Đúng Lúc

Chương 6: Tôi đưa cô về




Editor + Beta: Basic Needs

“Còn chưa kịp hỏi, cô làm ở bên mảng nào vậy?”

Thẩm Ngư vừa hút sữa đậu nành vừa nhìn anh một cái: “Không nghĩ tới giờ anh mới phát hiện chuyện đó đấy.”

Trì Triệt cười nói: “Tôi xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi, cũng đâu có gì.” Thẩm Ngư uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng: “Làm biên tập nhưng không phải ở mảng tạp chí mà là biên tập sách báo.”

Anh gật đầu: “Nói không chừng trước kia tôi đã xem qua tác phẩm của cô rồi đó.”

“Có lẽ anh xem trúng cuốn《 500 điều nên biết trước khi mang thai 》đúng không?”

Anh kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới người trước mặt lại chịu phụ trách thể loại sách như vầy: “… Thật ra, tôi chưa xem qua cuốn này.”

Thẩm Ngư cười khẽ ra tiếng: “Tôi nói giỡn thôi.”

Trì Triệt cũng cười. Không nghĩ tới người nhìn lạnh nhạt như vậy hóa ra lại là một cô gái rất hoạt bát.

Thẩm Ngư về đến nhà mới phát hiện mình đối với Trì Triệt có chút tùy ý quá mức. Rõ ràng thời gian bọn họ nhận thức nhau còn chưa qua được 72 tiếng đồng hồ, tính cách đối phương như thế nào cô còn chưa rõ vậy mà cô lại tùy ý đùa giỡn giống như khi nói chuyện với Khúc Dạng, thật sự không ổn.

Chỉ có thể nói Trì Triệt mang cho người ta một loại cảm giác thoải mái, thời điểm không quen biết sẽ làm người đối diện không cảm thấy anh quá thân cận hay xa cách nhưng một khi đã nhận biết anh rồi sẽ không tự giác mà đối đãi anh như là một người bạn tốt.

Cô cầm quần áo đi vào phòng tắm thầm quyết định về sau phải chú ý hơn.

Lời này nếu làm Đường Xuyên hoặc người quen của Trì Triệt nghe được nhất định sẽ nghi hoặc mà hỏi lại một câu ‘Người cô nói chính là ai?’. Trì Triệt mà bọn họ quen là người có phần thanh cao cùng xa cách, đặc biệt đối với trước mặt người xa lạ.

Chỉ là phần thanh cao này lại không biểu hiện ra trước mặt Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư khó có được hai ngày nhàn nhã cuối tuần, cô rời giường thì lại tới nằm sô pha, rời sô pha lại đi đến ghế bập bênh, hết ghế bập bênh thì về sau cô nằm hẳn lên trên thảm.

Khúc Dạng muốn hẹn Trì Triệt ra ngoài nên kêu Thẩm Ngư đi chung nhưng lại bị cô cự tuyệt. Đi ra ngoài xem linh tinh gì đó sao thoải mái bằng việc nằm ở nhà.

“Có phải mày lại nằm ở nhà cả ngày không?” Khúc Dạng biết rõ đức hạnh của Thẩm Ngư, trong nhà cô ấy toàn những đồ đạc chuẩn bị cho thân hình không xương của mình.

Thẩm Ngư đang làm tổ trên mặt đất đọc sách, cô thất thần: “Ờ, có gì không?”

“Tao muốn hẹn Trì Triệt nhưng tao hẹn người ta một mình thì sẽ không được nên mày đi chung với tao đi.”

“Mày kêu thêm Đường Xuyên thì sẽ thành hai người.” bên đầu dây phía Khúc Dạng đang có tiếng cãi cọ ồn ào làm đầu Thẩm Ngư muốn to ra:” Còn có việc gì không? Nếu không tao cúp máy đây, bên mày tranh cãi to quá.”

Âm thanh bên kia thật nhanh đã giảm đi nhiều, Khúc Dạng dùng giọng điệu đáng thương:” Tao làm sao có thể kêu anh ấy, anh ấy là lựa chọn tệ nhất! Tao cầu xin mày, tiểu Ngư nhi xinh đẹp dễ thương ơi, giúp đỡ tao.”

“Để tao gọi Đường Xuyên giúp mày.” Thẩm Ngư không dao động.

“…huhuhu, mày đủ nhẫn tâm vậy sao, tình cảm chị em thắm thiết của mình đâu rồi.”

“Chúng ta chưa từng có”. Cùng cô ấy nói chuyện lâu như vậy làm cho hứng thú đọc sách của cô sắp hỏng mất, Thẩm Ngư hạ tối hậu thư: “Mày muốn hẹn người ta thì phải dũng cảm lên. Được rồi tao cúp máy đây.”

Cuối cùng ngay lúc Khúc Dạng đang đáng thương ‘khóc’ thút thít thì cô tuyệt tình tắt máy; bị cô ấy làm cho một trận nổi da gà, cô run run đem điện thoại ném ra xa.

Sau khi liên tục hai bữa tăng ca đến khuya, thứ tư hôm ấy Thẩm Ngư lại đứng chờ xe bus ở trạm sau khi tan làm. Cô ngồi xổm xuống, từ trong túi lấy ra một bọc ni lông nhỏ, sau khi mở miệng bọc ra thì đặt xuống gần một cái cây trong bụi cỏ. Trong chốc lát, một con mèo đen nhỏ xíu từ đâu chạy tới.

Nó trước tiên cọ cọ vào quần cô rồi thuần thục đi đến trước bọc đồ nhỏ rồi cúi đầu ăn.

Thẩm Ngư ngồi xổm trên mặt đất một cách nghiêm túc xem nó ăn thì đột nhiên cô cảm giác có người ngồi xổm xuống.

“Thật đáng yêu.” Trì Triệt ngồi xổm bên người cô, cùng cô nhìn chú mèo nhỏ đang yên tĩnh mà ăn ở gần đó.

Mấy ngày nay không thấy được người nên khi vừa thấy cô xuất hiện ở nhà ga thì anh đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc mà chạy tới.

Buối tối thứ bảy hôm đó Khúc Dạng có nhắn qua WeChat hẹn anh ra ngoài, anh cho rằng Thẩm Ngư cũng đi chung nên đồng ý thật nhanh nhưng tới nơi rồi mới phát hiện chỉ có Khúc Dạng cùng chị em khác của cô ta, Thẩm Ngư vậy mà không tới.

Nghe Khúc Dạng nói chuyện anh mới có điểm phản ứng lại, cảm giác kỳ vọng vừa mới nhen nhóm vậy mà đã bị mất mát dập tắt.

Anh thoáng điều chỉnh lại cảm xúc, một lát sau tìm cớ rời đi. Lúc gần đi anh còn không quên gọi cho Đường Xuyên thông báo hành tung của cháu gái cậu ta.

Giờ phút này nhìn thấy người ở trước mắt, tuy anh muốn hỏi cô tối hôm đó vì sao cô không đi nhưng lời nói cứ nghẹn ngay cổ họng làm anh không thốt ra được.

Thẩm Ngư có điểm kinh ngạc, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Chúng ta thật sự có duyên đó.”

Trì Triệt nhàn nhạt cười, không có nói tiếp.

“Anh cũng muốn bắt xe về nhà hả?” Thẩm Ngư không để ý, lên tiếng xong lại nhớ tới việc anh có xe: “Hôm nay anh không lái xe sao?”

“Cô muốn về nhà đúng không, hay là để tôi chở cô về?”

Cô do dự, cảm thấy không tốt lắm nhưng đối phương đã nhìn ra cô muốn cự tuyệt nên đã mở miệng trước: “Nếu vậy cô cứ nghĩ là mình đang ngồi xe taxi đi, như vậy sẽ thoải mái hơn.”

“Nếu như tôi muốn trả tiền thì anh sẽ chịu nhận sao?” Thẩm Ngư hỏi.

“À… phải xem tâm tình đã.”

Cô bật cười: “Sao tôi lại cảm thấy anh sẽ chấp nhận đó.”

Kết quả vẫn là bị một câu ‘Sẽ tiết kiệm được thời gian của cô’ thuyết phục, ngồi lên xe anh.

Trì Triệt mở một bản nhạc du dương làm cho Thẩm Ngư nghe thấy có cảm giác thả lỏng tâm tình. Quyết định bảo trì khoảng cách lúc trước mà cô tự nhắc nhở mình vậy mà có chút muốn quên.

Nhớ tới một việc, cô mở miệng hỏi ngay mà chưa kịp suy nghĩ:

“Anh có bạn gái chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.