Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 39: Bước đầu qua lại




Convert: Ngocquynh520

Dịch lại: Heidi

Tôi cũng không có dư thừa tinh lực đi tra hỏi Tô về bất kì việc gì liên quan đến việc cậu ấy yêu đương với tên Lý đào hoa kia, nhờ vào cái miệng bô lô ba la sét đánh của Tô, mà tôi đã bị cuốn vào hiện tượng "Cơn sốt Đỗ Thăng" mất rồi.

Vĩ Sĩ mới cho ra lò một loạt phần mềm vẽ bản đồ mới, hiện đang bán chạy nhất trên toàn cầu, Đỗ Thăng thân là ông chủ của Vĩ Sĩ nên tiếng tăm lại càng vang xa mãnh liệt. 

Đặc biệt là ngôi trường tôi đang theo học, được mệnh danh là cái nôi to lớn đào tạo ra các tinh anh kiệt xuất trong ngành IT đương thời, cho nên những người nơi này luôn có một loại thái độ rất kiêu hãnh, cơ hồ muốn đem địa vị của Đỗ Thăng tâng bốc lên như kiểu thần thánh.

Tôi thấy bọn họ chỉ thiếu mỗi điều lấy chiếc khung hình chữ T sau đó đem pho tượng Đỗ Thăng đóng đinh lên trên, coi anh ấy như bản nhái của đấng cứu thế, dù ăn chay hay ăn mặn, trước mỗi bữa cơm hay lúc ngủ đều đối diện với anh ấy, quỳ xuống dập đầu chắp tay cầu nguyện.

Xét thấy lực ảnh hưởng của Đỗ Thăng khổng lồ như vậy, cho nên lời đồn đãi "Một cô gái Trung Quốc tên là Nhậm Phẩm đã từng cùng Đỗ Thăng hợp tác một hạng mục" một khi được tung ra, người chỉ muốn bình thường sống qua ngày như tôi đây lập tức bị lọt vào trận nước sôi lửa bỏng giữa các ánh mắt săm soi chăm chú.

Vì thế tôi buồn bực nói với Tô: nếu như cậu không nghĩ ra biện pháp đem chuyện của tớ đè nén xuống, tớ liền nói cho người khác rằng, chúng ta là gl, là lesbian, là đồng tính luyến ái!

Tô nghe lời của tôi mừng rỡ nhảy dựng lên nói: Ann, thật tốt quá! Cậu rốt cuộc cũng có thể hiểu lòng tớ rồi! Cậu chờ đó, tớ lập tức đi chia tay với John, oh yeah!

Tôi lại lần nữa bị lôi thần họ Tô “giáng” cho một cú mắt mũi đổ máu, đỉnh đầu bốc khói.

Tôi cảm thấy bản thân mình nhất định phải đến một nơi mà không có Tô, không có sấm sét, không có Đỗ Thăng để hít thở một một bầu không khí trong lành.

Bước trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, nhẩm tính thời gian, tôi tới nước Mỹ đã được một khoảng thời gian rồi, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút nhớ nhà.

Lúc trong lòng tôi đang hoài niệm tới tay nghề nấu bếp cực đỉnh của mẹ khi làm món thịt ba rọi khiến cho người ta“ Nước miếng chảy ba nghìn trượng thèm rỏ dãi”, bỗng nghe thấy có người gọi tôi.

Tôi lên tiếng trả lời, quay đầu lại nhìn, không ngờ là Âu Tề.

Tôi lên tiếng chào hỏi: "Hi! Sao anh lại có mặt ở đây!"

Âu Tề cười nói với tôi: "Tới thăm thầy giáo của tôi. Cô thì sao? Học ở đây à?"

Tôi nói: "Uhm, lần trước đi gấp cũng chưa kịp nói cho anh biết, tôi đến đây du học một năm, đã học được một thời gian rồi, học hết năm này là tôi có thể về nhà. Âu Tề nói: "Thật không nghĩ tới tôi lại là sư huynh của cô. Ann hình như rất mong ngóng có thể trở về nước, Nước Mỹ không tốt sao? Phần lớn lưu học sinh sau khi tới đây đều không muốn trở về nước, ngược lại Ann rất khác với người khác."

Tôi cười một cái nói: "Tôi nhớ mẹ làm món thịt ba rọi, trừ phi mẹ tôi cũng tới, nếu không nước Mỹ ở trong mắt tôi không hoàn mỹ."

Âu Tề cũng cười một cái nói: "Không nghĩ tới thiên đường trong con mắt đại đa số người, ở trong lòng cô lại không bằng miếng thịt ba rọi, cô thật sự rất là thú vị đó!"

Tôi bị Âu Tề nói thế cũng có chút ngại ngùng.

Âu Tề nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của tôi cười nói: "Không nghĩ tới Ann cũng có lúc ngượng ngùng!"

Ngất a! Tôi làm sao lại không thể có lúc ngượng ngùng đây? Chẳng lẽ nói tôi trời sanh ra đã da mặt dày hay sao chứ?

Âu Tề tựa hồ cũng không nhận thấy trong lòng tôi khó chịu âm thầm oán trách, vẫn khe khẽ cười hỏi tôi: "Ann, nghe nói trường học các cô hiện tại có một lưu học sinh gốc Hoa tên là Nhậm Phẩm rất nổi, nghe nói trước đây cô ta có hợp tác với Đỗ Thăng làm hạng mục, đây là thật sao? Có thể hợp tác cùng Đỗ Thăng người “trâu bò” như thế, cô nữ sinh này khẳng định là rất lợi hại, Ann có biết cô ta không? Tôi rất có hứng thú muốn gặp mặt."

Tôi thấy điệu bộ lúc anh ta nhắc tới Đỗ Thăng giống như đang bàn luận đến một kẻ xa lạ không quen biết, trong lòng có chút nổi sóng, tôi ngượng ngùng nói: "Nhà nghệ thuật gia vĩ đại xin cho phép tôi nói cho ngài nghe vài lời nói thật nhưng chói tai được không? ‘Tám’ quá sẽ tổn hại đến tài ba của ngài, “chó săn” sẽ ăn mòn linh hồn của ngài, sự buôn chuyện sẽ làm cho ngài từ cảnh giới siêu phàm rớt xuống thế tục vạn ác. Cho nên, Âu sư huynh, ngài nhất định phải nhớ, quý trùng sinh mạng, cách xa “bà tám”!"

Âu Tề nhìn chằm chằm vào tôi, sắc mặt ung dung hỏi: "Ann, không phải cô chính là nhân vật chính trong truyền thuyết đó chứ, Nhậm Phẩm đó chứ?"

Tôi nhẫn nhịn không ngừng liếc mắt nói: "Chúc mừng anh, Âu sư huynh, bingo!”

Âu Tề nói lần trước thiếu tôi một ly cà phê và một bữa cơm, cho nên muốn mời tôi ăn cơm tối. Tôi hiểu rõ nếu như tôi nghe Hạ Tu thì sẽ không nhận lời, nhưng khi nhìn thấy vẻ tiêu sái của Âu Tề trong đó lại kèm có chút gì đó lụi bại u buồn cùng với khí chất Nghệ Thuật gia thần bí, tôi đặc biệt muốn biết anh ta có phải là người đàn ông nói chuyện qua điện thoại với Đỗ Thăng lần đó hay không, tôi cũng đặc biệt muốn biết Đỗ Thăng đi ra nước ngoài lần đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao sau khi trở về nước ngay cả lý do cũng không nói mà liền chia tay với tôi.

Đỗ Thăng không cho tôi đáp án, tôi có thể tự đi tìm.

Cho nên tôi hơi đắn đo một chút, tạm thời bị “nhiễu sóng” mất dữ liệu mà Hạ Tu đã dặn dò, nhận lời Âu Tề.

Lúc ăn cơm, tôi vừa ăn vừa ra vẻ không để tâm hỏi Âu Tề: "Âu sư huynh, mỹ nữ trong bức tranh《 Tưởng niệm 》của anh đó, tôi nhìn rất quen mắt, tôi to gan đoán một câu hi vọng anh đừng trách, cô ấy, có phải là Hứa Linh, vị hôn thê của Đỗ tổng tập đoàn Vĩ Sĩ?"

Mắt Âu Tề dựng thẳng, giọng nói tựa hồ mang theo chút ngạc nhiên hỏi tôi: "Cô đã gặp qua Hứa Linh?"

Tôi nhìn Âu Tề không rõ là buồn, là vui, là giận, hay là kinh ngạc, chỉ có thể cẩn thận dè dặt trả lời: "Đúng vậy a, Đỗ tổng của Vĩ Sĩ đính hôn, quả thật chấn động toàn bộ thành phố D, hình ảnh của anh ta và vị hôn thê, đăng ở khắp các trang bìa của các tờ báo lớn, anh nói xem có thể có mấy người chưa từng thấy qua Hứa Linh chứ." Lúc nói ra những lời này, trong lòng tôi tràn đầy khổ sở.

Âu Tề ánh mắt sâu thẳm, tập trung nhìn vào một điểm vô định nào đó, như có điều suy nghĩ nói: "Vậy, cô ấy sống tốt chứ?"

Tôi miễn cưỡng giữ vững nụ cười mỉm nói: "Uhm, tất cả mọi người đều nói Đỗ tổng rất cưng chiều cô ấy. Cô ấy thật là xinh đẹp, giống như thần tiên không nhiễm khói lửa nhân gian vậy, nếu so sánh với cô ấy thì tôi giống như quỷ dưới địa ngục."

Âu Tề thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn tôi một cái nói: "Làm sao có thể chứ, Ann là một cô gái vô cùng xinh đẹp đáng yêu, sao có thể giống cái dạng như cô vừa nói. Nhưng, Ann thật sự đã cùng hợp tác với Đỗ Thăng sao? Nếu thật như vậy, Ann! cô thật lợi hại đó, còn trẻ mà đã có thể cùng Thăng làm chung hạng mục."

Trong lòng Tôi âm thầm khẽ động, Âu Tề mới vừa nói là"Thăng".

Tôi làm ra vẻ khổ não với vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói: "Tôi nào có cái bản lãnh này. Thật ra là thầy hướng dẫn của tôi đã từng hợp tác với Vĩ sĩ một hạng mục, tôi cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, muốn mượn danh tiếng của Đỗ tổng mà ‘dựa bóng quan lớn’ một cái, kết quả danh tiếng Đỗ tổng thực sự quá vang dội rồi, vốn chỉ muốn mượn danh tiếng của người khác một chút thôi, kết quả là tự mình rước phiền toái, quả thật chính là tự mình gây nghiệt a!"

Âu Tề cười cười, nói: "Ann nói khoa trương quá rồi."

Tôi cũng cười, nói: "Âu sư huynh, tôi chỉ suy luận một chút thôi nhé, Đỗ tổng cùng Hứa Linh là người yêu của nhau; Hứa Linh lại là người trong bức họa anh không bỏ được; nói đúng ra là, anh và Đỗ Thăng, cái đó...... tình địch, đúng không?"

Âu Tề nhìn tôi hai giây, sau đó rất nghiêm túc nói với tôi: "Ann, cô vừa mới nói tôi, yêu quý sinh mạng, cách xa “ bà tám”."

Tôi quê độ! Tôi ngượng ngùng, trên gương mặt vội vã mang theo vẻ trấn tĩnh gượng gạo méo mó: "Âu sư huynh, tôi ngán sống rồi, anh nói cho tôi biết đi, tôi không ‘tám’ sẽ chết không nhắm mắt!"

Âu Tề cười, sau đó ánh mắt lại bắt đầu xuất hiện trạng thái mơ mơ màng màng của Nghệ Sĩ hay có, mở miệng nói với tôi một cách sâu kín: "Tôi và Hứa Linh là đồng hương, năm ấy chúng tôi cùng đi nước ngoài du học, ở chỗ này quen biết một du học sinh khác giống chúng tôi là Đỗ Thăng. Khi đó lưu học sinh Trung Quốc chỉ có ba chúng tôi, cho nên chúng tôi đặc biệt thân thiết. Tôi thích Linh, Linh biết, nhưng dần dần tôi phát hiện, Thăng cũng có tình cảm đối với Linh. Mà Linh, cô ấy đối với Thăng có những tình cảm mà tôi không ngờ tới được. Linh ở giữa tôi và Đỗ Thăng, dao động không chắc chắn, có thể là sợ chọn ai cũng sẽ gây tổn hại tới người còn lại. Sau đó lại xảy ra chút chuyện, Linh chọn tôi, Thăng về nước. Lại sau nữa, chính là một đoạn thời gian trước, Thăng tới đây, đem Linh đón đi". Âu Tề nói đến đây, dừng lại.

Tôi chờ nửa ngày Âu Tề cũng không lên tiếng, liền không nhịn được điều chỉnh âm lượng hơi cao mà hỏi: "Xong rồi?"

Âu Tề thu hồi ánh mắt mơ màng nhìn tôi mặt không tỏ vẻ gì nói: "Xong rồi."

Tôi trợn to hai mắt vô cùng không hài lòng đem volume của mình chỉnh cao hơn nữa nói: "Vậy là đã xong rồi?!"

Âu Tề bưng chén lên uống một hớp cà phê, sau đó mặt vẫn không tỏ vẻ gì nói: "Nếu không thì còn gì nữa? Có thể làm thế nào đây?"

Tôi sửng sốt, đúng vậy a, nếu không thì thế nào? Tôi muốn dò thám cái gì? Tôi dò thám được những thứ đó, thì cũng có ý nghĩa gì chứ?

Tôi nhớ tới có một hôm nói chuyện phiếm cùng Tô, tôi hỏi cô ấy đã xem qua《 Phấn đấu 》chưa? Cô ấy dùng tiếng Trung đậm chất miền Nam ráng hết sức bắt chước tiếng phổ thông của vùng Đông Bắc trả lời tôi: đương nhiên là rồi.

Tôi nói: Tô, tôi cảm thấy cậu đặc biệt giống như mẹ của Dương Hiểu Vân, giảo hoạt!.

Tô nói: nhưng tớ không chiếm tiện nghi của người khác nha.

Sau đó Tô hỏi tôi: Ann, cậu biết cậu giống ai không?

Tôi nói: Giống như nhân vật đẹp nhất trong phim đó.

Tô nói: Cậu giống như Mễ Lai.

Tôi nói: Cậu cảm thấy Mễ Lai đẹp nhất?

Tô nói: Không, cậu đẹp hơn Mễ Lai. Nói cậu giống như Mễ Lai là bởi vì cậu với Mễ Lai cùng một dạng, đều ở trong trạng thái thất tình, bề ngoài sống vui vẻ thoải mái, nhưng trong lòng vẫn không thật lòng buông xuống.

Tôi nói: Tô, tớ nói cậu giống như mẹ Dương Hiểu Vân là không đúng. Cậu giả heo ăn cọp, cậu so với bà ta còn “thành tinh” hơn!

Tôi nói với Âu Tề: "Âu sư huynh, tôi tổng kết một chút những lời anh vừa mới nói. Từ những phát ngôn của anh, tôi lĩnh ngộ được một chút tin tức là: 1. Xảy ra chút chuyện. 2. Hứa Linh trước kia từng hẹn hò với anh, nhưng bây giờ là một đôi với Đỗ Thăng. Ngoài ra, tôi có một ít thắc mắc như sau: 1. Xảy ra chút chuyện. 2. Hứa Linh trước đây từng hẹn hò với anh, nhưng bây giờ là một đôi với Đỗ Thăng. Cuối cùng, từ lời phát ngôn của anh tôi lọc ra ý nghĩa chính là: anh không muốn cho người ngoài biết. Cho nên, tôi quyết định sẽ không tiếp tục tìm hiểu đến tận chân tơ kẽ tóc nữa."

Âu Tề lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, sau đó cảm thán mà nói: "Ann, cô là một cô gái hiểu lòng người, giống như một đóa hoa Giải Ngữ, có thể khiến cho người ta có cảm giác nhẹ nhõm tự tại."

Tôi nghe lời nói của Âu Tề không nhịn được có chút hư vinh. Gần đây, đây là người đàn ông thứ hai khen tôi rồi, thật là rất sảng khoái và hữu ích a. Nhưng nửa câu sau của Âu Tề, quả thật giống như sấm sét giáng xuống kinh hoàng, khiến cho trừ đỉnh đầu tôi phát ra khói, càng thêm lọt sâu vào trong vòng khổ não cùng phiền muộn.

Nửa câu sau của Âu Tề là:.......mặc dù phần lớn cô đều ngây ngốc, vừa tham ăn lại tham uống, thích ăn thịt là trên hết.

Tôi suy nghĩ một chút, ý tứ của Âu Tề thật ra dùng hai chữ là có thể khái quát.

Đần.

Tham.

Tôi nhổ vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.