Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 37: Cố chấp




Từ khi lời nói dối của Lục Ngôn bị bại lộ, Cố Dương đã nổi giận, chuyện bỏ nhà đi thất bại, bị ép ở trong nhà, cũng không chịu phản ứng. Coi như hai người đang sống chung dưới một mái nhà, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng thấy, Cố Dương ngoan cố coi hắn như không khí, cố gắng không nhìn.

Lục Ngôn biết mình đuối lý, không dám làm bậy, mỗi ngày phải mặt dày dỗ dành cậu, nỗ lực cứu hình tượng mình trong lòng Cố Dương đang có nguy cơ mất chữ tín.

Cố Dương ăn điểm tâm, Lục Ngôn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, đưa bánh mì nướng quết mứt hoa quả.

Cố Dương đi học, ánh mắt Lục Ngôn sáng quắc xuyên qua cửa sổ xe nhìn theo bóng lưng cậu.

Cố Dương về phòng, Lục Ngôn cũng rập khuôn từng bước phía sau, dùng ánh mắt chú chó đáng thương bị vứt bỏ nhìn cậu.

"Anh đi theo em làm gì?" Cố Dương không chịu được, quay đầu lại bất đắc dĩ trừng mắt.

Lục Ngôn cau mày thất vọng nói: "Cảm giác thật giống như nhiều ngày rồi không thấy mặt Dương Dương."

Cố Dương lập tức phản bác, "Nào có? Cả ngày lắc lư, muốn không nhìn thấy cũng khó."

Lục Ngôn một mặt khổ sở thở dài, "Dương Dương, xin lỗi, sau này tôi sẽ không lừa em nữa, em tha thứ tôi được không?"

Cố Dương mím môi nhìn hắn, giật giật, muốn nói gì, bỗng nhiên quay người lại, khập khễnh rời đi, vào phòng mình.

Lục Ngôn nhìn thấu dao động nhẹ dạ trong mắt cậu, lập tức đi theo.

Cố Dương vào phòng, Lục Ngôn cũng sát phía sau, Cố Dương nhàn nhạt liếc hắn một cái, nghĩ nếu mình không cho hắn vào, khẳng định hắn có bản lĩnh đứng bên ngoài nói chuyện không ngưng, như con husky vì gây sự chú ý với chủ nhân mà cào cửa.

Sẽ rất ồn ào.

Không thể làm bài tập.

Vì vậy, Cố Dương không quan tâm hắn, đi thẳng tới trước bàn học, ngồi xuống, bắt đầu làm bài tập.

Lục Ngôn an phận ngồi trên ghế so pha lười bên cạnh, bởi vì ghế quá mềm, thân thẻ không khống chế được, mà người như hắn luôn ngồi thẳng tắp, chiếc ghế so pha mềm như kẹo bông lại làm cho hắn có chút không thích ứng, hơi nhíu mày, rất câu nệ. Im lặng nhìn một vòng quanh căn phòng, tầm mắt cuối cùng vẫn rơi vào trên người Cố Dương, nhìn chằm chằm không nháy mắt.

Cố Dương bị ánh mắt nóng bỏng kia dán chặt lên người, không mấy dễ chịu, cố gắng lắm mới có thể dời lực chú ý, may mà bài tập không nhiều, làm xong rất nhanh.

Cậu đã tắm rửa rồi, bây giờ cần phải dựa theo lời dặn của bác sĩ, xoa rượu thuốc vào mắt cá chân bị bong gân.

Cậu vặn lọ thuốc ra, đặt chân lên thành ghế, đổ thuốc vào lòng bàn tay, sau đó chạm vào chỗ sưng tấy, nhẹ nhàng xoa. Bởi vì sợ đau, cũng không dám dùng sức, cẩn thận từng li từng tí một.

Lúc này, Lục Ngôn đi tới, động tác nhẹ nhàng nhưng không cho chống cự mà cầm lấy lọ thuốc trong tay cậu, nói: "Dương Dương, tôi giúp em xoa, em xoa như vậy không phát huy được hiệu quả của thuốc, sẽ rất lâu."

Cố Dương vừa nghe, vội vã rút chân về, hai tay che cẳng chân đi, co lại thành một nhúm, cảnh giác nhìn hắn, như đang nói em trốn rồi, anh không được đụng vào em.

Lục Ngôn nhìn, vừa buồn cười vừa đáng yêu, biết là cậu sợ đau, mềm giọng dụ dỗ nói: "Tôi sẽ nhẹ thôi."

Cố Dương dùng sức lắc đầu, trong lòng biết rõ người này hung tàn cực kì, bây giờ còn lừa cậu, lời nào nói ra cũng không thể tin.

Lục Ngôn ngồi đối diện cậu, cúi người xuống, nói: "Dương Dương trước đó còn nợ tôi một món quà mà đúng không? Tôi muốn giúp Dương Dương xoa thuốc, được không?"

Cố Dương giật mình, nhớ lại chuyện tặng quà, lập tức trừng mắt phản bác: "Đó là thiết bị kia! Chân anh không sao, không tính!"

Lục Ngôn ôn thanh nói: "Đúng, tôi gạt em là tôi sai, tôi là người lớn lại nói dối, nhưng Dương Dương không thể làm người như vậy, làm người nhất định phải nói lời giữ lời, cho nên, Dương Dương nói được là làm được, không giống như tôi. Dương Dương muốn làm tên nhóc lừa đảo sao?"

Cố Dương bị lời giải thích đàng hoàng trịnh trọng của hắn làm dao động, mình rất ghét người nói dối, mình cũng lừa người khác thì không phải cũng tự ghét mình?

Trong lúc Cố Dương cúi đầu suy tư, Lục Ngôn bắt được cơ hội do dự buông lỏng của cậu, một tay nắm chặt cổ chân của cậu, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối mình, sau đó đổ thuốc ra tay, lòng bàn tay rộng lớn ấm áp đè lên vết sưng tấy trên mắt cá chân, cẩn thận xoa nắn.

Cố Dương đau đến nỗi nhăn nhó, kêu thành tiếng, "A! Đau đau đau... anh buông em ra!"

Lục Ngôn rất kiên trì, nghiêm túc nói: "Dùng sức mới có hiệu quả, không cần đến một tháng đã có thể khỏi hẳn."

Cố Dương không quan tâm, muốn rút chân về, tay Lục Ngôn lại như xích sắt, khóa cổ chân cậu lại, không thể nhúc nhích.

Không quay đầu được, Cố Dương choáng váng giẫm lên đầu gối Lục Ngôn, Lục Ngôn nắm chân cậu, "Đừng cậy mạnh, nếu không em sẽ..."

Hắn còn chưa nói hết câu, Cố Dương cũng vì đau nhức, không nhịn được hét lên một tiếng.

Lục Ngôn mặt mày bất đắc dĩ, đau lòng lại hơi buồn cười, nhưng không muốn Cố Dương xù lông nên chỉ có thể kìm nén, tiếp tục nghiêm túc xoa thuốc.

Vì giúp thuốc hấp thụ thật tốt, Lục Ngôn ra tay không do dự, ấn một cái đã đau, cơn đau nhức kéo đến không ngừng, Cố Dương vẫn luôn mẫn cảm sợ đau, cuối cùng khóc thành tiếng.

Trong mắt ngập hơi nước, đuôi mắt ửng hồng, vai run lên, tội nghiệp nói: "Em không muốn, em không xoa nữa, từ từ rồi khỏi cũng không sao hết..."

Lục Ngôn giương mắt nhìn cậu, ôn thanh nói: "Chân không đi lại được sẽ rất bất tiện, Dương Dương không ngại, vậy tôi tới giúp em? Tỷ như tắm rửa, đi vệ sinh, ôm em đi..."

Cố Dương nghe xong, đỏ mặt, thẹn quá hóa giận phản bác: "Không cần! Em chỉ bị bong gân, không phải cái gì cũng không làm được, hơn nữa trước đây anh cũng tự làm hết mà?... à, đúng rồi! Em còn có thể mượn xe lăn của anh!"

Nghĩ đến chức năng công nghệ cao của xe lăn, hai mắt Cố Dương sáng lên. Cậu còn nhớ lần đó cậu thấy rất ngầu, từng hiếu kỳ muốn thử một lần.

Lục Ngôn hơi thay đổi sắc mặt, không tình nguyện nói: "Cái xe lăn kia... Đã ném đi."

Cố Dương: "Tại sao?"

Lục Ngôn cong cong mắt, thành ý mười phần mà nói: "Bởi vì không cần dùng. Hơn nữa, nếu Dương Dương có cái gì không tiện, tôi có thể giúp một tay."

Nhìn thế nào cũng không muốn để Dương Dương phải ngồi xe lăn.

Cố Dương nghẹn lại: "..." Nhưng cậu không muốn đâu!

Xoa thuốc mười phút, Cố Dương đã khóc không còn nước mắt, hoàn toàn không chịu nổi, tội nghiệp giơ tay lau đi nước mắt, giọng khàn khàn hỏi: "Còn bao lâu nữa?"

Lục Ngôn ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cậu, nói: "Hai mươi phút."

Cố Dương vừa nghe, thiếu chút nữa tiếp tục khóc lớn.

"Em không tin! Chắc chắn anh lừa em!"

"Bác sĩ nói như vậy."

"Không phải, em không quan tâm, anh bịa ra thì có!" Cố Dương khóc chít chít, chôn mặt trong đầu gối, như đứa nhỏ làm nũng đòi kẹo bất thành.

Lục Ngôn bất đắc dĩ, không ngờ sự tin tưởng của bản thân lại bị sụp đổ nghiêm trọng đến vậy, "Là sự thật, chuyện như vậy tôi lừa Dương Dương để làm gì?"

Cổ chân Cố Dương bị tóm lại xoa thuốc, đau đến mức nghi ngờ nhân sinh, tiếp tục khóc: "Bởi vì anh là tên lừa gạt! Đại biến thái!"

Lục Ngôn: "...??"

Lần này, Lục Ngôn vô cùng bối rối, động tác đang xoa thuốc cũng ngừng lại. Hình tượng hắn trong lòng Cố Dương biến thành thế này bao giờ? Biến thái? Bị vạch trần rồi?

Ánh mắt Lục Ngôn lóe lên, ngẩng đầu dán mắt vào Cố Dương, khóe miệng nâng lên cười như không cười, xa xôi hỏi: "Tại sao Dương Dương lại nói tôi là biến thái?"

Cố Dương lúc này mới phản ứng được, vừa nãy mình kích động đã nói cái gì, da đầu bắt đầu ngứa ngáy, hối hận muốn chết, đang yên đang lành nói hắn biến thái làm gì.

Nhưng cậu biết rõ, lúc này phủ nhận thì có hơi thất thế, dứt khoát lành làm gáo vỡ làm muôi, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt thở phì phò nói: "Nói anh biến thái thì làm sao? Em còn muốn nói anh là đồ ngốc! Thiểu năng trí tuệ!"

Ánh mắt Lục Ngôn sâu xa, nhìn cậu chằm chằm một hồi, sau đó mới tiếp tục nghiêm túc xoa thuốc cho cậu.

Cố Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Bởi vì khoảng thời gian này Lục Ngôn biểu hiện ra một ít ý muốn khống chế cố chấp, làm cho cậu bất giác nhớ lại đời trước, trong khoảnh khắc nào đó cậu không thể phân biệt được dáng vẻ biến thái của Lục Ngôn hiện tại với đời trước, cứ theo bản năng mắng hắn.

Cảm giác Lục Ngôn càng ngày càng giống dáng vẻ đời trước.

Nghĩ đến lúc Lục Ngôn ghen tuông tức giận trừng phạt cậu, Cố Dương hiện tại cảm thấy hình như mông hơi đau, nội tâm có chút khủng hoảng.

Cố Dương khóc lóc, từ từ nín đi, chỉ còn dư lại như mèo con thút thít làm nũng.

Cuối cùng, xoa rượu thuốc xong, Cố Dương thở ra một hơi, không thể chờ đợi thêm nữa vội rụt chân lại, không dám đối mặt với Lục Ngôn, sợ nhìn thấy ánh mắt thâm trầm tối tăm của hắn.

Nghe âm thanh Lục Ngôn thu dọn lọ thuốc, nghĩ chắc hắn cần phải đi rồi? Mà đợi một hồi, vẫn không nghe thấy tiếng bước chân, Cố Dương không nhịn được, muốn đi vệ sinh.

Cố Dương duỗi ra chân, đạp lên sàn nhà, khập khễnh đi vào phòng tắm.

Thế nhưng, cậu vừa muốn xuống đất, trước mắt liền bị một thân thể cao lớn ngăn cản, bóng tối bao phủ xuống, trầm thấp hỏi: "Dương Dương muốn đi đâu?"

Cố Dương cúi đầu lầm bầm: "Vệ sinh..."

Lục Ngôn nói: "Vậy tôi ôm em đi."

Cố Dương lập tức lắc đầu, "Không cần! Em tự mình đi, chân không đau lắm!"

Lục Ngôn nhíu mày, chậm rãi nói: "Vậy vừa nãy tại sao còn khóc?"

Cố Dương đỏ mặt, muốn đánh người.

Lục Ngôn vẫn chặn trước mặt cậu, một chút ý tứ tránh cũng không có, ánh mắt vững vàng mà khóa chặt trên người cậu. Ánh mắt kia, y hệt Lục Ngôn đời trước.

Cố Dương không có cách nào, vô cùng hoảng loạn, nhăn nhó cong chân, cuối cùng chỉ có thể bé ngoan đưa tay ra với Lục Ngôn, một giây sau, như đứa trẻ con, bị Lục Ngôn ôm vào trong lòng, đi tới phòng tắm.

Chôn mặt trong lồng ngực Lục Ngôn, cậu không dám ngẩng đầu, lỗ tai bắt đầu hồng lên, mãi đến tận khi đứng trước bồn cầu, Lục Ngôn cũng không thả cậu xuống.

Phút chốc, Cố Dương tê cả da đầu, hắn sẽ không giúp cậu cởi quần luôn đấy chứ... Tuy đời trước không phải chưa từng làm như vậy.

Mặt Cố Dương càng đỏ hơn, vùng vẫy một hồi, nhỏ giọng nói: "Thả em xuống!"

Lục Ngôn rất nghe lời, cẩn thận đặt cậu xuống đất, nhìn vài cọng tóc ngốc ngốc phất lên trên đỉnh đầu Cố Dương, ôn nhu hỏi: "Dương Dương muốn tôi giúp không?"

Cố Dương không biết nghĩ tới điều gì, lập tức dùng sức đẩy hắn ra, "Không cần!"

Lục Ngôn đứng vững vô cùng, như ngọn núi lớn không hề lay động, ngược lại chân Cố Dương đang bị thương không dám dùng sức, mất trọng tâm lảo đảo về phía sau, đúng lúc Lục Ngôn vươn tay ôm cậu lại, ấn vào trong lồng ngực.

Cố Dương quẫn bách, có chút hoang mang tránh khỏi cái ôm ấm áp của hắn, đẩy người ra nói: "Anh đi ra ngoài đi, em muốn đi vệ sinh!"

Lục Ngôn xoa xoa đầu cậu, dung túng nói: "Được, Dương Dương cần giúp đỡ nhớ gọi tôi."

Cửa đóng lại.

Cố Dương vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, đặt mông ngồi trên bồn cầu, đưa tay chạm vào đỉnh đầu Lục Ngôn mới vừa xoa, đỏ mặt hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.