Đúng Lúc

Chương 2: Gặp lại




Editor + Beta: Basic Needs

Tan tầm thứ sáu, Thẩm Ngư cùng mấy người đồng nghiệp có giao tình không tệ lắm tổ chức ăn liên hoan ở một nhà hàng danh tiếng gần công ty. Từ trong nhà vệ sinh bước ra, cô đang hướng tới quầy lễ tân để trả tiền thì bỗng nhiên nghe có người nói.

“Thật trùng hợp.”

Thời điểm âm thanh đó vang lên thì cô cũng không có phản ứng vì không nghĩ người ta đang nói chuyện với mình. Đầu cũng không ngoái lại, cô đứng nhìn người phục vụ đang in hóa đơn.

Cho đến lúc bả vai bị ai đó vỗ cô mới theo thói quen quay đầu lại thì “Ây da——” – Thẩm Ngư quên mất rằng cái cổ trật còn chưa khá hơn.

Người phía sau cơ hồ cười khẽ một tiếng, đi vài bước đến bên người cô.

Cô xoay cả người nhìn người con trai có chút quen mắt mặc bộ đồ tây bên cạnh nhưng lại không nhớ rõ là ai; người có ngoại hình xuất sắc như vậy thì cô sẽ không quên tên mới đúng.

“Thật ngại quá, anh là…?”

Chàng trai nhướng mày, sau đó cười rộ lên, anh lên tiếng nhắc nhở: “Lần trước 2 đồng ở trên xe bus”.

Thẩm Ngư rốt cuộc cũng nhớ, khóe miệng cô hơi cong lên rồi cô nói:” A! Lần đó thật sự cảm ơn anh.”

Không nghĩ tới đi một vòng lớn như vậy mà hai người còn có thể gặp lại nhau.

Chàng trai lại cười: “Chuyện nhỏ thôi cũng không có gì.”

“Anh cũng tới đây ăn cơm sao?” Vừa dứt lời cô đã tự mắng chính mình một tiếng, tới đây nếu như không phải để ăn cơm chẳng lẽ lại tới xem biểu diễn.

Anh chàng bên cạnh không để ý tới câu hỏi ngu ngốc của cô mà vẫn tươi cười mà trả lời, “Đúng rồi, bạn tôi nói nhà hàng này không tồi vậy mà thật sự có điều kinh hỉ.” Anh ta nghiêng đầu nhìn cô.

Thẩm Ngư gật đầu, cô cũng thích nơi này vì đồ ăn khá ngon.

“Trên đường Nam Nhạc cũng có một nhà hàng tuy nhỏ nhưng đồ ăn rất ngon, lần sau anh ghé thử xem.” Cô vậy mà hiểu rằng anh ta đang cảm thấy bất ngờ vì ăn được món ngon.

“Vậy sao.” Chàng trai bật cười, khuôn mặt anh tuấn làm người phục vụ đang đứng ở quầy lễ tân ngừng hẳn động tác.

“Cô không sao chứ?” Thẩm Ngư lên tiếng gọi làm cô ta phục hồi tinh thần, người phục vụ cúi đầu đỏ mặt giúp Thẩm Ngư quét mã tính tiền.

Cô thấp giọng dò hỏi: “Có thể trừ tôi nhiều hơn 2 đồng rồi đưa tôi 2 đồng đó bằng tiền mặt được không?”

Người phục vụ mang vẻ mặt xin lỗi: “Thật xin lỗi quý khách, điều này không hợp với qui định của chúng tôi lắm.”

Thẩm Ngư hết cách. Tuy rằng anh ta thật sự không thèm để ý 2 đồng này nhưng thiếu nhân tình của người ta thì cô vẫn luôn để trong lòng mặc kệ là chuyện lớn hay nhỏ. Tuy rằng cô đã gần như quên mất người ta là ai nhưng thật không có cách nào, căn bản là cô không giỏi trong khoảng nhớ mặt người.

“Nếu như vậy thì cô mời tôi đi uống nước đi.” Chàng trai suy nghĩ ra một biện pháp.

Cô cảm thấy lời đề nghị này khá tốt, mấy thứ khác thì cô lại không biết khẩu vị của người ta, ngược lại uống nước lại thích hợp hơn lại tốt cho sức khỏe.

“Vậy phiền anh chờ tôi một chút.”

Cô đi vào trong phòng chào hỏi đồng nghiệp. Vừa xách túi ra tới cửa thì cô đã thấy anh chàng kia một tay cầm áo khoác, tay còn lại đang cho vào túi quần mà đứng chờ cô.

Cô bước nhanh qua: “Xin lỗi đã làm anh đợi lâu.”

“Cũng không có lâu.”

Hai người sau khi ra khỏi cửa thì tùy tiện chọn con đường bên phải mà đi. Đi một đọan thì cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, cô liền đi vào mà anh chàng kia cũng chậm rãi mà đi theo sau cô.

Thẩm Ngư chọn được hai chai nước hiệu Perrier thì đem đi tính tiền lại nghe được tiếng của anh ta “Dùng 12 đồng để trả 2 đồng?”

“10 đồng xem như lãi suất mấy hôm vừa rồi đi.”

“Nếu như làm ăn với cô thì người ta rất vui vẻ đó.” Anh chàng cười nói.

Cô cong cong khóe miệng: “Cho nên tôi không làm trong lĩnh vực đó.”

Sau khi tính tiền, cô đưa một chai Perrier cho anh ta rồi tạm biệt mà về nhà.

Thẩm Ngư về đến nhà nhưng vẫn còn cảm thấy thần kỳ, hai người không ai biết tên họ cũng như nghề nghiệp của đối phương vậy mà cô có thể nói chuyện cùng với người lạ mới gặp mặt hai lần.

Đã không những không bối rối khi thấy người lạ mà cô cũng không thờ ơ với người ta nữa chứ.

Cô nghĩ rằng thái độ như vậy của mình cũng một phần liên quan tới tướng mạo của người ta. Tuy cô cũng lo lắng sợ rằng người ta là kẻ lừa đảo nhưng rốt cuộc người ta cũng không lừa cô cái gì, ngay cả phương thức liên hệ cũng không có trao đổi.

Vả lại chai nước kia là cô tình nguyện trả.

Mặc dù lần trước cô có nói với Khúc Dạng rằng anh ta là mẫu người cô ấy thích nhưng hôm nay cô mới phát hiện rằng mình cũng thích mẫu người như vậy sau khi nhờ vào ánh đèn cửa hàng tiện lợi mà quan sát một chút.

Cô cười, thích nhưng chỉ dừng ở mức độ thưởng thức.

Cô đã từng nghiêm túc theo đuổi một người, vất vả lắm mới được ở bên nhau vậy mà chỉ vì sự nghiệp của mình vượt qua hắn ta mà bị chia tay.

“Bây giờ cô đã giỏi hơn tôi rồi, có cảm thấy vui vẻ không?”

Cô chỉ làm việc cô nên làm, nghiêm túc nỗ lực vì tương lai hai người cũng không muốn cùng hắn hơn thua gì nhưng như vậy là sai rồi sao?

Thẩm Ngư không thích giải thích mà cô cũng không thích dây dưa. Đối phương đã không còn thích cô vậy cô sẽ rời đi. Cho dù trái tim cô đau đớn, cơn đau kia lan khắp cơ thể.

Vậy nên cô không muốn nghĩ nữa.

Cô thích mọi thứ thật đơn giản, ít phải suy nghĩ mà sống đơn giản đi.

_____

Lời tác giả:

Nam chính thật thảm! Hai chương đều được lên sân khấu nhưng chỉ được diễn vai quần chúng; thậm chí tên họ cũng không được tiểu Ngư hỏi đến.

Tra tác giả có một nguyện vọng tốt đẹp: Hy vọng hai người gặp nhau nhiều hơn.

Bởi vì một tháng qua chỉ mãi lo làm văn án mà chính văn như trang giấy trắng.

Không biết có thể thực hiện nguyện vọng hay không. Hì hì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.