Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 20: Kinh sợ




Ngoài trời mưa tầm tã, tiếng sấm nổ khiến Cố Dương giật mình, nhưng còn kém xa một câu nói doạ người của Lục Ngôn.

... Ngủ lại?

Ngủ ở chỗ này?

Nghe được câu này, Cố Dương nháy mắt run chân, thiếu chút nữa đứng không vững.

Cố Dương lắp bắp nói: "Chuyện này... có làm phiền anh không?"

Lục Ngôn không chút do dự, mỉm cười lắc đầu, "Sao lại phiền chứ? Tôi ước gì Dương Dương có thể ở lại đây luôn."

Ở lại đây luôn thì tốt hơn.

Cố Dương: "..." Hình như cậu nghe thấy tiếng lòng của Lục Biến Thái.

Bầu không khí dạy học vừa nãy trong thư phòng biến mất không dấu vết, trong không khí chỉ còn một loại cảm giác nguy hiểm khó giải thích được, như thú hoang đói bụng liếm môi, không thể chờ đợi được nữa mà muốn nhai nuốt con mồi, ăn hết sạch sành sanh, không còn sót lại chút xương cốt nào.

Sau gáy Cố Dương đổ mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Em, hay là cứ xem mưa đến bao giờ đã..."

Lục Ngôn cũng không bắt buộc, tựa như thật sự lo lắng cho Cố Dương, ôn hòa cười gật đầu, "Được."

Sau đó, mưa rào vẫn không tạnh, ầm ĩ hơn hai tiếng đồng hồ, cũng không thấy nửa điểm muốn ngưng.

Cố Dương thỉnh thoảng trộm liếc mắt ra ngoài cửa sổ, tâm tình phức tạp, mưa rất lâu, mưa rào phỏng chừng cả đêm còn chưa tạnh. Cố Dương không thể chuyên tâm làm bài tập, tốc độ chậm lại, có lúc còn nhìn lén Lục Ngôn đang ngồi bên cửa sổ làm việc.

Một đường tia chớp loé lên chiếu sáng bầu trời đêm, ngang qua gò má lạnh lùng của Lục Ngôn. Khi hắn không cười, môi mỏng mím lại, có vào phần tối tăm uy nghiêm, áp bách đáng sợ. Tia chớp nháy lên, nửa khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, mí mắt buông xuống, khiến người không thấy rõ thần sắc, càng cảm thấy nguy hiểm.

Lục Ngôn tựa như cảm giác được tầm mắt, ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc cùng Cố Dương nhìn nhau, lập tức lộ ra nụ cười, phá vỡ loại cảm giác lạnh như băng kia, "Làm sao vậy?"

Sau đó để laptop xuống, một cách tự nhiên mà đi đến bên người Cố Dương, tay chống trên mặt bàn, hỏi: "Có chỗ nào không hiểu sao?"

Bởi vì chiều cao chênh lệch, mặc dù hai người đều ngồi, Lục Ngôn cũng cao hơn so với Cố Dương gần một cái đầu, bóng tối bao phủ trên người cậu, như đang ôm cậu vào trong lồng ngực.

Cố Dương rụt cổ một cái, lập tức lắc đầu, "Không có!"

Lục Ngôn nhìn cậu sau khi nói sẽ ngủ lại đây, làm bài cũng không chuyên tâm, có hơi buồn cười, nhìn bên ngoài cửa sổ, nói: "Cảm giác mưa rất khó ngừng."

"Dương Dương có cần gọi điện thoại cho cha mẹ không?"

Cố Dương dừng một chút, gật gật đầu. Cậu không được lựa chọn! Cảm giác như ông trời cũng đang giúp Lục Ngôn!

Cậu gọi điện thoại cho cha mẹ Cố, nói mưa lớn quá, muốn ngủ lại một đêm ở nhà bạn học. Mẹ Cố đồng ý, nhưng không yên lòng, còn dặn dò cậu vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.

Nếu muốn ở lại, tắm rửa là điều tất nhiên. Mà trong balo Cố Dương mang theo chỉ có sách giáo khoa, không có quần áo dự bị.

Lúc này, Lục Ngôn cũng rất tri kỷ mà lấy quần áo sạch cho cậu, nói: "Tạm thời mặc đồ của tôi đi, khả năng có hơi lớn, xăn lên là được rồi, quần lót là mới, em bỏ qua cho."

Cố Dương nói không ngại, có điều mặt hơi nóng.

Cậu gật đầu lung tung, nhận lấy, hỏi: "Em tắm ở đâu?"

Lục Ngôn cười cười, "Phòng tôi, chỗ khác không có đồ dùng."

Cố Dương bé ngoan ồ một tiếng, trong đầu vẫn đang suy nghĩ, tin anh có mà bán nhà.

Cậu vào buồng tắm, cúi đầu nhìn chằm chằm quần áo trong ngực một hồi, sau đó ma xui quỷ khiến, đưa đến gần mặt ngửi một cái, mơ hồ có thể nghe thấy khí tức của Lục Ngôn, mùi vị bạc hà, lành lạnh.

Nhận ra mình đang làm gì, Cố Dương hồng hồng mặt, thiếu chút nữa không nhịn được đập đầu vào tường, treo quần áo sạch lên trên kệ, nhanh chóng cởi quần áo.

Nửa ngày, Cố Dương tắm xong lau khô người, cầm quần lót xuống, nghĩ tới đây là Lục Ngôn mua, dừng một chút, sau đó mới nhấc chân mặc vào, số đo vừa vặn. Cố Dương không tin đây không phải là chuẩn bị cho cậu, quần lót cũng có, quần áo lại không có?

Cố Dương rầm rì, nhưng cũng vô cùng thẳng thắn dứt khoát mà mặc đồ của Lục Ngôn vào.

Cậu mang theo hơi nước nóng hổi đi ra khỏi buồng tắm. Lục Ngôn trong phòng nghe thấy động tĩnh, vừa ngẩng đầu đã thấy đứa nhỏ mới tắm xong như trái đào mật, mặt bị hun nóng đến độ ửng hồng, đáy mắt chứa tầng sương mù nhàn nhạt, ướt nhẹp, đôi môi tựa như cách hoa tường vi, trên người còn mặc quần áo của hắn.

Lục Ngôn chỉ liếc mắt nhìn, đáy lòng lại dâng lên hưng phấn khó có thể khống chế.

Cố Dương không chú ý tới, cậu đang khổ não vì quần áo, T shirt thì không có gì, có điều chiếc quần lỏng lẻo trên eo, thật giống bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống, ống quần xăn lên, đi vài bước lại rớt.

Một mặt vô tội, dáng vẻ khổ não, đặc biệt đáng yêu.

Lục Ngôn nhìn cong cong khóe môi, nói: "Dương Dương lại đây, tôi giúp em."

Cố Dương theo bản năng đi tới, Lục Ngôn để cho cậu ngồi trên giường, sau đó rất tự nhiên khom lưng, đặt chân cậu lên đầu gối mình, ung dung thong thả xăn ống quần lại.

Ban đầu, Cố Dương không phản ứng lại, thái độ Lục Ngôn quá mức tự nhiên, thân mật bình thường như việc ăn cơm uống nước.

Mãi đến tận khi Cố Dương cảm giác được bàn tay ấm áp cầm mắt cá chân mình, lúc này mới chớp chớp mắt, có gì đó không đúng, muốn rút về.

Mà ngay lập tức lại bị Lục Ngôn dễ dàng ngăn cản, Lục Ngôn thấp giọng nói: "Ngoan, không nên lộn xộn, nhanh thôi."

Làm như cậu là một đứa nhỏ không vâng lời.

Cố Dương không dễ chịu, khẩn trương đến nỗi ngón chân cũng hơi thu lại, nhẹ nhàng đặt lên trên đùi Lục Ngôn, rút về cũng không được, không rút về cũng không xong. Chỉ có thể ngóng trông Lục Ngôn làm nhanh hơn, nhưng Lục Ngôn cố tình chậm rì rì, xăn ống quần cũng giống như tác phẩm nghệ thuật theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhìn ra Cố Dương rất nóng lòng, Lục Ngôn chạm tới đã nóng lên, nhiệt độ còn đang không ngừng lan tràn.

Cố Dương chột dạ dời tầm mắt, muốn nói gì, đánh vỡ không khí khó xử.

"Lục tiên sinh, em, đêm nay em ngủ ở phòng nào?"

Lục Ngôn dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, đáy mắt nhuộm sao mang theo ý cười, "Có muốn ngủ cùng tôi không?"

"...!!!"

Cố Dương đột nhiên cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt khiếp sợ trợn lên tròn xoe, như mèo con bị kinh hãi.

Lục Ngôn mím môi nhịn cười, "Em cũng biết, gần đây tôi bị mất ngủ nghiêm trọng, chỉ có khi ở với em mới có thể thả lỏng một ít, nếu như em không ngại, có thể giúp tôi trị liệu vấn đề mất ngủ..."

"Không được!!!"

Lần này Cố Dương thật sự bị hù đến tạc mao, đỏ hết mặt, thiếu chút nữa nhảy lên. Nhưng lập tức lại nghĩ đến phản ứng của mình thái quá, giống như ghét bỏ Lục Ngôn, sợ hắn buồn, vội vã xua tay, "Không phải, mà là..."

Trong lúc luống cuống, cậu giẫm chân trên đất, không cẩn thận đạp phải ống quần còn chưa xăn lên, trọng tâm không ổn định ngã lăn về phía sau.

Đây không bết bát nhất, mà đòi mạng là, quần bị cậu giẫm tụt mất...

Quần áo ngổn ngang, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, đôi mắt kinh sợ ướt át, khiến người thực sự rất khó không mơ tưởng viển vông.

Lục Ngôn nhìn cậu chôn trong chiếc giường mềm mại, màu da trắng như tuyết cùng màu đen của chăn mỏng tạo nên sự tương phản rõ ràng, đáy mắt không khỏi tối lại.

Cố Dương thật sự cũng muốn khóc, ánh mắt loé lên, không dám đối diện với Lục Ngôn, chỉ nhớ rõ ánh mắt Lục Ngôn nhìn cậu, là kiểu ánh mắt của kẻ săn mồi núp trong bóng tối, ẩn nhẫn đáng sợ.

____________

Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương: Trời phụ tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.