Đừng Thích Em Như Vậy - Tiễn Ngã Mân Côi

Chương 36: Kem ốc quế




Editor: Sunie
**
Tối hôm sau, kết thúc tiết tự học buổi tối, Dương Đào khép sách lại nhìn Sở Mông, “Đi uống nước đường (một loại súp ngọt của vùng Quảng Đông) đi. Tối nay chúng tớ tổ chức tụ họp, có một anh trai mới nhập hội nga.”
“Không đi.” Sở Mông lắc đầu, lại nhịn không được cong khóe miệng, “Tớ đến sân thể dục chạy bộ.”
Mắt nhìn vẻ mặt Dương Đào một bộ dáng heo mẹ leo cây, Sở Mông không nén được tức giận, “Chẳng lẽ tốt hơn hết tớ phải về ký túc xá nằm sao?”
“Điều này mới đúng, đây mới chính là cậu.”
“Ai!”
Hai người theo dòng người đi ra bên ngoài khu dạy học, lúc tách ra, Dương Đào hỏi, “Cậu đi một mình sao? Nếu mà kết thúc sớm, tớ đến chạy với cậu.”
“Ngạch…” Nữ người hầu vẫn còn nói lắp bắp, “Tớ đi với Tưởng Lập Hàn rồi!”
Dương Đào trầm mặc một lúc, vỗ bả vai Sở Mông, lời nói rất thấm thía, “Trẫm cảm thấy vui mừng sâu sắc, con heo cậu rốt cuộc cũng thu phục được cải trắng!”
Nhất định không phải lời nói hay ho gì.
Nhưng mà Sở Mông không thèm để ý, vừa nghĩ đến hoa tiền nguyệt hạ, cùng Tưởng Lập Hàn dạo bước, cuối cùng tìm một góc nhỏ tối tăm để hôn nhau, ai nha, đây mới là phương thức để mở ra tình yêu thật sự.
(*) Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. 𝑇hách‎ 𝑡hánh‎ 𝑡ì𝘮‎ được‎ (‎ 𝑇𝗥U‎ M𝑇𝗥UYỆN﹒𝘃n‎ )
Nghĩ như vậy, trái tim đều tan chảy.
Lòng mang ảo tưởng ngọt ngào như vậy, ngày hôm qua nói sẽ không đi hẹn hò, miệng ngại nhưng thân thể lại thành thật → nữ người hầu vẫn đúng giờ xuất hiện ở trên sân thể dục.
Buổi tối đầu xuân, trên chân trời là ánh trăng non cong cong, gió lạnh hiu hiu thổi, thổi qua lá cây vang lên tiếng sàn sạt, dưới đèn đường ở sân thể dục, trên đường chạy đều là người chạy vào buổi tối.
Tiết tự học buổi tối của Tưởng Lập Hàn dựa trên lịch trình của phòng thí nghiệm, tối nay hắn không cần đến phòng thí nghiệm, đã đến sân chạy vài vòng. Cơ thể nhễ nhại mồ hôi, nhưng là người nào đó vừa nhìn thấy Sở Mông, cánh tay dài vẫn duỗi ra, kéo cô vào trong lồng ngực, dán vào đỉnh đầu cô, “Em cảm thấy mùi hương thế nào?”
Ví dụ như là mùi hương, mềm mại các loại, Sở Mông không muốn trả lời bất cứ điều gì cả, bởi vì điều này sẽ khiến mọi thứ phát triển theo hướng không thể (sai lầm lớn) miêu tả.
Sở Mông lật xem keep (app tập thể dục tính điểm) của Tưởng Lập Hàn một chút, phát hiện hắn đã chạy mười km, đây đối với người luôn luôn không quá nguyện ý vận động như cô coi như là một con số rất lợi hại, “Em chạy vài vòng đều không được.”
“Ân.” Tưởng Lập Hàn tiện tay đóng nắp chai nước lại, hôn vào má Sở Mông một cái, “Em phải chạy thêm vài vòng nữa, nếu không kiên nhẫn thì sẽ bị thao.”
Trong đầu óc người nào đó đều là loại đồ vật này a. ╮(╯▽╰)╭
Nữ người hầu cãi lại, “Vậy anh đi tìm người có thể chịu đựng được anh muốn làm gì thì làm đi!”
Tưởng Lập Hàn nhất thời hít thở không thông, lại xoa loạn tóc cô, “Chỉ thích em như vậy.”
Sở Mông nhất thời hứng thú, đem cặp sách của cô và áo khoác của Tưởng Lập Hàn đặt ở bên sân, ngồi xổm người xuống cột chặt dây giày lại lần nữa, “Mở lại thống kê một lần nữa, bổn Mông sẽ không để cho anh coi thường.”
Trên đường chạy rất nhiều người, hai người sóng vai chạy bộ, nhất thời không nói chuyện, tâm tình Sở Mông không tồi, thỉnh thoảng chạy mệt mỏi, còn đưa tay để cho Tưởng Lập Hàn kéo cô một cái.
Tưởng Lập Hàn chạy với vẻ mặt thoải mái, bên miệng treo nụ cười cưng chiều kéo Sở Mông chạy đến vòng thứ năm giống như một con chó, “Giữ vững kiên trì.”
Có kiên trì cũng không được vài vòng.
Thời điểm Sở Mông chạy đến vòng thứ tám thì bại trận, lăn một vòng đi đến bên sân nghỉ ngơi, nhận lấy chai nước Tưởng Lập Hàn vừa mới đưa tới, lại ngửa đầu bắt đầu chơi xấu, “Ai, có mồ hôi!”
Tưởng Lập Hàn lấy khăn lông ra lau mồ hôi cho cô, giống như đối với một con mèo con ngây thơ, chỉ kém cô không có kêu meo meo.
Cuối cùng chạy không quá vài vòng, hai người ngồi ở bên sân nói chuyện phiếm, xa xa tòa nhà hình tháp của Shimao bên ngoài tường được thắp sáng rực rỡ, Sở Mông kéo tay áo Tưởng Lập Hàn, “Lát nữa chúng ta đi ăn khoai nướng đi, ngay tại cửa tây đó.”
(*) Shimao: công ty bất động sản ở TQ.
Tưởng Lập Hàn vuốt cằm gật đầu, cũng được, cửa tây cách chung cư của hắn không xa.
Thời gian trôi đi, mọi người trong sân thể dục bắt đầu tốp hai tốp ba rời đi, bên sân ký túc xá thêm một ngọn đèn sáng lên, Sở Mông vỗ vỗ mông đứng lên, lại đổi ý, “Hay là ăn kem vẫn ngon hơn.”
Vẻ mặt Tưởng Lập Hàn hung dữ không chịu, đưa áo khoác của hắn cho Sở Mông mặc vào, “Thời tiết còn chưa nóng, ăn kem không tốt cho cơ thể.”
Sở Mông đem cặp sách của cô đặt trên tay Tưởng Lập Hàn “Có ăn hay không? Không ăn em liền đi tìm người khác đừng…”
Chữ phía sau còn chưa nói ra, Tưởng Lập Hàn lập tức trợn to hai mắt, “Em dám!”
Hắc hắc. Xem ra một chiêu này đối với bình dấm to nào đó đặc biệt có tác dụng nga.
Đi qua rừng chuối tây của hồ nhân tạo, đá cuội bóng loáng xếp thành đường mòn, ánh đèn siêu thị nhỏ của trường học lờ mờ giữa những tán cây cao lúc ẩn lúc hiện trên đường trường.
Sở Mông nâng má ở trên tủ lạnh, “Ai nha, mình mắc phải chứng sợ lựa chọn, ăn vị gì mới ngon đây?”
Tưởng Lập Hàn đi vào bên trong lấy một chai nước suối, khi trở về thấy bên cạnh Sở Mông dẩu mông nhỏ mặt ủ mày ê cân nhắc nên chọn kem vị gì, bốn bề vắng lặng, sắc tình mà vỗ mông nhỏ của cô một cái, Tưởng Lập Hàn nghiêm trang nâng cổ tay của hắn lên nhìn đồng hồ, “Cho em mười lăm giây để chọn, hết thời gian sẽ không mua.”
Sở Mông quay đầu lại liếc tên cầm thú này một cái, “Vương bát anh lại niệm kinh, không nghe không nghe!”
Tưởng Lập Hàn không để ý ân hừ một tiếng, “Còn có mười giây.”
Giống như âm thanh ma quỷ xuyên vào tai, “Mười, chín, tám, bảy, sáu…”
“Vị chocolate và vị dâu tây ~” Thời điểm ở một giây cuối cùng Sở Mông đã chọn xong.
Tưởng Lập Hàn nhìn hai cây kem ốc quế xanh xanh đỏ đỏ trong tay Sở Mông nhíu mày, “Chỉ có thể mua một cây.”
Sở Mông trực tiếp cầm hai cây kem ốc quế lướt qua Tưởng Lập Hàn đi đến quầy thu ngân, “Hừ! Ngu ngốc ấu trĩ không thanh tỉnh.” ( ← Ba gói biểu tượng cảm xúc của Lý Trạch Ngôn ha ha ha ha)
(*) Lý Trạch Ngôn: là một nhân vật trong trò chơi di động “Tình yêu và nhà sản xuất” của TQ.
**
Sau khi Tưởng Lập Hàn quét thẻ trường (dùng để trả tiền ăn, mua vật dụng trong trường,…), hai người tìm thấy một chiếc ghế dài ở dưới cây đa lớn để ngồi, nước hồ trong vắt lấp lánh, Tưởng Lập Hàn nhìn hai tay trái phải của Sở Mông cầm hai cây kem ốc quế, “Không phải nó quá ngọt sao?”
“Ân, rất ngon.” Sở Mông hì hục gặm kem rất vui vẻ, cảnh giác vươn ra ngón tay ra lắc lắc với hắn, “Không cho anh đâu.”
Tưởng Lập Hàn nhún vai, ánh mắt lại nhịn không được nhìn Sở Mông, cô thật sự ăn rất vui vẻ, hắn duỗi tay dán lên môi cô, mặt trên dính một chút màu hồng của nước kem, “Thật giống con heo.”
Mắt Sở Mông trợn trắng, liền biết thẳng nam sắt thép sẽ không nói được lời gì hay ho, cô ăn một ít thì cảm thấy ngán, nhét kem ốc quế vào tay Tưởng Lập Hàn, “Giúp em cầm một lát, chút nữa em lại ăn.”
(*) Thẳng nam sắt thép: người đàn ông thẳng thắn, không hiểu tâm lí của phụ nữ.
Sở Mông nhìn ánh trăng phản chiếu trong hồ nhân tạo, trong đầu nhảy ra một câu nói, thời điểm con người vào ban đêm rất là yếu ớt, ban ngày họ giống như những bông hoa hướng dương chạy theo ánh mặt trời, vào buổi tối họ lại cúi đầu trở về với chính mình.
Tuy rằng Sở Mông không nghĩ mình lại kiểu cách như vậy, nhưng nửa dựa vào bả vai Tưởng Lập Hàn, cô sinh ra một loại cảm xúc không thể giải thích được, “Khi còn nhỏ mẹ em cũng không cho em mua kem ăn, tiết kiệm tiền để trả tiền thuê nhà.”
Tưởng Lập Hàn ừ một tiếng ý bảo hắn đang nghe, trong một tay một cây kem ốc quế tan ra, nước kem màu vàng trượt xuống dưới tay hắn, hắn nghĩ, bây giờ hắn phải dành ra một tay, nhất định dùng sức ôm lấy Sở Mông.
“Ngạch. Sau đó lại đến nhà anh…” Sở Mông hít mũi một cái, đôi mắt chua xót, cô nghĩ có lẽ là ban đêm lạnh, cô bị cảm, “Mẹ em muốn tiết kiệm tiền mua nhà, những khoản tiêu không cần thiết trong sinh hoạt nếu có thể tiết kiệm thì đều tiết kiệm. Tuy rằng không nói không mua nổi kem, nhưng em giống như cũng không còn ý muốn ăn kem.”
Một tuổi thơ không hạnh phúc, giống như là bệnh kín thỉnh thoảng phát tác, sẽ không muốn gợi lại nó, nhưng khi vô tình gợi lại, cũng đủ để cho người ta thương cảm một trận.
Tưởng Lập Hàn nửa rũ mắt, rốt cuộc hắn sinh ra trong phú quý, muốn thứ gì đều có dễ như trở bàn tay, hắn hiếm khi nhận thức được loại cảm giác cầu mà không được, đương nhiên, ngoại trừ Sở Mông.
“Sau này em muốn cái gì, có thể nói cho anh, anh sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn em.”
Không khí kiều diễm lan tràn, đôi mắt của Sở Mông đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Tưởng Lập Hàn, đầu óc lại nhất thời ngoại tuyến, “Thôi đi, ngày hôm qua anh còn nói mua tất chân cho em đâu!” Cô mới mua tất chân hàng đẹp giá rẻ ô ô ô.
(*) Ngoại tuyến: sự thay đổi đột ngột của chủ đề cuộc nói chuyện sang hướng khác.
Tưởng Lập Hàn gật đầu, khiêm tốn thừa nhận sai lầm, “Đây là lỗi của anh, ngày mai anh mua cho em.”
Kem ốc quế tan ra một ít, màu hồng và màu nâu của kem đều tan ra, Sở Mông nhận lấy kem ốc quế vị dâu cắn một ngụm, đã bị Tưởng Lập Hàn bên cạnh ấn xuống, “Anh muốn ăn kem ốc quế…”
“Anh muốn ăn kem dâu có vị của em.”
Tiếng động tình nỉ non chui thẳng vào tai Sở Mông, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tưởng Lập Hàn lấn người đè lên, lấp kín miệng, vị dâu ngọt ngào ở trên môi vỡ ra, trên đầu lưỡi miếng kem lạnh buốt bị lưỡi của Tưởng Lập Hàn cuốn đi, hóa thành một bãi nước ngọt biến mất ở trên cánh môi mềm mại.
Dưới kỹ thuật hôn cao siêu của Tưởng Lập Hàn cả người Sở Mông nhũn ra, muốn ôm bả vai Tưởng Lập Hàn, trong tay mềm nhũn, lạch cạch một tiếng, kem ốc quế rơi trên ghế dài bên cạnh.
Giữa thời điểm bị hôn đến thất điên bát đảo Sở Mông còn đắm chìm trong nước ngọt ngào, Tưởng Lập Hàn rút môi lưỡi ra, sờ sờ tai con mèo nhỏ đáng yêu dưới thân, đem vị kem chocolate trong tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô, “Bây giờ thử một chút chocolate vị Mông Mông.”
Lại lạch cạch một tiếng, kem ốc quế vị chocolate bị ném ở trên cỏ, mặt Sở Mông ửng đỏ lại bị Tưởng Lập Hàn hôn lên.
Một nụ hôn dài, Sở Mông bị hôn đến hô hấp khó khăn, eo có chút ngứa, toàn thân lại khẩn trương đến cả ngón chân cũng gập lại, chỉ cảm thấy trên người người đàn ông này thật sự có thể chọc ghẹo chết người.
“Đi với anh?” Tưởng Lập Hàn ấn eo nhỏ của Sở Mông ép vào trong ngực, lại nhịn không được thẳng lưng chọc vào cô một cái.
Tối hôm qua ở ký túc xá trước khi ngủ Sở Mông đã xây dựng tâm lý trong lòng, không thể lại cùng với Tưởng Lập Hàn làm tình mà không có quá trình yêu đương trong sáng, ngay lập tức đẩy hắn ra, “Không được nga. Bạn học Tưởng, anh có biết yêu đương là phải làm gì không? Đúng rồi, anh còn chưa từng cõng em phải không? Ngồi xổm xuống đi”
“Đã biết.” Tuy nói vẻ mặt Tưởng Lập Hàn tràn đầy thất bại, nhưng vẫn cam chịu số phận ngồi xổm xuống, vỗ mấy cái vào bả vai mình, “Mông Mông ngốc nghếch, lên đây đi.”
“Ai nha.” Sở Mông nằm ở trên lưng Tưởng Lập Hàn, nhịn không được khẽ cắn vào lỗ tai hắn, lại nhẹ nhàng chọc vài cái vào nốt ruồi đen nhỏ trên tai hắn, nói chuyện mang theo khí nóng với mùi dâu ngọt ngào trên miệng cô chui thẳng vào tai Tưởng Lập Hàn, “Bạn học Tưởng, anh phải nghe lời nga.”
Tưởng Lập Hàn dừng lại, điều chỉnh xong người phụ nữ nhỏ bé lộn xộn trên người, trời biết trên lưng ép vào hai luồng thịt mềm mại làm hắn có bao nhiêu tâm viên ý mã, chỉ hận phải lập tức ở trong rừng chuối tây liền đem Sở Mông ô ô ô đẩy ngã, bây giờ lại chỉ có thể rầu rĩ, “Đã biết.”
Sở Mông lắc chân nhỏ, biết rõ còn cố hỏi, “Anh không vui nga?”
“Vui vẻ.”
“Vậy anh cười một cái cho đại gia xem.”
Từ trên lưng hắn thò đầu ra Sở Mông thúc giục nói, “Nhanh lên, cười một cái.”
Tưởng Lập Hàn nhếch khóe miệng lên, “Được chưa?”
“Tốt lắm.” Sở Mông cảm thấy mỹ mãn, chính mình cũng cười, cô nghiêng người hôn một cái vào gò má Tưởng Lập Hàn, “Đại gia thưởng cho anh.”
Dưới ánh trăng, cái bóng chiếu vào trên con đường đá cuội, dần dần biến mất.
Sở Mông nằm liệt trên lưng Tưởng Lập Hàn, đã ngủ thiếp đi, không chú ý tới ý cười dạt dào trong đôi mắt Tưởng Lập Hàn.
~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.