Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi!

Chương 12




Cũng được 1 tháng rồi kể từ vụ ở sân sau trường bọn Lily không dám động đến Jenny, Emily và Mary nữa. Với cả bây giờ cả ba đều là thành viên của hội học sinh. Emily với Mary thì không nói thêm vì hai người họ xứng đáng là thành viên của hội học sinh mà. Nhưng Jenny, chính cô còn không biết tại sao mình được chọn trong khi rất nhiều người muốn còn không được. Kelvin là hội trưởng và Jenny là do anh chọn vào. Không biết anh làm vậy là có ý gì? Jenny đang nấu bữa tối thì có người bấm chuông. Tắt bếp xong cô ra mở cổng.

- Emily._Jenny

- Ủa Jenny, bạ̣n ở đây làm gì vậy?_Emily

- À mình làm người giúp việc ở đây. Mà bạn đi đâu thế?_Jenny

- Người giúp việc?_Emily

- Cô chủ, cô chủ về rồi à._Bác Hoa từ trong nhà bước ra

- Vâng, chào bác._Emily

- Cô chủ?_Jenny

- Ùm, cô chủ là em gái của cấu chủ._Bác Hoa

- Thôi được rồi vào nhà đi._Emily

"Chơi với Emily hơn 1 tháng rồi giờ mới biết đó là cô chủ của mình. Trời ơi, Jenny ơi là Jenny, làm bạn của người ta mà không quan tâm người ta gì cả." Jenny nghĩ thầm. Bữa tối nấu xong đang định lên gọi cậu chủ và cô chủ thì hai người đã xuống ùi.

- Woa, đây là do bạn nấu hả Jenny?_Emily

- Vâng thưa cô chủ._Jenny

- Nhìn ngon thật đấy. Mà này, xưng hô như bình thường được rồi, mình không thích như thế đâu._Emily

Jenny ngước mặt lên nhìn Kelvin như đang muốn hỏi ý kiến của anh. Đôi mắt đen láy, long lanh, sâu thẳm cứ nhìn khiến Kelvin có một cảm giác khó tả.

- Cứ gọi vậy đi và em cũng không cần gọi tôi là cậu chủ nữa._Kelvin

Jenny ngạc nhiên trước câu trả lời của Kelvin. Còn anh, anh cũng chẳng biết sao mình nói vậy nữa. Mà đã nói rồi anh cũng chả muốn rút lại. Emily mải ngắm đồ ăn nên không để ý hai người.

- Vâng._Jenny

- Thôi ngồi xuống ăn đi, đói lắm rùi đó._Emily

- Ơ này Jenny bạn ngồi xuống ăn lun đi._Emily

- Mình...._Jenny

- Ngồi xuống đi._Kelvin

Lại lần nữa, Kelvin không hiểu nổi mình bị sao nữa, nói toàn những gì từ trước tới giờ anh chưa nói với ôsin nào cả. Jenny cảm thấy anh rất lạ. Phải chăng là do Emily quay trở về không? Câu hỏi thì vẫn ở đó mà chả thấy câu trả lời đâu. Không ngoại lệ Emily cũng thấy Kelvin thay đổi nhưng cô mặc kế(đang mải ăn ý mà). Cả ba ngồi ăn cùng nhau trước sự bàn tán của những người giúp việc còn lại. Ăn xong Emily kéo Jenny lên phòng, Jenny từ chối sao cũng không được đành lên theo. Đây là lần đầu tiên hai cô tâm sự với nhau nên có rất nhiều chuyện để nói. Nói một hồi Emily mới hiểu hết được hoàn cảnh của Jenny. Giờ cô mới biết đằng sau những nụ cười của Jenny là những giọt nước mắt. Cô cảm thấy mình đã rất ma mắn hơn, dù cô phải sống xa ba mẹ từ nhỏ nhưng cô chưa bao giờ phải chịu tổn thương như Jenny. Người ngoài nhìn vào cô luôn cho rằng cô là người rất hạnh phúc khi sinh ra và lớn lên trong một gia đình danh giá. Nhưng đâu ai biết cô thiếu thốn tình thương của ba, vòng tay ấm áp của mẹ từ khi mới hai tuổi. Bởi lẽ ba mẹ cô bận rộn công việc cả ngày mà. Tuy họ luôn quan tâm cô nhưng là sao có thể lấp đầy khoảng cách giữa cô và họ. Cũng may cô có một người anh trai luôn yêu thương và quan tâm cô dù tính cách của anh rất lạnh lùng. Emily lấy lý do là sợ ma để Jenny ngủ̉ cùng luôn. Cả hai bắt đầu chìm vào giấc ngủ lúc 1 giờ sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.