vũ Thần...không được...con đâu..đừng..em chịu không nổi...Thần...à?

Tống Thanh Hà run rẩy trong lòng anh luôn miệng hỏi tại sao. Hàn Vũ Thần bực mình trừng mắt với cô.

- Thằng bé sẽ được cưng chiều ở bên ba mẹ. Em đừng lo nữa, lo anh này. Tốt nhất nên giữ lại sức. Tập trung vào.

Nói rồi Hàn Vũ Thần kéo váy của vợ lên cáo đồng thời kéo khóa quần chính mình cho vật nam tính sưng đau rất lâu phóng thích ra ngoài. Tách quần lót nhỏ của qua một bên liền đưa cự long khủng cấm vào.

Tống Thanh Hà ôm chặt lấy cổ anh thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể không trụ nổi trượt xuống lại làm nam cân Hàn Vũ Thần thuận lợi tiến sâu hơn.

" Ưm.mmmm"

" Vợ à. Em kẹp chặt anh chết mất a "

Hàn Vũ Thần bên tai nhỏ cô ngậm cắn thủ thỉ. Nhưng ý cười đầy nham hiểm.

" Ưmm Vũ Thần sâu lắm a..em không nổi a..ưmmm"

Tống Thanh Hà tung ra tuyệt chiêu nỉ non thút thít như khóc trong lòng ngực vạm vỡ của nam nhân, cảm nhận được mùi vị đàn ông từ người rất rõ.

" Được được.. Anh sẽ từ từ, vợ yêu ngoan thả lỏng nào "

Ai biểu tại anh yêu vợ quá thì chịu giờ phút dầu sôi lửa bỏng mà có thể chờ cô bình tĩnh mới dám động thủ, anh sợ sẽ làm cô đau. Nhịn đến đôi mắt đỏ ngầu. Áp vào ngực vợ tham lam ngửi hương thơm đặc trưng trên người cô.

Cuối cùng, nam nhân không chịu nổi liền đi vào thần tốc. Toàn thân đỏ bừng run run theo từng động tác của người đàn ông, bị Hàn Vũ Thần mạnh mẽ lôi kéo cưỡng bức đến nổi Tống Thanh Hà đáng thương phải liệt giường. Qua hai ngày sau đó Tống Thanh Hà vừa mới lấy lại sức lại tiếp tục bị tên ác vương Hàn Vũ Thần như bị cấm dục lâu năm đè xuống ăn tiếp.

Tống Thanh Hà nằm trên giường lớn đau lưng, đau họng, đau nhất là hạ thân đáng thương nhìn người đàn ông tâm tình sảng khoái luôn miệng ca hát đang chỉnh áo ngắm chính mình trong gương, thần thái tươi như hoa, khuôn miệng mãi cười trông tràn đầy hạnh phúc.

Sao khi chỉnh xong anh tiến đến bên giường bất ngờ ngậm mút lấy đôi môi anh đào của cô, mặc cô giãy dụa. Hàn Vũ Thần hôn đến thỏa thích mới dừng lại.

- Anh đi làm nhé vợ yêu.

Lại hôn lên trán cô mỉm cười đến vui vẻ. Ngập tràn sức sống.

- Mau biến đi.

Tống Thanh Hà bị anh bắt nạt đến thê thảm liền hóa giận liếc anh. Hàn Vũ Thần lại cười cười hôn tiếp trên mặt của vợ dù bị cô kháng cự.

- Anh biến liền đây. Bà xã.

Hôn cô một lần cuối. Hàn Vũ Thần thật muốn thảm cô vào trong chính mình mới vừa lòng. Sau đó mới chịu đứng dậy đi làm.

- Hàn Vũ Thần anh đáng ghét.

Tống Thanh Hà tức giận quên cái eo đang rất đau ngồi dậy mắng chửi lúc này mới ôm đau trong chăn, cả người nhỏ bé quấn thành một cục vô cùng chặt vặt.

Không phải là Hàn Vũ Thần anh không thương con mà là thằng nhóc ngày nào cũng bám lấy cô ôm quấn quýt như sam và mỗi khi cô bị nó dụ dỗi liền không thèm quan tâm đến anh. Haizz Hàn Vũ Thần anh biết trong tim cô Hàn Dư Nghi luôn có vị trí cao hơn anh làm người đàn ông bé nhỏ như anh đau lòng khôn xiết nên anh mới quyết định ném nó cho ba mẹ Hàn. Hàn Vũ Thần không khỏi cười vui vẻ cảm thấy bản thân thật thông minh, ngày nào cũng có thể ôm cô vợ nhỏ lăn qua lăn lại thỏa thích.

Chợt anh nhớ lại truyện của ba năm trước, lúc Tống Thanh Hà vượt cạn lên ca sinh trái tim anh không khỏi quặn đau ê ẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.