Đúng Lúc

Chương 38: Anh không biết mệt sao?




Editor + Beta: Basic Needs

Thẩm Ngư sợ lạnh nên vào mùa đông cô phải cho máy sưởi hoạt động với công suất cao. Nhiều khi dù cho cô vừa mới tắm xong nhưng sau khi chui vào chăn cũng phải mất một lúc để làm cơ thể ấm lên bên dưới lớp chăn. Có những lúc chăn chưa kịp ấm lên thì tay chân cô đã lạnh toát – dù cho kiên trì chạy bộ đã cải thiện phần nào.

Cho nên mỗi lần Trì Triệt ngủ lại hoặc là cô ghé nhà anh thì cô cảm thấy rất thích thú khi được vây bên trong chăn và cơ thể ấm áp của anh.

Thế nên Trì Triệt rất thích sự rắc rối ngọt ngào này. Anh thích sự ỷ lại của cô như thể tình yêu của cô được che giấu dưới vẻ ngoài không quan tâm đến mọi chuyện của cô. Cô ngủ cũng rất tốt, cũng không làm người khác khó chịu. Mỗi khi anh tỉnh dậy thì sẽ nhìn thấy cô cuộn mình nằm nghiêng trong vòng tay anh, còn nếu như anh xoay người lại thì cô sẽ bám vào lưng anh, nắm chặt lấy quần áo của anh, làm cho trái tim anh trở nên mềm mại; mà những lúc như thế thì phần thân dưới cũng sẽ trở nên rất cứng.

Giống như hiện tại.

Trì Triệt mở mắt, anh đưa tay di chuyển trên eo cô, vậy mà cô vẫn thở đều đặn trong lồng ngực anh cho thấy rằng cô vẫn còn ngủ. Anh thích chạm vào vòng eo cong cong của cô khi cô đang nghiêng mình. Thật thuận tiện là cô thích nằm nghiêng nên tạo điều kiện cho anh vuốt ve nó mỗi khi tỉnh lại.

Bàn tay anh dần dần không kiềm chế được mà đưa vào trong quần áo của cô. Một tay anh úp lên cặp bồng đào, một tay anh tiến vào bên trong quần lót, chơi đùa chỗ khe hở đã muốn khép kín. Vốn dĩ vật đàn ông của anh đã nhỏm dậy theo phản ứng sinh lý mỗi buổi sáng, lúc này sau khi vuốt ve cô thì nó càng thêm tráng kiện. Cảm giác ham muốn của anh không thể kiềm chế khi nhìn thấy cô. Nó không hề phai nhạt dần theo thời gian hai người bên nhau mà ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn; anh có chút ảo não lại có chút tự hưởng thụ cảm giác bị cô khống chế này.

Đêm qua người nào đó vừa thấy cô đã không muốn mình trở thành kẻ t*ng trùng thượng não vậy mà sáng nay vừa ngủ dậy đã quên mất.

Thẩm Ngư tỉnh dậy khi anh tiến vào, ở dưới cơ thể cô đang vô thức xoắn chặt vật đang ra ra vào vào không thuộc về mình. Rõ ràng tối hôm qua đã làm ba lần vậy mà mới hết một đêm, anh đã có tinh thần như vậy. Thân thể cô nhanh chóng bị khoái cảm quen thuộc đánh thức, cô lầm bầm nói: “Ưm…Anh không thấy mệt sao…”

Trì Triệt nghe được âm thanh của cô thì nâng một bên chân của cô lên, anh dùng một tay mân mê bầu ngực trắng mịn, một tay còn lại thì anh đè hông cô rồi đâm vào thật sâu: “Em nghĩ sao?”

“…Em cảm thấy… Ưm… Rất hăng hái…” Thẩm Ngư bị tấn công đến mức thở cũng không xong.

Trì Triệt không nhịn được cười: “Vừa nhìn thấy em là nó đã hăng hái lên rồi.” Anh thẳng lưng, không đợi rút ra hết thì đã hung hăng tiến trở lại dường như muốn làm cho cô biết “nó” mà anh nói là ai.

Lần đầu tiên nghe anh nói như vậy, toàn thân cô nóng lên. Thẩm Ngư rất muốn che miệng anh lại nhưng chỉ có thể chụp lấy cánh tay đang ôm bầu ngực của mình. Cô cảm thấy vật đang phá hoại kia vừa nóng vừa cứng, nó đẩy lên đẩy xuống giống như là đang khống chế trái tim cô, bằng không thì tại sao tim cô lại đập nhanh như vậy?

“Anh đừng nói nữa…”

Trì Triệt nhìn lỗ tai đã ửng hồng lên của cô thì nghe lời không mở miệng nữa. Anh cúi đầu ngậm lấy vành tai cô rồi liếm láp, thân dưới vì nhận được sự kích thích mà tiến vào bên trong thật sâu.

Chờ cho đến khi hai người ra khỏi cửa đã sắp chiều, vốn Thẩm Ngư muốn dẫn Trì Triệt đến nhà hàng yêu thích nhất của cô để ăn cơm nhưng bởi vì lỡ mất thời gian nên hai người đành phải tìm rất lâu mới chọn được một chỗ khác ăn cơm.

Thẩm Ngư đói bụng, hai chân cô mềm nhũn, cái miệng nhỏ ở thân dưới cũng bởi vì cả đêm phải hoạt động nên cũng bủn rủn. Lúc này cô được Trì Triệt ôm vào ngực giống như là đứa bé không xương dính chặt vào người anh vậy.

Lúc Thẩm Ngư ngồi xuống thì cô hít nhẹ một hơi, cô nhỏ giọng nói: “Đều tại anh.”

Trì Triệt nhịn cười nhưng vẫn cong khóe miệng, anh nghiêm túc xin lỗi: “Uhm, đều tại anh.”

Sau khi được ăn cơm thì thể lực của Thẩm Ngư cũng khôi phục được một chút. Cô hỏi Trì Triệt muốn đi chỗ nào thì người ngồi đối diện nhìn cô cười nói: “Muốn nhìn nơi em đã trưởng thành.”

Cô dẫn anh tới trường tiểu học sau đó là trường trung học cơ sở rồi tới trường trung học phổ thông. Cô đưa anh đi ăn bánh gạo nếp ở cửa hàng mà cô thích nhất hồi còn học cấp một, mì cay ở hẻm sau trường và bánh trôi chưng rượu ở quán nhỏ cạnh cổng trường cấp ba.

Trước giờ Trì Triệt chưa từng ăn qua mấy món này. Lúc còn đi học thì anh đã không ở trong nước, lúc trở lại quê hương thì đã là người trưởng thành nên sẽ không đi ăn mấy món ăn vặt ở trước cổng trường thế này. Nhưng mà nhìn cô mua đồ thanh thạo, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, nhìn khuôn mặt sinh động của cô khi kể về thời đi học thì anh có cảm giác như mình đã tham gia vào quá khứ của cô, đồng hành cùng cô từ tiểu học đến trung học cơ sở rồi trung học phổ thông cuối cùng là đại học.

Anh không nhịn được nên cúi đầu hôn cô khi cô đang nói về chuyện xấu hổ của cô với Khúc Dạng thời trung học. Cảm giác thật ngọt giống như bánh trôi chưng rượu làm cho anh lại hôn thêm một lần nữa.

“Khụ khụ.”

Bên cạnh vang lên một tiếng cố tình ho khan làm cho Trì Triệt lưu luyến buông cô ra. Anh ôm cô vào ngực rồi xoay đầu lại nhìn người nọ xem thử có chuyện gì.

Ông Thẩm Phục Văn lại khụ một tiếng rồi mới gọi cô: “Thẩm Ngư, người này là bạn trai của con sao?”

Thẩm Ngư nghe được âm thanh này thì mặt mày ủ ê một lúc mới quay đầu lại, cô cúi đầu kêu ông “Ba”.

Trì Triệt lúc này mới phát hiện người đàn ông trước mặt rất giống với người đang ở trong vòng tay anh nên anh phản ứng rất nhanh, anh buông tay chuyển thành cầm tay cô: “Chúc bác năm mới mạnh khỏe, cháu là Trì Triệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.