Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Chương 19: Ghen tuông




Mộ Trạch đưa Lộ Cẩn đến phim trường rồi rời đi.

Lúc đầu anh muốn cả hai cùng vào nhưng Lộ Cẩn lại nói: "Em đi cùng với ông chủ lớn như anh không tốt lắm đâu, người không biết còn nghĩ Vi Vi đi cửa sau đấy! Hơn nữa, con gái chúng em có những chuyện thầm kín cần nói với nhau!"

Mộ Trạch cảm thấy, từ khi ở bên nhau, Lộ Cẩn bắt đầu trở về dáng vẻ trước kia.

Đưa Mộ Trạch đi ăn mỳ mà mè nheo trái phải, lúc này cũng đã hơn mười giờ.

Lộ Cẩn đi tới lúc Tô Tâm Nhuế cùng Vi Vi đang diễn với nhau, đúng cảnh Vương Thi Toàn giơ tay tát Ngả Tiểu.

Liên tục NG nhiều lần, mỗi lần như thế Tô Tâm Nhuế đều tìm lý do để nói việc quay không tốt, muốn quay lại, đạo diễn không có biện pháp với cô ta để mặc cho cô ta làm tới, liên tiếp vài lần, khuôn mặt Vi Vi đã bị cô ta tát đến sưng đỏ.

Lộ Cẩn âm thầm siết chặt nắm tay.

Rốt cuộc cảnh quay cũng qua, đến thời gian nghỉ, mọi người thanh tĩnh, Lộ Cẩn vội vàng tiến tới nhìn mặt cô: "Vi Vi, cậu sao rồi?"

"A Cẩn, cậu đến đây lúc nào?" Mới vừa rồi cô chỉ lo quay phim căn bản không chú ý.

"Đến một lúc rồi, mặt cậu có làm sao không?"

"Không có chuyện gì, chườm đá là được rồi, vẫn xinh đẹp như thường!"

Diệp Vi đặt hai tay lên mặt, làm động tác nở hoa khiến Lộ Cẩn bị chọc cười.

"Thì ra là Lộ tiểu thư đến."

Một giọng nói không hợp hoàn cảnh vang lên bên tai, Lộ Cẩn cau mày, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi liền gây phiền toái cho người khác chỉ có thể là Tô Tâm Nhuế chứ không phải ai khác.

"Hôm nay Mộ tổng cũng không ở đây." Cô ta đến gần, lời nói mang theo hàm ý, mang theo hơi thở ngột ngạt.

"Tô Tâm Nhuế, chuyện giữa cô và tôi đừng có lôi A Cẩn vào!" Diệp Vi sợ cô ta sẽ làm chuyện gì đó liền ra mặt trước.

"Diệp Vi, ngược lại là chuyện này cô không liên quan! Cô tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng!" Cô ta nhìn chằm chằm Lộ Cẩn, ánh mắt còn mang theo hận ý.

Một cái tát, nhưng với cô ta là khắc cốt ghi tâm.

"Vi Vi, tránh ra." Lộ Cẩn kéo Diệp Vi ra sau, bình tĩnh nhìn Tô Tâm Nhuế: "Muốn đòi lại cái tát kia?"

"Không sai!" Tô Tâm Nhuế vừa nói xong đã giơ tay lên, nhanh chóng hạ xuống.

Lộ Cẩn không hề né tránh.

"Ba!"

Thanh thúy mà vang dội.

Một nửa khuôn mặt lập tức đỏ lên.

"A Cẩn!"

Diệp Vi kêu lên một tiếng, muốn tiến lên phía trước, nhưng mà ngay sau đó một tiếp "Ba" lại vang lên.

Nhanh gọn mà dữ tợn.

Tô Tâm Nhuế lảo đảo mấy bước, rồi ngã nhào trên nền đất. Lộ Cẩn híp mắt, lực của cô từ bao giờ mà lớn như thế này? Còn có thể tát ngã một người!

Không suy nghĩ nhiều, cô nói ra từng chữ từng chữ: "Cái tát này, là đánh vì hành động trước đó của cô." Đánh cô ta vì đối xử với Vi Vi như vậy.

Dứt lời, cô kéo Vi Vi xoay người rời đi.

"A Cẩn, tớ cứ cảm giác kỳ lạ thế nào ý?"

"Kỳ lạ ở đâu?"

"Bởi theo tính cách của cô ta thì phải nổi trận lôi đình mà đánh lại."

Lộ Cẩn nhíu mày một cái, cô ta ngày hôm nay quả thật có chút khác thường.

"Kệ cô ta đi, cậu chườm đá đi đã, chút nữa còn có cảnh quay."

"Đúng vậy..."

Đang nói thì đạo diễn cầm loa nói to: "Mọi người, tốc độ! Cảnh cuối cùng trong sáng nay rồi! Tranh thủ một chút để quay xong!"

Diệp Vi nhìn đạo diễn đứng ở bên kia, nói với cô: "A Cẩn, phim trường có vẻ không thuận lợi như vậy đâu, hay cậu về trước trang điểm lại một chút, tớ vẫn còn cảnh quay, phải diễn nốt!"

Lộ Cẩn đẩy cô sang bên kia: "Đi đi, tớ ở chỗ này đợi cậu."

Lộ Cẩn sờ vào mặt, vẫn còn đau, Vi Vi bị tát nhiều như vậy, chắc chắn còn chịu đau nhiều hơn cô.

Cô tìm một chỗ trống ngồi xuống, an tầm nhìn Vi Vi diễn.

Không khí trường quay rất khẩn trương, mọi người không dám tạo ra bất cứ thanh âm hỗn tạp nào. Tính khí đạo diễn như ngày hè nóng ran, mỗi lần NG là mỗi lần ông muốn chửi rống mấy câu.

Lộ Cẩn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, lúc trước Tô Tâm Nhuế rõ ràng cố ý NG rất nhiều lần mà ông ta chỉ nhẹ nhàng nói đôi câu.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lộ Cẩn giật mình, vội vàng ngắt máy.

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, vừa rồi cô nhìn thấy "MZ tiên sinh" gọi tới, muốn gửi cho anh một tin nhắn ngắn nhưng bây giờ không phải lúc.

Đạo diễn đã ngay lập tức chĩa mũi nhọn vào cô phả ra mấy lời thô tục: "Shit!! Cô là ai?? Không có não à? Không biết điện thoại phải để chế độ im lặng à!?"

Diệp Vi liên tục nháy mắt với cô, tỏ ý cô không cần để tâm.

Đúng là Lộ Cẩn không thèm để ý thật, chỉ là quấy rầy người khác thì cảm thấy áy náy, cho nên cô mới thấp giọng nói một câu: "Thật xin lỗi."

Ai ngờ đạo diễn còn mắng kinh hơn: "Xin lỗi là xong rồi? Cô biết cô đã lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi không...?"

Ơ... Hình như thời gian ông mắng người ta còn dài hơn đấy.

Ở nơi này đang bị gián đoạn, Lộ Cẩn tắt âm điện thoại, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Mộ Trạch: "Em đang ở phim trường, không thể nghe điện thoại."

"Đạo diễn, nhanh chóng quay thôi, cảnh này xong còn phải cảnh quay cảnh khác nữa, buổi chiều tôi có lịch trình riêng."

Người lên tiếng là Trương Phong Trì, anh mặc áo phông trắng giản đơn phối cùng chiếc quần đen, đẹp trai vô cùng.

Trước đó Lộ Cẩn không nhìn thấy anh ta, không biết lúc này từ chỗ nào đi ra.

Mặt anh không đổi sắc nhìn đạo diễn, nhỏ giọng nói câu gì đó, chỉ thấy đạo diễn thoáng sửng sốt sau đó gật đầu cười một cái.

Tính khí ông ta có tệ đến mức nào đi nữa cũng biết người trước mắt là người không thể động vào, Trương Phong Trì không nói lớn mà nói riêng cho ông nghe cũng đã là cho ông mặt mũi lắm rồi.

Đạo diễn vội vàng gọi mọi người dành thời gian tiến hành nốt cảnh quay.

Lộ Cẩn cười, gật đầu cảm ơn với Trương Phong Trì, anh cũng đã tự mình bước tới.

Anh dùng ánh mắt tỏ ý Lộ Cẩn đi cùng anh, Lộ Cẩn nhìn Diệp Vi đang diễn rồi đi theo.

Trương Phong Trì đưa cô đến công viên cách xa trường quay.

Lộ Cẩn mở lời trước: "Vừa rồi cảm ơn anh."

"Búng tay một cái thôi, không cần để trong lòng, hơn nữa, giữa tôi với cậu mà cần khách sáo nữa sao?"

Trương Phong Trì học cùng trường đại học với Lộ Cẩn, quan hệ cũng không tệ, thật sự không cần nói mấy lời khách sáo, nhưng vừa rồi Lộ Cẩn thật sự cảm ơn anh.

"Cậu vừa rồi nói thầm với đạo diễn cái gì thế?"

"Cậu muốn biết à?"

Lộ Cẩn cười cười: "Có chút hiếu kỳ."

"Tôi bảo ông ta không nên dùng thời gian để làm mấy chuyện vô vị như mắng chửi người khác."

Lộ Cẩn cười khanh khách: "Trương Phong Trì, cái này có được tính là đùa giỡn người lớn tuổi không!"

Anh hơi trầm ngâm một chút: "Cứ coi là vậy đi."

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, gương mặt anh dương lên nụ cười nhàn nhạt, tạo cho người ta cảm giác thư thái, ở cạnh anh, vô cùng tự tại cũng vô cùng thoải mái.

"Thật ra thì người sai là tôi, vừa rồi quên không chỉnh điện thoại sang..."

Nói tới điện thoại, Lộ Cẩn đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng mở điện thoại ra nhìn.

Hơn chục cuộc gọi nhỡ cùng hơn chục tin nhắn gửi tới liên tiếp.

Không thể nghi ngờ, đây đều bắt nguồn từ một người.

Vừa quay sang giải thích với Trương Phong Trì, vừa gọi vào dãy số quen thuộc kia.

Đầu bên kia nghe máy rất nhanh, không đợi Lộ cẩn nói trước, đối phương đã mở miệng: "Sao thế? Bây giờ mới nhớ tới anh?"

Giọng điệu này, cô sao có thể không nghe thấy mùi ghen tuông cơ chứ?

Vừa muốn giải thích với anh thì điện thoại đã truyền tới âm thanh "Đô đô đô"

Sự thật đã nói rằng, Mộ Trạch cúp điện thoại.

Lúc này Lộ Cẩn hoàn toàn sững sờ.

Anh tức giận?

"Bạn trai?" Thanh âm vang lên từ đỉnh đầu, Lộ Cẩn ngẩng đầu, Trương Phong Trì đang nhìn cô.

" Ừ." Giọng nói Lộ Cẩn rất nhỏ.

Còn chưa nói câu gì đã bị bạn trai ngắt điện thoại thì có phải điều mất mặt hay không?

Tay đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, Lộ Cẩn giật mình, theo bản năng muốn hất ra, nhưng vừa quay đầu đã chạm vào đôi mắt u ám.

"Anh đến đây khi nào thế?" Giọng cô mang theo chút phấn khởi khó thể kìm nén.

Nhìn vào khuôn mặt cô, chân mày anh nheo lại: "Vừa mới tới."

Sau đó buông tay cô ra, chuyển hướng sang Trương Phong Trì: "Bạn gái tôi tương đối ngốc nghếch, không gây cho anh phiền toái nào chứ?"

"Mộ tổng nói gì vậy, A Cẩn và tôi là bạn bè, có ngốc nghếch đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ bao dung."

Lộ Cẩn nghe cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông, cảm thấy không được tự nhiên.

Bọn họ có cần phải nhấn mạnh rằng cô là người ngốc không hả?

Khách sáo đôi câu, Mộ Trạch nói: "Ở nhà có chuyện cần phải giải quyết, xin phép đi trước."

Trương Phong Trì liếc Lộ Cẩn, trong lòng sáng tỏ: "Tôi cũng phải đi quay phim bây giờ, không tiễn hai người được."

Anh đi mấy bước xoay người lại nhìn hai người tay trong tay, thoáng chốc bỗng ngẩn ngơ.

"Sao mặt lại sưng lên như vậy?"

Mộ Trạch đưa tay muốn chạm vào nhưng Lộ Cẩn đã lùi về phía sau hai bước: "Vô tình ngã, không có chuyện gì, hai ngày sau là đỡ."

Anh giễu cợt: "Kỹ thuật ngã của em cao siêu như vậy?"

Lộ Cẩn bị chặn họng.

Rõ ràng là dấu năm ngón tay in trên mặt mà cô còn nói với anh là bị ngã, đây gọi là miệt thị chỉ số thông minh của anh sao?

"Ai đánh? Tô Tâm Nhuế?"

"À... Đây có được coi là mách lẻo không? Dù sau thì anh cũng là ông chủ của cô ấy."

Ánh mắt Mộ Trạch thoáng qua tia giận dữ, anh kéo Lộ Cẩn đi nhanh hơn.

"Anh đi nhanh như thế làm gì?"

"Quay về chườm đá."

"Đừng về vội a, em còn chưa nói với Vi Vi!"

Chân dài đúng là ưu thế, Lộ Cẩn cảm thấy một nửa người đang bị anh kéo đi."

Hôm nay có tài xế lái xe nên hai người cùng chung ở ghế sau.

Nói chuyện điện thoại với Vi Vi xong, Lộ Cẩn phát hiện người đàn ông này vẫn đang nhìn cô.

Ngoài mấy dấu tay in trên mặt cô ra thì còn gì kỳ quái nữa à? Sao mà ánh mắt anh vẫn... Khó chịu như thế?

Mãi sau anh mới mở miệng: "Anh ta đang theo đuổi em à?"

Tựa như là theo phản xạ: "Ai cơ?"

Lời vừa nói ra khỏi miệng Lộ Cẩn đã nhận ra được mình đang hỏi một câu rất trần trụi.

"Em nói gì?" Mộ Trạch chăm chú nhìn cô, mặt cô vẫn còn sưng.

Lộ Cẩn hơi do dự một chút, không cần nói láo, dù sao mỗi lần cô nói dối anh đều đoán ra được.

"Khi học đại học từng theo đuổi em, bây giờ chỉ là quan hệ bạn bè." Lộ Cẩn nhìn vào đôi mắt anh: "Anh ghen à?"

"Không có." Ánh mắt Mộ Trạch dời đi, hướng ra ngoài cửa sổ: "Anh chỉ sợ em bị bắt cóc mà còn không nhận ra thôi."

Lộ Cẩn khinh bỉ nói: "Ghen rõ ràng như này rồi còn không nhận."

Mộ Trạch quay đầu, nghiêng người sát bên cô: "Không trả lời tin nhắn của anh mà còn ngồi nói chuyện với tên đàn ông khác, em còn có dám nói?"

Ừ thì... Chuyện này đúng là cô đuối lý, nhưng mà khi đó cô không nhớ thật.

"Em không phải cố ý không trả lời tin nhắn của anh."

Còn chưa nói xong, Lộ Cẩn bỗng trợn tròn hai mắt, bởi vì Mộ Trạch đang cắn lên môi cô. Đầu lưỡi của anh định thăm dò tiến vào, cô dùng sức đẩy anh, nhanh chóng nghiêng mặt sang một bên, hô hấp có chút khó khăn: "Đừng như vậy, vẫn có người ở đây."

Môi Mộ Trạch chỉ chạm vào gò má của cô, đúng lúc cô quay mặt sang bên kia, anh cảm nhận được phần da cô bị đánh nhiệt độ cao hơn hẳn.

Không dám lộn xộn, sợ làm đau.

Thoáng chốc, anh hơi đứng dậy, nhìn thẳng mặt cô, ánh mắt đau lòng.

"Đau không?" Giọng nói anh dịu êm, khiến cô đắm chìm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.