Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 21




Tiếp đó lại vang lên tiếng "Lạch cạch", có người đã đánh rơi chậu ngâm chân, trong phút chốc nước rửa chân theo đó rào rào chảy tràn vào bên trong phòng 921. Bất tri bất giác, dưới chân của Lâm Dục Đường, Hầu Tử và Tráng Hán đều được tưới mát, thậm chí bên cạnh chân của Lâm Dục Đường còn có hai cánh hoa hồng kiều diễm ướt át.

Đúng vậy, tinh dầu Thẩm Hi mua là tinh dầu hoa hồng, bà chủ thấy cô đẹp trai, lại tặng thêm cho cô một túi hoa khô để cho vào cùng nữa.

Thình lình xảy ra tình huống này, khiến cho ký túc xá trong chốc lát trở nên hỗn loạn, sau đó lại không ngừng vang lên tiếng "Thật xin lỗi" của Thẩm Hi, Hầu Tử chủ động đi lấy cây chổi và hót rác chạy đến, Tráng Hán cũng lưu loát cầm cây lau nhà lên. Không biết vì sao, gần đây bọn họ đặc biệt thích giúp đỡ lão đại làm chút chuyện, có thể là do cảm thấy ánh mắt của lão đại thật đáng yêu, bất tri bất giác, đã bị thuần phục thành những con cừu nhỏ.

Lâm Dục Đường ngượng ngùng đứng yên, sau đó liền đi ra ban công. Muốn anh lau nước rửa chân cho"Tình địch", xin lỗi, anh thật không làm được!

Thẩm Hi cảm thấy thật có lỗi, lê dép cùng với Hầu Tử và Tráng Hán quét dọn sạch sẽ. Không tới năm phút đồng hồ, sàn nhà trở nên trơn bóng như gương, bởi vì nước rửa chân còn có cả tinh dầu hoa hồng, nên hiện tại khắp nơi đều phảng phất hương hoa thơm ngát như có như không này.

"Thật là thơm!" Tráng Hán hít một hơi thật sâu, cầm cây lau nhà cảm khái lên tiếng.

Thẩm Hi nhất thời đứng không vững, cả người liền nghiêng về phía trước.

Lâm Dục Đường mới từ ở ban công đi vào, Tráng Hán lại văn thơ cảm khái tiếp: "Thế gian này chắc chỉ có nước rửa chân của lão đại là thơm nhất."

Lâm Dục Đường không cẩn thận bị lời nói này suýt chút nữa đã nôn hết cơm tối nay ra ngoài.

Buổi tối, bốn người lục tục leo lên giường ngủ. Hầu Tử là người cuối cùng tắt đèn, đèn vừa tắt tối om, đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón tay của mình, nằm được một lúc liền bắt đầu bàn luận. Tráng Hán là người đầu tiên lên tiếng, nội dung vây quanh chuyện đại sự xảy ra trong tối nay.

"Việc kiểm tra tinh dịch khỏe mạnh đó rốt cuộc quan trọng đến mức nào, Hầu Tử cậu nói cẩn thận lại lần nữa đi, tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm."

Thẩm Hi đang nằm ở trên giường cũng nói chen vào: "Tôi cũng chưa hiểu rõ lắm đâu, Hầu Tử cậu nói lại đi, còn nữa các cậu định làm như thế nào? Đều cảm thấy rất OK sao?"

"Tạm thời vẫn OK." Tráng Hán lại nói tiếp: "Coi như vừa được kiểm tra sức khỏe, lại còn miễn phí nữa."

Thẩm Hi: "......"

Hầu Tử nghe vậy liền hắng giọng, bắt đầu trình bày. Thẩm Hi vội vàng vểnh tai lên nghiêm túc nghe, muốn nhớ cho kỹ, để ngày mai có thể nói lại cho Hà Chi Châu.

Cụ thể là như thế này, cuộc kiểm tra thí điểm tinh dịch khỏe mạnh này là do đại học y khoa trực thuộc đại học S tổ chức, nhưng số liệu lại muốn nộp lên cho hội đồng ủy viên kế hoạch hoá gia đình cùng sở khoa học kỹ thuật nghiên cứu, chất lượng tiêu chuẩn trực tiếp tham chiếu theo số liệu của tổ chức Y tế thế giới (WHO).

"Đối tượng đâu?" Lâm Dục Đường mở miệng hỏi: "Đối tượng kiểm tra thí điểm là toàn bộ trường hay là chỉ có học viện của chúng ta?"

Hầu Tử hơi chột dạ đáp: "Lấy mười người trong ký túc xá nam,tổng cộng có bốn mươi người tất cả, chúng ta may mắn được chọn trúng......"

"Mẹ nó!" Tráng Hán thấy thật khó chịu: "Tại sao lại bị chọn trúng chứ!"

Hầu Tử xấu hổ, ấp úng giải thích: "Tôi cũng đã hỏi quản sinh như vậy, nhưng quản sinh lại nói, thời gian trước đã có trường tiến hành kiểm tra thí điểm như vậy, nhưng kết quả là chất lượng lại không cao! Hiện tại đến phiên trường học của chúng ta rồi, học viện mới trực tiếp lựa chọn những đối tượng ưu tú để kiểm tra thí điểm. Chúng ta bị chọn trúng tuyệt đối không phải là tình cờ, mà do thực lực quá tốt. Mặt khác học viện hi vọng hai ngày sắp tới chúng ta chú ý làm việc và nghỉ ngơi, để đạt được tiêu chuẩn tốt nhất, một mặt có thể làm vẻ vang cho học viện, mặt khác có thể làm gương cho nam sinh cả nước!"

Hầu Tử cơ hồ đem những lời lẽ thuyết phục của quản sinh, từng chữ từng câu truyền đạt lại y nguyên.

Lựa chọn ưu tú...... trở thành tấm gương......

Vài ba lời như vậy thôi đã lập tức liền thay đổi tính chất của kiểm tra lần này, người bình thường ngay cả cơ hội mơ ước cũng không có đâu. Mang trong mình nhiệm vụ cao cả như vậy, Tráng Hán nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Thật sự như vậy sao?"

"Dĩ nhiên, nếu không sao tôi có thể đồng ý được? Giấy cam đoan cũng đã ký rồi, quản sinh đã nói chuyện này đại biểu cho việc chúng ta là những người vinh dự nhất học viện này đấy, hơn nữa quản sinh Liêu sẽ tranh thủ cho chúng ta một chỗ tốt ở trong viện, lại còn tặng cho chúng ta mỗi người hai điểm nữa chứ!"

Bị bệnh sao! Ai lại dùng chuyện này để tặng điểm chứ, lại còn những 2 điểm nữa chứ! Thẩm Hi không thể nghe nổi nữa, trước kia mỗi lần cô đi hiến máu chỉ được cộng có 0. 3 điểm thôi đấy.

"Đây chính là bán con cầu vinh!" Thẩm Hi nghiêm túc nói, rất muốn ngăn cản bọn họ lại.

"Vậy sao?" Hầu Tử yếu ớt hỏi.

"Dĩ nhiên, các cậu sao có thể tùy tiện như vậy được!" Thẩm Hi lại nói tiếp, giọng của cô vừa vang lại có lực, hy vọng có thể kéo tinh thần phản kháng của phản kháng của cả phòng lên: "Đối với loại chuyện cực kỳ vô duyên này, chúng ta phải kiên quyết đấu tranh, các đồng chí thấy có đúng không!"

Bán con cầu vinh...... Tùy ý......

Toàn bộ ký túc xá lại từ từ rơi vào trầm mặc, một lát sau, liền bật ra hàng loạt tiếng cười, ngay cả Lâm Dục Đường cũng không nhịn được khẽ cười lên, sau đó kiên quyết kìm nén lại.

Tráng Hán lật người nói: "Không sao đâu, bán con cầu vinh thì sao chứ, dù sao con của tôi cũng có rất nhiều."

"Vô sỉ!" Hầu Tử liền mắng.

"Không có lương tâm!" Thẩm Hi cũng lên tiếng mắng theo.

"Thật ra thì......" Tráng Hán cũng có hơi lo lắng, liền nói thẳng ra: "Coi như những trường học khác kết quả kiểm tra của nam sinh không như ý thì học viện cũng không thể bởi vì cái này mà đẩy chúng ta tới đầu sóng ngọn gió được! Tuy nói bốn người chúng ta có hơi ưu tú, nhưng sao có thể dễ dàng lấy kết quả của chúng ta ra làm đại biểu tiêu chuẩn chọn nam sinh cả nước chứ, cái này chỉ để lừa gạt mà thôi!"

Thẩm Hi liền ủng hộ Tráng Hán: "Đúng vậy, chúng ta kiên quyết không thể đi."

Hầu Tử cũng cảm thấy như vậy.

Tráng Hán vừa ngẫm sâu tính kỹ, liền cười "Ha ha"hai tiếng nói tiếp: "Hơn nữa tôi nói nếu như —— nếu như một trong số chúng ta ra có người không đạt tiêu chuẩn thì sao, chúng ta phải làm thế nào, ví dụ như Hầu Tử không đạt tiêu chuẩn thì cậu có đau lòng đến mức không muốn sống hay không, từ đó lại càng ảnh hưởng sự tự tin của bản thân?"

"Em gái cậu mới không đạt tiêu chuẩn!" Hầu Tử đá lên ván giường của Tráng Hán, làm cậu ta suýt chút nữa bị ngã xuống dưới, nhưng vẫn không quên trả đũa: "Em gái tôi dĩ nhiên là không đạt tiêu chuẩn rồi, nó lấy cái gì để đạt tiêu chuẩn chứ, đúng không, lão Tam?"

"Cút!" Lâm Dục Đường liền mắng Tráng Hán.

Chuyện này chỉ thảo luận tới đây, mọi người mặc dù bất mãn, nhưng cũng không có ý định phản kháng. Một lát sau, một giọng nói yếu ớt vang lên: "Thật ra thì...... Tôi cảm thấy chúng ta vẫn không thể khinh thường được......"

Ba người trong phòng rối rít nhìn về phía lão đại, hỏi thăm: "...... Lão đại, chẳng lẽ cậu lại cảm thấy mình sẽ không đạt tiêu chuẩn?"

"Hừ! Tôi sao có thể chứ!" Thẩm Hi vội vàng phủ nhận: "Chất lượng vô cùng tốt, mỗi một con nòng nọc nhỏ đều hoạt bát lại thông minh, nghịch ngợm lại bén nhạy......" Cô trả lời xong môi vẫn còn giật giật, cố gắng che giấu nội tâm sốt ruột cùng với thấp thỏm của mình.

Được rồi, lão đại thắng. Tráng Hán quyết định nhường một bước.

Thảo luận kết thúc, Thẩm Hi liền đắp chăn lên người, bọc kín toàn thân lại. Hic hic, thật sự không có người nào hiểu được sự bi thương của cô cả......

Ngày mai, Hà Chi Châu sẽ hiểu chứ?

Hu hu......

——

Tối hôm qua cơ hồ Hà Chi Châu cả đêm không ngủ, trước nửa đêm là vì Hạ Duy Diệp buôn điện thoại, còn sau nửa đêm lại vì tiếng nghiến răng của Đậu Đậu. Nằm vật vờ đến rạng sáng, muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, thì lại nghe thấy âm báo tin nhắn, là Thẩm Hi gửi tới, nội dung làm cho cảm xúc của anh hoàn toàn sụp đổ ——"Hic hic...... Ngày mai tôi có chuyện cấp quốc gia đại sự nói cho anh biết, sáng sớm sẽ đến tìm anh......"

Chuyện cấp quốc gia đại sự, cô thì có thể có chuyện quốc gia đại sự nào chứ? Hà Chi Châu tạm thời coi như không có.

Sáng sớm hôm sau, Hà Chi Châu vừa từ phòng vệ sinh ra ngoài. Thấy Hạ Duy Diệp cũng đã thức dậy, đang nằm ở trên bàn đọc sách khóc sụt sùi, Còn Trần Hàn thì đang đứng bên cạnh an ủi.

Đậu Đậu nháy nháy mắt với anh, dùng khẩu ngữ nói cho anh biết, nguyên nhân Hạ Duy Diệp khóc chính là có người đã đoạt mất "Hà Chi Châu" của cô ta.

Hà Chi Châu bình tĩnh trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó liền "Tuân theo lời dặn dò của ai đó" mỗi ngày đều thoa kem dưỡng da lên mặt, nhưng vẻ mặt lại rất lạnh nhạt, động tác thì cứng rắn, tựa như người máy đang tự bôi dầu phòng chống rỉ sét vậy.

Cho đến cuối cùng ngón tay không cẩn thận chạm phải cánh môi, xúc cảm mềm mại tinh tế khiến cho lòng ai đó khẽ xao động.

Ở bên kia Hạ Duy Diệp vẫn đang khóc lóc, đột nhiên ngẩng đầu lên quát: "Thẩm Hi, sao cậu bỉ ổi như vậy, cậu biết rõ ràng người tôi thích là Hà Chi Châu, nên liền cố ý tranh giành có đúng hay không!"

Hạ Duy Diệp gào thét xong, lại tiếp tục ngồi khóc, Trần Hàn lại lập tức an ủi.

Hà Chi Châu cũng không thèm để ý tới cô ta, vẫn ngồi yên viết kế hoạch ra giấy.

Hạ Duy Diệp thấy thế càng buồn bực hơn, lại liên tục vừa khóc vừa mắng người.

Đậu Đậu thấy vậy liền ngứa mắt rồi, lập tức nói với Hạ Duy Diệp: "Cũng không phải A Hi chủ động thích Hà Chi Châu, mà đây là Hà Chi Châu thích cậu ấy, A Hi của chúng ta nào có biện pháp gì......"

Đúng là bạn tốt luôn bao che bảo vệ......

Hà Chi Châu lạnh mặt mở miệng nói: "Hạ Duy Diệp, trước khi làm ầm ĩ phải xác định rõ đối tượng, bây giờ cô đang đứng ở lập trường gì mà tức giận, cô và Hà Chi Châu có quan hệ gì chứ?"

Hạ Duy Diệp thở hổn hển, đang muốn mở miệng đáp lại, thì lập tức bị Hà Chi Châu chặn họng: "Tôi nghĩ Hà Chi Châu trừ việc chỉ biết tên cô ra, thì không có bất kỳ quan hệ gì với cô cả, anh ấy thích người nào, có quan hệ trực tiếp đến cô sao?"

Hạ Duy Diệp nghẹn lời mãi mới thốt lên: "...... Cậu đừng tưởng anh ấy thật sự thích mình!"

Hà Chi Châu cũng không muốn cùng với con gái gây gổ về đề tài ngây thơ như thế này. Nhưng Hạ Duy Diệp trước mặt anh lại mang cả cái từ "bỉ ổi" kia liền khiến cho tâm tình của anh hết sức không thoải mái. Anh đi từng bước từng bước đến trước mặt Hạ Duy Diệp, nghiêm túc nhìn thẳng vào cô ta mà đáp: "Không, anh ấy thích tôi."

"Dựa vào cái gì chứ!" Hạ Duy Diệp cũng đứng lên, tức giận viết đầy lên mặt.

Hà Chi Châu khẽ cúi người xuống, lập tức trong chiếc gương lớn đặt trên mặt bàn kiểu châu Âu của Hạ Duy Diệp liền xuất hiện hai gương mặt của hai cô gái. Hạ

Duy Diệp và "Thẩm Hi". Trong mắt Hà Chi Châu đầy vẻ lạnh lùng và tức giận, không chút lưu tình đáp lại: "Dựa vào cái gì sao? Dựa vào việc Thẩm Hi tôi xinh đẹp hơn cô."

Dựa vào cái gì?

Dựa vào dung mạo của Thẩm Hi xinh đẹp hơn...

"Cộp!" Hạ Duy Diệp úp cái gương xuống, lại tiếp tục nằm trên bàn khóc.

"Oa--" Đậu Đậu đột nhiên hét lên, cô ấy từ ban công chạy đến nói: "A Hi, Hà Chi Châu lại tới đây đưa đồ ăn cho cậu kìa."

Hạ Duy Diệp nghe thế liền ôm mặt, càng thêm bi thương, không thể kiềm chế.

Hà Chi Châu trầm ổn, đi ra ban công, quả nhiên liền thấy Thẩm Hi đang đứng ở trong sân bóng rổ, trong tay còn cầm cả sữa chua và bánh mì. Nhưng nếu như anh không nhìn lầm, thì hôm nay cô có điểm gì đó không đúng.

Hà Chi Châu lập tức xoay người đi xuống lầu.

Hạ Duy Diệp tức giận đứng lên đá vào cái ghế của "Thẩm Hi", Trần Hàn bây giờ mới mở miệng nói: "Mình cảm thấy gần đây Thẩm Hi thật quá đáng, cậu ấy trước đây đâu có như vậy."

Đậu Đậu múc một bát cháo, vừa ăn vừa bao che: "Rõ ràng là Hà Chi Châu quấn lấy. A Hi của chúng ta, cái này thì có cái gì không đúng chứ, nếu như Hà Chi Châu theo đuổi cậu... cậu sẽ không đồng ý sao?"

Trần Hàm cũng không đáp lại câu hỏi vặn của Đậu Đậu. Trong lòng cô ta còn mải nghĩ nếu như Hà Chi Châu thật sự theo đuổi thì cô ta sẽ lo được lo mất chứ không giống với Thẩm Hi, vì một người con trai như Hà Chi Châu có thể thích cô ta bao lâu chứ?

Hạ Duy Diệp vẫn còn đang cáu giận, Trần Hàm đưa mắt liếc cô ta, trong lòng cũng thấy phiền não, liền chuẩn bị quần áo để đi luyện múa.

Gần đây tâm tình của Trần Hàn thật ra cũng không tệ, ngày hôm qua giáo sư Ôn đã gọi cô lên văn phòng, nói muốn chuyển tiết mục của Thẩm Hi trong lễ kỷ niệm thành lập trường sang cho cô ta. Đây chính là tiết mục quan trọng nhất trong ngày hôm đó, lúc đó Hạ Duy Diệp cũng bởi vì chuyện này mới không vừa mắt với Thẩm Hi mà Thẩm Hi vẫn còn ngây ngốc cho rằng nước nóng có vấn đề.

Cho nên có một số việc không phải đến cuối cùng thì sẽ không công bố ra, mà Trần Hàn chắc chắn sẽ không phải là người nói ra những chuyện này.

Hiện tại trong lòng Thẩm Hi đâu còn quan tâm đến điệu múa quan trọng gì gì đó nữa, mà chỉ quanh quẩn với mấy chữ - - phóng ra mà thôi.

Lúc Hà Chi Châu vẫn chưa xuống, cả xúc của cô trăm mối ngổn ngang, ngồi ở trên thềm đá của sân bóng rổ, hôm nay thời tiết hết sức ôn hòa, nhưng tây chân của cô vẫn đổ đầy mồ hôi, cuối cùng liền khổ sở vùi đầu trong lòng bàn tay.

Phải làm gì đây?

Thật ra thì... không biết có nên luyện tập trước hay không?

Nhưng mà luyện tập bằng cách nào đây?

Hà Chi Châu sẽ cho phép cô tùy tiện chơi sao...

Thẩm Hi không đứng đắn mà nghĩ đến chuyện đó vì vậy Hà Chi Châu đã đi tới trước mặt mà cô lại không hề phát hiện ra, lúc ngẩng đầu lên liền giật nảy người.

"Sao đi đến mà lại không có tiếng động gì thế?" Cô vừa đưa bữa sáng cho Hà Chi Châu vừa trách.

Hà Chi Châu liền ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hi, nhìn gương mặt đang hồng rực lên, hỏi thăm, "Rốt cuộc là thế nào?"

"Chuyện là như thế này..." Mặt Thẩm Hi đỏ lên, sau đó bắt đầu rình bày, cơ bản cũng chỉ thuật lại nguyên xi lời của Hầu Tử, ví dụ như chuyện này quan hệ đến hiệp hội kế hoạch hóa gia đình của quốc gia..

Hà Chi Châu nghe xong, lần đầu tiên rất muốn chửi chó mắng mèo.

"Hic hic... Làm thế nào bây giờ?"

"Hic hic, tôi khẳng định là không ra được rồi!"

"Không ra được....."

Thẩm Hi càng nói càng hỏng mất.

Hà Chi Châu vẫn bình tĩnh hơn Thẩm Hi rất nhiều, lúc này vẫn không quên hỏi vặn lại một câu: "Thế nào, đã thử qua rồi sao?"

"Làm sao có thể..." Thẩm Hi đỏ mặt đáp, sau đó hai tay chống lên cằm, giống hệt như bông hoa hướng dương. Đột nhiên, cô quay đầu, hưng phấn nói với anh: "Tôi nghĩ ra ba biện phát, anh có muốn nghe không?"

Ba biện pháp? Một cái chớp mắt mà đã có ba biện pháp? Hà Chi Châu thấy thật khó tin, nhưng cũng vẫn nguyện ý nghe. Anh liền nói với Thẩm Hi: "Cô nói đi."

Thẩm Hi ngập ngừng một lát, sau đó mới đưa ba ngón tay thon dài lên, bắt đầu nói: "Biện pháp thứ nhất, lúc kiểm tra tôi sẽ nhường điểm của mình cho Tráng Hán."

Nhường điểm? Huyệt thái dương của Hà Chi Châu lại bắt đầu giật giật, chờ đợi biện pháp hai.

"Biện pháp hai, tôi sẽ nhường điểm của mình cho Hầu Tử."

Hà Chi Châu không nghe nổi nữa khoát tay bảo Thẩm Hi dừng lại, anh đã biết phương pháp thứ ba là gì rồi. Nhưng Thẩm Hi vẫn yếu ớt nói ra biện pháp thứ ba của mình: "Biện pháp ba, chỉ có thể nhường... cho Lâm Dục Đường điểm của tôi thôi...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.