Đừng Thích Em Như Vậy - Tiễn Ngã Mân Côi

Chương 20: Chúc chị tính phúc




Editor: Sunie
*
Sáng hôm sau, Sở Mông kéo thân thể mỏi mệt trở lại ký túc xá đã hơn 10 giờ.
Ban đêm căn bản không ngủ được, cô nửa híp mắt ngủ, Tưởng Lập Hàn chơi xấu, vén tóc cô lên, nhẹ nhàng cắn môi cô, khiêu khích hôn môi.
Sở Mông đang lúc nửa tỉnh nửa mê, bực mình đối với hắn, thẳng tay đẩy Tưởng Lập Hàn ra, một lát sau, hắn lại ngóc đầu trở lại, sờ đầu cô, hôn không ngừng.
Người này làm sao cứ thích hôn môi như vậy? Thật đáng ghét.
Sở Mông bò lên trên giá sắt của thành giường định ngủ một hồi, liền nghe thấy tiếng cửa phòng ký túc xá mở ra, thì ra là Dương Đào, cô ấy xuống lầu lấy cơm hộp.
“Cậu ăn cơm sớm như vậy a?” Sở Mông trở mình, nhìn Dương Đào ở dưới giường.
Dương Đào thấy là Sở Mông, hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, “Tớ đói, ăn cơm sớm. Chuyện trong nhà cậu, sao rồi?”
Sở Mông chớp chớp mắt, nhớ tới tối hôm qua bị lừa gạt trong phòng khách sạn lúc nói chuyện với Dương Đào, khi đó cô bị Tưởng Lập Hàn ấn eo liếm huyệt, cô nhớ tới vẫn là mắc cỡ đỏ mặt, không tự chủ hắng giọng, “Không có chuyện gì.”
Dương Đào tháo túi nilon, tách chiếc đũa trúc ra, “Mông Mông, cậu và Lương Kiến An nói chuyện thế nào? Hôm nay tớ và học trưởng có nhắc đến cậu, học trưởng mới nói dăm ba câu liền đem câu chuyện rẽ sang hướng khác.”
“Cậu và học trưởng làm sao vậy?”
Sở Mông dán vào gối đầu, rầu rĩ, “Không có gì.”
Dương Đào đang ăn cơm, có tiếng tấm tắc, “Ngay cả cậu có ngực no đủ, eo thon thả con gái nhìn đều chướng mắt, học trưởng là muốn tìm tiên nữ đi a?”
Tâm Sở Mông trầm xuống, đêm đó không đợi Tưởng Lập Hàn bùng lên lửa giận có hành động gì, đầu tiên là một trận buồn đau không ngọn nguồn, Tưởng Lập Hàn nói hắn thích cô, chính cô có thể thích ai đây?
Có người có thể thích, thật tốt.
Vào ban đêm, Sở Mông ban ngày ngủ một giấc, buổi chiều tan học về ký túc xá lại ngủ trưa một hồi, ban đêm thời điểm tắt đèn, cô còn chưa buồn ngủ.
Ánh sáng của màn hình di động chiếu ở trên mặt, Sở Mông đang cùng Tưởng Lập Hàn nói chuyện phiếm.
Tưởng Lập Hàn: [Sáng ngày kia tôi đến thành phố S gần đó, còn có một cuộc thi. Cậu đến đây giúp tôi thu dọn hành lý.]
Sở Manh Manh: [emmm… Thiếu gia]
Sở Manh Manh: [Cậu không có tay nga?]
Tưởng Lập Hàn: [Đến đây.]
Tưởng Lập Hàn: [Tôi phải đi bốn ngày, trước phải cho cậu ăn no.]
Sở Mông nhìn màn hình, nghĩ về cái gọi là ăn no của hắn, vẻ mặt ghét bỏ, rồi lại không nhịn được nhếch khóe miệng lên.
Sở Manh Manh: [Sợ không phải là đồ ngốc đi?.jpg]
Sở Manh Manh: [Cậu liền ở chỗ này không cần đi lại tôi mua mấy quả cam đi.jpg]
Sở Manh Manh: [Nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.jpg]
Tại đây một đợt sóng gói biểu tình ở thế tiến công, Tưởng Lập Hàn chỉ gửi lại một tin WeChat.
Tưởng Lập Hàn: [Đến đây. Nếu không còn đem trứng rung nhét vào tiểu huyệt của cậu.]
Sở Mông dừng ngón tay, ôm chăn, trầm mặc hồi lâu, anh anh anh đáp một câu OK.
Lúc này, màn hình di động lại sáng lên, Sở Mông vốn tưởng rằng là Tưởng Lập Hàn không biết xấu hổ kia, không nghĩ tới là Dương Đào gửi đến.
Quả Đào: [Cậu có ở đó không?]
Ký túc xá những người khác đều đã ngủ, một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy khe khẽ.
Dương Đào ở giường dưới bên kia giá sắt, Sở Mông nhìn sang, cũng là một mảnh ánh huỳnh quang của điện thoại di động.
Sở Manh Manh:[ |?)?? Hello]
Quả Đào: [Mông Mông, cậu có muốn cái này hay không?]
Vừa nói, trên WeChat liền nhảy ra một tấm hình.
Sở Mông click mở, nhíu mày nhìn thông báo tuyển dụng trên màn hình, quả thật là tuyển nữ sinh viên quay chụp quảng cáo nội y với thù lao cao, thêm một chuỗi dài cô nàng với son môi túi tiền linh tinh các loại emoji biểu tình, cô nhìn đến choáng váng đầu óc.
Sở Manh Manh: [Không đi!]
Ở trên màn hình Sở Mông còn chưa gõ ra một đoạn dài đào đào, cậu sa đọa các loại, đã bị Dương Đào hoả tốc rút hình ảnh về.
Quả Đào: [Gửi nhầm rồi.]
Quả Đào: [Là cái này.]
Sở Mông click mở hình ảnh nhìn một cái, chín ô vuông tất cả đều là nội y không thể diễn tả, đủ cả các loại nội y tình thú dồn ép ngực đến mức muốn lộ ra, nữ người mẫu ngồi quỳ ở trên giường, nửa che nửa lộ dụ hoặc, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn ống kính.
Quả Đào: [Cửa hàng trên Taobao của sư muội tớ buôn bán thất bại, đang thanh lý hàng tích trữ.]
Sở Manh Manh: [Run bần bật]
Sở Manh Manh: [Trẻ em sợ hãi and không có tiền]
Sở Manh Manh: [Tớ một cẩu độc thân mặc cho ai xem a]
Quả Đào: [Lạnh nhạt.jpg]
Quả Đào: [Còn giả bộ với tớ? Lương Kiến An đã nói với tớ rồi.]
Quả Đào: [Mông Mông, cậu có bạn trai ở bên ngoài!]
Quả Đào: [Lái Ford Mustang, còn rất có tiền.]
Quả Đào: [Bảo hắn đưa tiền cho cậu.]
Sở Manh Manh: [Xấu hổ không mất lễ phép mỉm cười.jpg]
Lời nói buổi sáng kia của Dương Đào hóa ra là đang thử thăm dò mình, nháy mắt Sở Mông dường như bị người ta bắt vào bao, thật xấu hổ.
Lúc trước Dương Đào bỏ ra không ít sức lực cho mối quan hệ giữa cô với Lương Kiến An, hiện tại lại nói tiếp, Sở Mông cảm thấy giống như mình đã đùa bỡn Dương Đào một hồi.
Cảm thấy xấu hổ Sở Mông kéo lịch sử trò chuyện xuống, một lần nữa click mở hình ảnh kia, cân nhắc một hồi, dùng bút vẽ khoanh tròn một bộ, gửi lại cho Dương Đào.
Sở Manh Manh: [Đào Đào, giúp tớ lấy cái này đi.]
Dương Đào nhấp môi cười trộm, dù sao cũng là sư muội nhà mình, có thể giúp được thì giúp một chút không phải sao?
**
Thời điểm Sở Mông hết giờ học tiết thứ hai, đang ôm sách muốn đến nhà ăn mua bữa sáng ăn, liền thấy trên màn hình nhảy ra một số ngắn xa lạ.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ, ngọt ngào lại ôn nhu, nói đang chờ cô ở cửa trường học phía đông, đưa nội y cho cô, trong giờ học thời gian nghỉ không nhiều lắm, xin cô nhanh lên một chút.
Cúp điện thoại, Sở Mông thấy trên màn hình, em gái kia đã thêm WeChat của cô, cô nhìn cửa lớn nhà ăn gần trong gang tấc, yên lặng thở dài một cái, như thế nào ăn một bữa cơm lại khó như vậy?
Sở Mông đến cửa phía đông, nhà ăn cách cửa phía đông rất gần, em gái kia còn chưa tới, theo bản năng ôm sách chơi di động, quét một chút vòng bạn bè của em gái kia, dự đoán được là một số để kinh doanh, tất cả đều là hình ảnh WeChat làm người xấu hổ, còn xen lẫn không ít sex tips (mẹo tình dục).
Giống như điều này, tổng số phiếu bầu không nên để cho nam giới xoa đầu v* của bạn, nếu không quầng vú sẽ to ra ~
Sở Mông cảm thấy rất có đạo lý, quyết định đợi lát nữa trở về lặng lẽ dùng gương nhìn một chút.
Đứng một chút, xa xa đã thấy một em gái chạy tới, cuốn cuốn mái tóc dài màu nâu, trước lồi sau vểnh, còn mặc tạp dề bằng vải bố, tám phần là khoa mỹ thuật.
Lấy chiếc túi được đóng gói tinh xảo, Sở Mông có chút ngượng ngùng, nữ sinh kia ngược lại rất tự nhiên hào phóng, hướng cô nháy mắt mấy cái, “Chúc chị tính phúc nha.”

Lời của tác giả: Tiểu thư khoa mỹ thuật chính là Ngu Âm, nữ chính của truyện Ngủ phục (~ ̄△ ̄)~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.