Đừng Làm Loạn, Chuyện Này Không Khoa Học

Chương 7




Trên màn hình truyền đến hình ảnh mới nhất, một tòa nhà chìm trong biển lửa, khói cuồn cuộn dày đặc, các anh lính cứu hộ đang ra sức dập lửa. May là khối nhà này nằm độc lập trên một mảnh đất nên không cháy lan sang các khu khác.

Lạc Hàm lên tiếng: “Nhà kho bị thiêu rụi, chỉ có ba người bảo vệ bị thương, ngoài ra không có tổn thất khác. Ở đây có lắp đặt vài camera.”

Đoạn băng ghi hình trên các camera là từ năm giờ chiều đến mười một giờ tối. 

Camera một: Đến khoảng chín giờ xuất hiện hai người bảo vệ ngay khúc quanh, bọn họ đang đi tuần tra

Camera hai: Ngoài cửa lớn nhà kho không có bất kỳ điểm khả nghi.

Camera ba: Trong nhà kho, chỉ có hàng hóa, không phát hiện bất thường.

9 giờ 10 phút, camera ba nhìn thấy một làn khói nhỏ bay lên. Ngay lập tức trên camera một thu được hình ảnh hai anh bảo vệ chạy vệ phía nhà kho. Sau đó, khói càng ngày càng nhiều, camera hai cũng thấy có khói, lúc bấy giờ camera không thể ghi lại rõ ràng hình ảnh ở bên trong.

Đàm Mạt coi đoạn băng video, hỏi Lạc Hàm: “Ba người bảo vệ bị thương ra sao?”

“Cũng không đáng ngại, sau khi nổi lửa, người bảo vệ trong phòng điều khiển cũng chạy khỏi nhà kho.”

“Hỏi qua bọn họ thì thế nào? Tình huống khi ấy?”

“Ừm, anh ta nhìn trong camera thấy bất thường nên lập tức báo cho đồng nghiệp, rồi báo cảnh sát. Nhờ vậy mà hai người bảo vệ kia mới có thể thoát ra được.”

Đàm Mạt chăm chú nhìn màn hình, nghiêm túc lên tiếng: “Tuy rằng người bảo vệ này hành động đơn độc, không có ai làm chứng, nhưng kẻ phóng hỏa không phải là anh ta. Phóng hỏa ắt hẳn là một trong hai nhân viên bảo vệ đi tuần.”

Lạc Hàm nhìn vẻ mặt chắc như bắp của Đàm Mạt, anh nhếch môi: “Phán đoán thì trường hợp nào cũng có thể xảy ra!”

“Anh không nghe qua lập luận của tôi ư?”

“Thật ra rất đơn giản, không phải ư? Người gây án dĩ nhiên muốn mình phải có chứng cứ không xuất hiện tại hiện trường; nếu như người bảo vệ trực phòng điều khiển muốn gây án, anh ta phải cần thêm một người bên cạnh để có thể làm chứng cho anh ta đúng không? Nhưng trên thực tế anh ta ắt hẳn là người của Hoàng Tông Tường. Đồng thời nhà xưởng bị cháy này có khá nhiều liên quan đến nơi tàng trữ ma túy của Hoàng Tông Tường. Hai nhân viên bảo vệ đi tuần tra, có một người đã bị mua chuộc để phóng hỏa; dĩ nhiên, cũng chính là người đang muốn uy hiếp Hoàng Tông Tường. Hắn nuốt ma túy của bọn chúng, bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tha.”

“Có trường hợp có người khác không? Vụ án tuy rằng có liên quan rất lớn với ba người bảo vệ, nhưng đâu chỉ giới hạn tại đó.” Đàm Mạt thật ra không quên đến khả năng có người ngoài gây án.

“Sẽ không có người khác. Nhà xưởng nhỏ, chỉ có ba mươi mấy công nhân. Thêm vào đó, nhà xưởng tọa lạc ở một nơi vắng vẻ, ngày thường những công nhân đều ở trong ký túc xá, chỉ có cuối tuần được nghỉ tất cả mọi người mới lựa chọn về nhà. Nhóm Tiêu Triết đã đi điều tra, vì hôm nay là thứ bảy nên tất cả các công nhân đã về nhà. Vì thế nhà xưởng chỉ còn lại duy nhất ba người bảo vệ.”

“Thế nhưng tại sao Hoàng Tông Tường lại để ma túy ở đây? Chỉ có ba người bảo vệ … Chẳng phải là rất không an toàn sao?” Đàm Mạt thắc mắc về những phân tích của Lạc Hàm.

“Đàm Mạt, tôi không nói Hoàng Tông Tường giấu ma túy trong kho xưởng này, tôi chỉ nói nhà xưởng bị hủy này và nơi tàng trữ ma túy của Hoàng Tông Tường có liên hệ với nhau rất lớn!” Lạc Hàm chậm rãi lên tiếng.

“Vậy dựa vào đâu anh có thể phán đoán được như vậy?”

“Tại sao chúng lại chọn thời điểm mẫn cảm này để tiêu hủy nhà xưởng?”

Đàm Mạt nghĩ thông: Đây chính là tín hiệu.

Lạc Hàm quét mắt nhìn cô một cái, rồi tiếp tục: “Chính vì lẽ đó phải căn cứ phẩm chất và tình hình gia đình của hai người bảo an còn lại để suy xét coi ai là người phóng hỏa. Dĩ nhiên người bảo an ở trong phòng điều khiển cũng phải kiểm tra, không vì anh ta có ‘Chứng cứ chứng minh không có mặt tại hiện trường’ thì phủ định khả năng gây án của anh ta; chỉ có điều khả năng này là rất nhỏ. Phải tiến hành điều tra phạm vi hoạt động của bọn họ trong hai tuần gần đây. Chúng ta phải có chứng có cớ, không phải chỉ dựa vào việc phân tích logic.” Anh ngừng một chút: “Thế nhưng người đứng sau lưng là ai hiện tại chúng ta vẫn chưa có manh mối.”

Nhà xưởng, đêm khuya phóng hỏa, không người tử vong, cổ đông lớn là Hoàng Tông Tường …

Suy nghĩ mấy từ then chốt, Đàm Mạt dời sự chú ý từ Lạc Hàm lên chiếc màn hình vi tính. Rốt cục là ai, tại sao lại chọn nhà xưởng này để cảnh cáo Hoàng Tông Tường? Sợ làm hại người dân vô tội sao? Hay đơn giản chỉ vì nơi đây hẻo lánh?

Lạc Hàm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chăm chăm đầy suy tư của Đàm Mạt thì lộ ra nét hài lòng: Không sai, vụ này không đơn giản như vậy. Đây là manh mối, phải bắt người đứng đằng sau.

Đột nhiên Đàm Mạt cất giọng trịnh trọng: “Lạc Hàm!”

“Sao?” Anh hơi giật mình … nhanh như vậy cô đã suy nghĩ ra được rồi ư?!!

“Chúng ta … Chúng ta khi nào thì ăn cơm?”



Quả nhiên, hiện tại anh không nên đặt quá nhiều kỳ vọng.

Sau bữa tối, Lạc Hàm ném cho Đàm Mạt ánh mắt ‘Em có thể tự sinh tự diệt, đừng quấy rầy tôi!’ rồi trở về phòng ngủ chính. Đàm Mạt nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lạc Hàm … Thật ra, cô chẳng quan tâm mình ngủ ở đâu, bởi vì … ở đâu đi chăng nữa, cô cũng đâu ngủ được.

Cô nằm trên chiếc giường lớn phía ngoài trằn trọc trở mình.

Mỗi khi đêm xuống, ngủ là một công việc thống khổ nhất. Ban ngày cô có thể ngủ rất say, duy chỉ có buổi tối … ‘Ngủ’ thật sự quá khó khăn. Cô ở trên giường phải lăn lộn không biết bao nhiêu vòng mới có thể tiến vào giấc ngủ.

Tật xấu này bắt đầu từ năm cô mười hai tuổi. Không phải cố ý mà có một số việc cứ khi trời vừa tối là lại xuất hiện trong đầu cô, quấn quanh suy nghĩ của cô, hàng đêm đều rất khó ngủ.

Nằm đếm đến con bò thứ 5766, Đàm Mạt quyết định rời giường. 

Nhàm chán, cô bắt đầu ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ … Mấy ngày qua cô vẫn luyện tập ‘trò đánh bạc’, đã hiểu rõ lối đánh, cô chỉ muốn nhanh chóng xông pha trận mạc. Thế nhưng, thật ra, từ trong đáy lòng cô vẫn chưa chắc chắn lắm, cô chỉ cùng Lạc Hàm đánh cược một lần, tuy rằng hiểu phương pháp tính toán xác suất nhưng cần phải có tốc độ trí nhớ nhanh hơn gấp nhiều lần. 

Cô mặc chiếc váy ngủ bằng tơ tằm màu đen, đi dạo dạo quanh phòng. Trong đầu nhớ lại tất cả các kỹ xảo mà Lạc Hàm chỉ cho cô, cùng một vài tình huống đặc biệt có thể xảy ra. Ngày mai Lạc Hàm sẽ thành vệ sĩ cho cô, ở bên cạnh cô, nhưng anh sẽ không hướng dẫn cho cô hoặc ám chỉ bất cứ điều gì. Cô sẽ đóng vai một thiên kim giàu có, có địa vị cao trong xã hội. Tuy mấy chuyện này đối với Đàm Mạt mà nói chẳng có gì khó vì cô vốn xuất thân có gia có thế, nhưng nếu như tên Hoàng Tông Tường kia không chú ý cô thì sao bây giờ? 

Cô càng nghĩ càng rối, lúc này Lạc Hàm ngủ chưa? Nếu như anh chưa ngủ, anh có thể nói chuyện phiếm với cô không? Cô cảm thấy tẻ nhạt … chủ yếu là do tivi và máy vi tính đều nằm ở phòng ngủ chính. Xem điện thoại di động trong một khoảng thời gian dài là hành động não tàn, cô tuyệt đối sẽ không làm.

Cô nhẹ nhàng đi đến, ghé tai gần vào cánh cửa phòng Lạc Hàm. Anh hình như vẫn chưa ngủ, có tiếng bàn phím lách cách vang lên. Nghe thanh âm này, Đàm Mạt tự nhủ: Cần cù bù thông minh …. Có điều hình như anh đâu có ngốc.

Suy nghĩ nhập tâm đến mức đầu va vào cánh cửa. Cũng may không đau lắm, Đàm Mạt xoa xoa cái trán, thầm nghĩ ‘Quả nhiên, nghe trộm sẽ gặp báo ứng’.

Cô xoay người quyết định về giường nằm lăn lộn. 

Bỗng nhiên cánh cửa phòng ngủ mở ra.

Lạc Hàm mặc chiếc áo ngủ bằng lông màu đen bước ra, anh liếc nhìn trán của Đàm Mạt, ngữ khí lạnh nhạt: “Em có việc?”

Cô rất gầy, bộ quần áo ngủ mặc trên người cô rộng thùng thình … nhưng mà, có những chỗ cần nhô thì cũng nhô lên khá cao.

Đàm Mạt nghiêng đầu nhìn, trong phòng đèn ngủ vẫn sáng, chiếc laptop vẫn đang mở, Lạc Hàm vẫn chưa ngủ.

“À …” Đàm Mạt đang cân nhắc không biết cách nào có thể khiến cho lý do tẻ nhạt của mình trở nên chấn động nhất.

“Nếu không có chuyện gì thì ngủ sớm đi!” Lạc Hàm xoay người, liếc nhìn chiếc áo ngủ tơ tằm của Đàm Mạt, bổ sung một câu: “Nhớ canh thời gian máy điều hòa!”

“Chờ một chút!” Đàm Mạt bước nhanh về phía anh, khóe môi nở nụ cười dịu dàng: “Anh đã từng nghe qua Psyche chưa?”

Lạc Hàm ra vẻ hứng thú, nhìn ánh mắt lấp lánh ánh sáng của cô thì không nói gì nghe cô nói tiếp: “Nàng là con út trong ba cô con gái của một vị quốc vương vĩ đại. Nàng có một sắc đẹp và tâm hồn tuyệt mỹ, không ai sánh bằng. Mọi người không quản ngại phương xa ngàn dặm, lặn lội đường xa để đến chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng. Tất cả những điều này khiến cho vị thần sắc đẹp Venus sinh lòng đố kị, vì nhân thế đã bỏ qua sắc đẹp, thậm chí quên mất sự tồn tại của nàng ta. Venus nảy ra một kế, nàng ta dùng con trai của mình là thần tình yêu Cupid làm mọi cách để Psyche lấy phải một con dã thú hung hãn nhất. Chiếc tên của thần tình ái Cupid một khi đã bắn trúng ai thì bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào lưới tình.”

Lạc Hàm khoanh hai tay, nghiêng người tựa vào cửa, đôi mắt nhìn về phía Đàm Mạt. Trong lúc cô kể chuyện thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn anh, hi vọng anh tỏ vẻ tán đồng một chút. 

“Thế nhưng thần Venus đã lơ là đến một chi tiết nhỏ. Khi thần Cupid nhìn thấy Psyche đã nảy sinh tình yêu với nàng, thần đã không hề gả Psyche cho rắn độc, trái lại còn bí mật đưa nàng đến cung điện của mình, cưới nàng làm vợ. Vì Psyche là người trần thế nên thần Cupid không thể để nàng biết được thân phận và diện mạo của mình, chỉ có thể đêm đêm gặp gỡ Psyche, đưa ra yêu cầu Psyche vĩnh viễn không được phép nhìn gương mặt thật của thần Cupid. Bắt đầu từ lúc này nàng có cuộc sống hạnh phúc cùng thần Cupid, nhưng xen lẫn vẫn còn chút thần thần bí bí.”

Câu chuyện chỉ kể một nửa thì Đàm Mạt ngừng lại. Lạc Hàm dĩ nhiên biết tích truyện này nhưng anh không cắt ngang lời cô, anh chỉ muốn biết Đàm Mạt muốn gì.

Đàm Mạt đối diện với Lạc Hàm, nhìn vào đôi mắt anh, mở miệng hỏi: “Anh mệt rồi sao?”

Lạc Hàm không muốn nghe nữa nên ừ một tiếng. Đàm Mạt phấn chấn hẳn lên … Cô biết ngay cách này có tác dụng mà!

“Vậy anh cũng kể cho tôi nghe một vài tích xưa như vậy được không, tôi mất ngủ.”

Nụ cười ngây thơ rực rỡ của Đàm Mạt đổi lại là sự nóng giận của Lạc Hàm, giáo sư Lạc gằn giọng: “Đàm Mạt! Em đừng dùng EQ của mình để khiêu chiến tôi!”

Uy hiếp một cách trắng trợn …

Nhưng căn bản Đàm Mạt không hiểu: “Tôi cảm thấy kể chuyện xưa rất có tác dụng thôi miên, anh kể cho tôi nghe hai ba truyện cũng chẳng mệt bao nhiêu …” Rồi âm thanh nhỏ dần: “Tôi không ngủ được.”

Lạc Hàm nhìn chăm chú Đàm Mạt, không nói thêm lời nào, đóng sầm cửa.

Đàm Mạt thở dài … Tốt nhất là cô vẫn nên đi đếm bò thì hơn, Cứ đếm bò rồi trời sẽ sáng ngay thôi.

Đêm đến thật yên tĩnh, ánh đèn le lói khiến người ta có cảm giác run sợ. Ánh trăng bàng bạc, cố gắng soi chiếu chút ánh sáng xuống thế gian, muốn dành chút hi vọng cho những kẻ cô độc.

Đàm Mạt ôm hai chân, tựa cằm lên đầu gối, rèm cửa không kéo, vừa vặn có thể nhìn ra bên ngoài, sắc trời u ám, chẳng biết bao giờ trời mới sáng. Ánh trăng khuyết in bóng trên sàn nhà, không rõ hình rõ dạng, chằng chịt, loang lổ trong gian phòng trống rỗng.

Đàm Mạt chôn đầu vào khuỷu tay: một con bò, hai con bò … Bây giờ ở đâu cũng là sữa giả kém chất lượng, làm sao có thể có nhiều bò như vậy chứ.

Cô thở dài.

Bỗng nhiên cạch một tiếng, cửa mở.

Đàm Mạt ngẩng đầu nhìn ánh sáng hắt về phía cô. Bóng dáng cao lớn anh tuấn của Lạc Hàm xông vào mí mắt. Anh đứng cạnh giường, cúi đầu nhìn cô, trong phòng tối mờ mờ, Đàm Mạt nhìn không rõ vẻ mặt của anh lúc này, chỉ cảm nhận được vẻ kiêu căng trước sau như một. Lạc Hàm khẽ ho một tiếng.

Đàm Mạt khẽ cau mày: “Anh bị cảm sao?”

Lạc Hàm không khách khí hất tung chăn trên người cô ra, lạnh nhạt lên tiếng: “Đến đây!”

Rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, hai chân thon dài bắt chéo lên nhau tùy ý, đem nửa chăn còn lại che lên người mình.

Cơ thể Lạc Hàm tỏa ra một mùi thơm thanh mát, dễ chịu. Anh từ từ rút điện thoại di động. Tia sáng màn hình ánh lên khuôn mặt anh, có thể nhìn thấy lờ mờ vẻ mặt lạnh lùng, đường nét tuấn tú, góc cạnh, đẹp đến mức khiến đối phương không thể rời mắt.

Đàm Mạt không nhìn anh.

“Trước đây, không người nào tình nguyện tiếp nhận một giả thiết mà không có lời giải thích cặn kẽ, đặc biệt là những nhà khoa học nghiêm túc.” Lạc Hàm ngừng một chút nhìn chữ lít nha lít nhít trên màn hình điện thoại, thanh âm trầm thấp du dương: “Nhà khoa học Max Planck để minh họa cho quy luật bức xạ nhiệt của vật thể mà buộc phải xác nhận sự tồn tại năng lượng lượng tử, thế nhưng trong thâm tâm ông ta không cách nào chấp nhận được một giả thiết gần như quá hoang đường thế này.”

Đàm Mạt đang chăm chú nghe đột nhiên ngồi thẳng người, cô lanh lảnh đáp lời: “Tôi biết giả thiết này. Sự hấp thu hay phát xạ năng lượng của một vật thể không diễn ra liên tục, có nghĩa là, vật thể phân chia thành những nhóm rời rạc và những nhóm năng lượng này gọi là lượng tử. Năng lượng trao đổi được tính bằng hằng số và tần số ánh sáng.” Khi học đại học, cô có đăng ký học khá nhiều khóa học vật lý, bởi vì học vật lý sẽ khiến cho con người ta thông minh.

Lạc Hàm liếc cô một cái rồi lại trượt màn hình điện thoại, tiếp tục: “Born Oppenheimer Approximation, hay còn được biết đến là phương pháp phép gần đúng Born Oppenheimer cũng dựa trên sự thật này.” Chưa chờ Lạc Hàm nói hết câu, Đàm Mạt nhích lại gần anh một chút, ánh mắt hưng phấn: “Ừm! Sự thật chính là chất lượng của các điện tử và hạt nhân khác nhau rất nhiều. Khi có một thay đổi nhỏ, các electron sẽ cấp tốc điều chỉnh trạng thái để phù hợp với năng lượng hạt nhân. Và những electron này vẫn chuyển hóa trên quỹ đạo mà không thay đổi.”

Lạc Hàm dùng ánh mắt mang đầy hàm nghĩa khóa chặt cô, tia sáng không đủ nên Đàm Mạt căn bản cũng chẳng để ý đến sắc mặt lúc này của đại Boss, cô tràn đầy mong chờ anh nói tiếp.

Yết hầu trượt lên trượt xuống, ngữ khí cực kỳ nhẫn nại: “Con mèo của Schrodinger là một thí nghiệm tưởng tượng liên quan đến lý thuyết lượng tử …” Đàm Mạt lại cắt ngang lời Lạc Hàm, nở nụ cười tươi rói: “À! Cái này tôi cũng biết, thí nghiệm này đưa ra một nghịch lý rất kinh điển.”

Đàm Mạt đang định miêu tả chi tiết lại thì nghe thanh âm lành lạnh của Lạc Hàm vang lên: “Đàm Mạt!”

Không gian mờ tối đã khiến cho một người cơ trí như Đàm Mạt không thể: Nghe lời đoán ý!

Cô ỉu xìu đáp lại: “Vâng …”

Mùi hương từ trên người Lạc Hàm càng ngày càng gần, anh ép sát vào cô: “Em cho rằng cả buổi tối tôi làm cái gì đây?”

Đàm Mạt hỏi lại bằng giọng nghi ngờ: “Không phải chơi trò anh hỏi tôi đáp sao?”

Lạc Hàm trầm mặc … Đúng là anh đã đánh giá quá cao EQ của cô!

Lạc Hàm xếp bằng ngồi đối diện với Đàm Mạt, hai tay nắm chặt hai cánh tay gầy yếu của cô, giọng nam trầm thấp đầy mị lực: “Đàm Mạt, em tốt nhất chuyên nghiệp một chút!”

Dứt lời, anh buông tay cô ra, lấy chăn quấn chặt cô như gói một chiếc bánh chưng.

“Trước đây, vào thế kỷ mười chín, cấu tạo nguyên tử và quang phổ nguyên tử đã là vấn đề mà không ít nhà khoa học quan tâm, và Rydberg cũng là một trong số đó.”

Đàm Mạt muốn mở miệng nói cô biết hằng số Rydberg nhưng ngẫm lại đại Boss đang giận dữ thế này … cô tốt nhất nên câm miệng. Nhìn Lạc Hàm vẫn trượt trượt màn hình điện thoại … Cô nhịn, cô nhịn ….

Thanh âm Boss Lạc Hàm vẫn lành lạnh, trong vắt … Phát hiện người bên cạnh muốn giở trò, Lạc Hàm không khách sáo: “Em muốn nói thì nói!”

Nhịn cả nửa ngày, Đàm Mạt rốt cục không nín nhịn được nữa: “Lạc Hàm coi điện thoại di động trong bóng tối dễ dàng bị bệnh đục tinh thể!”



Lạc Hàm quét đôi mắt sắc bén nhìn cô: “Em đang rủa tôi?”

“Không phải!”

Cô nào dám …

“Vậy em …” Lạc Hàm cố ý ngừng một chút.

Đàm Mạt tiếp lời: “Tôi buồn ngủ, tôi buồn ngủ …”

“Rất tốt!” Hoàn thành nhiệm vụ, Lạc Hàm đứng dậy, trong bóng đêm khóe miệng khẽ nở nụ cười . Anh cầm chiếc điều chỉnh máy lạnh, cài thời gian, rồi đưa mắt nhìn Đàm Mạt bị anh quấn chặt như một xác ướp, thanh âm du dương: “Món nợ này em phải trả cho tôi …. Có thể là trên đường đi …”

Anh đưa ra cho cô hàng loạt câu hỏi, lại còn muốn cô trả tiền! Anh rõ ràng là tư bản chủ nghĩa ép dân nghèo thống khổ.

Tuy nhiên, trên đường cô có thể hỗ trợ cho anh điều gì sao?

Vấn đề này quẩn quanh đầu Đàm Mạt, một lúc sau cô mới chìm vào giấc ngủ.

*

Ở Macao, Hoàng Tông Tường cũng trằn trọc không yên. Lão ngồi trên sofa hút xì gà, điện thoại di động vang lên, một giọng nam sắc nhọn: “Ông Hoàng, ông chắc nhận được tín hiệu từ phía chúng tôi rồi chứ. Bây giờ ông vẫn còn thời gian để lựa chọn một quyết định chính xác. Chúc ông may mắn.”

“Chờ một chút!” Không chờ lão trả lời, đầu dây bên kia chỉ còn vọng lại những tiếng đô đô.

Trong màn đêm, một bóng dáng cao gầy tuấn tú đứng trước cửa sổ sát sàn. Hắn cúp điện thoại, nở nụ cười ưu nhã. Nếu như ánh sáng rõ ràng hơn một chút, người đối diện sẽ không tiếc lời thán phục dung nhan anh tuấn ấy.

Ngón tay Hoàng Tông Tường run rẩy nhắn đi một tin: Mấy ngày nay đừng động tay động chân, chờ tôi về.

Chỉ trong một đêm, có vài người nhất định vẫn chưa thể chợp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.