Đừng Thích Em Như Vậy - Tiễn Ngã Mân Côi

Chương 12: Học bù bạch bạch bạch (H)




Editor: Sunie
**
Sở Mông ép buộc chính mình đem lực chú ý tập trung ở trên bài thi, lại phát hiện người đàn ông phía sau kéo áo cô xuống, lộ ra đầu vai trắng nõn, cúi đầu bắt đầu mút hôn.
Hết giờ học buổi sáng cô liền tới đây, chính là vì học tập a!
Học tập khiến cho cô vui vẻ a!
Tay nhỏ nắm chặt bút trong tay, lưng Sở Mông cứng ngắc, muốn chống đỡ tình triều tràn lan, nhỏ giọng nức nở, mặt ửng hồng.
Tưởng Lập Hàn yêu cực kỳ dáng vẻ Sở Mông mê loạn đến quân lính tan rã, trên tay tăng thêm lực đạo xoa nắn cặp vú lớn, một cái tay khác cách quần lót, chà xát tiểu huyệt cô.
Cách quần lót vải dệt tơ lụa, tiểu huyệt cô so với nhiệt độ cơ thể cao hơn một chút.
Xúc cảm mềm mại, lông tóc lởm chởm, Tưởng Lập Hàn thậm chí có thể tưởng tượng ra hai mảnh hoa môi nho nhỏ đỏ thẫm nhục động, mỗi lần đều gắt gao bao lấy côn th*t hắn, tiểu huyệt giống như cái miệng nhỏ tham ăn, trơn ướt liếm hút côn th*t.
“Ân… Ân ha…” trên trán Sở Mông rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, há miệng tinh tế thở dốc, vừa muốn làm cho Tưởng Lập Hàn dừng lại, lại không muốn để cho hắn dừng lại, tiếp tục đùa bỡn cô.
“Đem quần lót cởi ra.” Tưởng Lập Hàn duỗi tay kéo xuống quần lót cô, bị hắn xoa nắn hoa huy*t, Sở Mông thực sự muốn, ngồi ở trên đùi hắn, không kềm nổi vén làn váy lên, hôm nay cô mặc quần lót nhỏ màu lam nhạt, vừa lúc dán ở trên bắp đùi rắn chắc của hắn.
Sở Mông phối hợp nâng mông lên, để cho hắn cởi quần lót cô xuống.
Cởi quần lót cô xuống, ngay sau đó Tưởng Lập Hàn cởi áo trên người cô, trong áo ngực là cặp vú nặng trĩu, xúc cảm thật tốt, hắn quay bả vai cô qua, hôn lên môi cô.
Sở Mông bị hôn môi như mưa rền gió dữ, lý trí hoàn toàn không còn, hiện tại dưới váy trơ trụi, giữa hai chân ướt át cọ xát hoàn toàn ở trên đùi người đàn ông, toàn thân khô nóng khó nhịn, gấp đến mức nước mắt đều muốn chảy ra.
“Cậu thật ngọt.” Tưởng Lập Hàn nâng cằm Sở Mông lên, hôn càng thêm sâu, ngọt đến hắn không muốn buông cô ra, muốn đem toàn bộ người của cô chiếm làm của riêng. Truyện Đông Phương
“Ân… Muốn… Thiếu gia… Muốn…” đôi mắt Sở Mông ướt át mê ly, nhìn Tưởng Lập Hàn, như là không tiếng động câu dẫn.
Muốn bị cắm vào tiểu huyệt sao?” khóe miệng Tưởng Lập Hàn hơi nhếch, đem mái tóc dài trước ngực cô vuốt về phái sau tai, vành tai trắng đến trong suốt, trên mặt có thể thấy được lông tơ thật nhỏ.
“Muốn. Muốn bị cắm vào tiểu huyệt…” Sở Mông liếm môi, thật sự không biết làm sao để giải trừ cảm giác khô nóng này, chỉ có thể dùng tiểu huyệt cọ xát bắp đùi Tưởng Lập Hàn, âm đế nhỏ mẫn cảm bị ma sát thật sự thoải mái.
Sở Mông vặn vẹo vòng eo, ôm sát cổ Tưởng Lập Hàn, hé mở cái miệng nhỏ, để cho đầu lưỡi của hắn công thành chiếm đất.
Tưởng Lập Hàn thấy cô bị hôn đến thở hồng hộc, bộ dáng sắc mặt hồng nhuận, vỗ vỗ mông nhỏ của cô, “Ngồi lên trên tự mình động.”
Tuy nói quả thực thẹn thùng, nhưng mà Sở Mông đã bị trêu chọc đến xuân thủy ràn rụa, ngoan ngoãn xoay người lại, nhìn thân gậy thô tráng ở giữa háng thiếu gia, mở ra hai chân ngồi lên.
“Ân… Thật lớn… Không thể nhét vào…” Miệng huyệt kiều nộn vừa mới nuốt vào quy đầu đỏ tím, Sở Mông cũng đã bị căng chật ô ô thẳng kêu, “Thật lớn… Ân…”
Tưởng Lập Hàn làm sao có thể cho phép Sở Mông mới vừa lâm trận đã bỏ chạy, một tay nắm eo cô ấn xuống, đồng thời hạ thân đẩy mạnh lên trên, gốc rễ tận sức hoàn toàn đi vào huyệt nhỏ chật hẹp của cô, “Không phải hoàn toàn nhét vào sao?”
Sở Mông khó chịu cực kỳ, tiểu huyệt nho nhỏ bị căng chật mở rộng ra, cả người cũng cúi ở trên vai hắn, lực chú ý toàn thân đều tập trung vào giữa hai chân, tiểu huyệt thích ứng với côn th*t.
“Thật sự rất lớn… Sắp bị thiếu gia cắm hỏng rồi.” Sở Mông nói lời hờn dỗi, khơi dậy nội tâm Tưởng Lập Hàn tiềm tàng thú tính, cô nói loại lời nói này, hắn càng muốn làm chết cô.
Tưởng Lập Hàn một tay nắm vòng eo cô, để cho cô phía trước phía sau vặn vẹo, một cái tay khác mát xa âm đế cô, “Tự xoa vú của mình.”
Hai mắt Sở Mông đẫm lệ mông lung, tiểu huyệt mấp máy côn th*t, ra sức vặn eo, hai tay để ở trên đầu v* của mình, xoa nắn chơi đùa, núm vú trắng như tuyết hiện ra từng vệt hồng ấn, để trước mặt cho Tưởng Lập Hàn xem.
Còn không kiên trì được một lúc, Sở Mông ngay tại âm đ*o cùng âm đế đồng thời cao trào, tiết ra, dựa vào trên vai Tưởng Lập Hàn thở hổn hển.
**
Sở Mông nửa híp mắt, bị ôm đến trên giường Tưởng Lập Hàn,giường đệm mềm mại, cô ngáp một cái, ôm chăn, “Cậu luôn làm ảnh hưởng đến việc học tập của tôi, hừ hừ.”
Tưởng Lập Hàn lấy khăn lông lau sạch chất lỏng trắng đục giữa hai chân cô, véo véo mặt cô, “Cậu vẫn còn kêu như heo a?”
“Cậu mới là heo.” Nhìn vào chỗ phồng lên khả nghi trên quần ngủ rộng rãi của hắn, Sở Mông chớp chớp đôi mắt, hỏi hắn, “Cậu có khó chịu không?”
“Ân?”
“…Vẫn còn cứng rắn.” Sở Mông không khỏi duỗi tay chạm một cái, thật nhanh rụt tay về, quả nhiên vẫn còn cứng rắn.
“Vậy cậu muốn thế nào? Muốn ăn sao?” Một giây trước lời nói còn tán tỉnh chẳng biết xấu hổ, giây tiếp theo, Tưởng Lập Hàn nhét chăn vào cho Sở Mông, mấy ngày nay cô nghỉ ngơi không tốt, trước mắt một vòng tím đen, “Trước tiên ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Nhưng mà…”
“Ân?”
“…Tôi để lại lần sau ăn cũng được.” Sở Mông liếc hắn một cái, thật nhanh nhắm mắt lại, thỏa mãn thở dài một tiếng, giường hắn cũng thật thoải mái.
Tưởng Lập Hàn không dấu được ý cười, hôn một cái trên mặt cô, dán ở bên lỗ tai cô, ách thanh âm, “Lần sau cho cậu ăn dương v*t lớn.”
Ngoài cửa sổ đúng lúc có ánh mặt trời, gió nhẹ thổi qua, trên ban công hoa tươi đong đưa, ánh sáng chiếu vào một góc của gối đầu, lần này Sở Mông ngủ trưa rất ngon giấc, có loại cảm giác thỏa mãn rất khó để diễn tả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.