Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

Chương 27




"Tôi..."
Hạ Lăng không biết phải làm sao nhìn ánh mắt lạnh nhạt của thiếu niên, yết hầu có chút khô chát, nói không nên lời.
Hắn nhất định đã phát hiện ra cái gì rồi.
Tim cô đập kịch liệt, nhanh chóng vận dụng trí não, nghĩ nên nói như thế nào để che dấu.
Chẳng lẽ hắn nhìn thấy cô đánh người?
Không, không có khả năng, nếu như tận mắt chứng kiến, hắn sẽ không làm điều thừa thãi mà hỏi cô để xác minh, hắn hỏi có phải cô cùng Hạ Nhiễm Nhiễm ở chung một chỗ không, nói cách khác, hắn chỉ biết có một nữ sinh đánh nhau đi cùng Hạ Nhiễm Nhiễm, nhưng hắn cũng không chỉ đích danh người đó là ai.
Nếu cô phủ nhận, hắn không có chứng cứ nên chỉ có thể nghi ngờ, cũng không thể xác định, vấn đề là ở chỗ Hạ Nhiễm Nhiễm, cô nghĩ nếu cô ta bị Tiết Húc chất vấn, 90% mình sẽ bị vạch trần, đến lúc đó cho dù cô nói gì cũng không thể xoay chuyển được nữa.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng tâm loạn như ma, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, gấp đến độ trên trán đổ đầy mồ hôi, thật lâu vẫn chưa thể mở miệng.
Mà Tiết Húc mặc dù không nói thêm bất kì câu gì, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi cô một giây, cố chấp nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng quắc, ẩn giấu ngọn lửa bên trong.
Hắn không phải người giỏi che dấu cảm xúc, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ giờ phút này có chút âm trầm, đó là biểu hiện cho sự xấu hổ cùng phẫn nộ khi phát hiện bản thân bị người khác lừa gạt, còn mang theo nỗi thất vọng cùng khổ sở.
Giống như thật vất vả mới gạt bỏ được nghi ngờ để chấp nhận một người, moi hết tim phổi ra đối tốt với cô, nhưng kết quả là, phát hiện mình chỉ là một con rối bị cô đem ra đùa bỡn, tất cả đều là tự mình đa tình.
Thật nực cười.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng thấy hắn như vậy, cảm thấy có chút hoảng sợ, khẽ cắn môi dưới, bỏ qua sự kháng cự, tính đem toàn bộ nói ra.
Cái bệnh kia, trước nay không phải chưa từng nhắc đến với người khác, chỉ là không ai tin, đều cảm thấy cô đang diễn trò, cho nên Tiết Húc có thể chấp nhận hay không, cô không dám chắc.
"Thật ra... tôi..."
Hạ Lăng nhìn thiếu niên, vừa mở miệng nói ba chữ, Hạ Nhiễm Nhiễm đột nhiên chen vào giữa hai người bọn họ.
"Tớ mới gặp cô ấy thôi, vừa nãy tớ gọi điện bảo cô ấy đến giúp tớ mang quần áo."
Hạ Nhiễm Nhiễm hất cằm nhìn Tiết Húc nói: "Hai người các cậu tới vừa đúng lúc, có thể làm chân sai vặt cho tớ."
Cô đem hơn mười túi quần áo trong tay ném cho Tiết Húc, còn đem mấy túi trên tay Hạ Lăng đưa cho người nào đó vẫn đứng ở một bên im lặng nãy giờ. Từ Hàn có chút biến hóa, sắc mặt của cậu cũng không phải quá tốt, nhưng để lấy lòng Hạ Nhiễm Nhiễm nên miễn cưỡng nở một nụ cười tươi, không nói gì, chấp nhận làm đầy tớ trung thành.
Hạ Nhiễm Nhiễm hài lòng vỗ tay một cái, "Hoàn hảo."
Tình thế chuyển biến đột ngột.
"Mang quần áo?" Tiết Húc ngẩn người, hắn ngàn vạn lần không nghĩ đến sẽ là tình huống này, "Vậy cô gái cứu cậu là ai?"
"Là một tiểu tỷ tỷ tớ quen trong quán rượu đó." Hạ Nhiễm Nhiễm chu môi, "Nếu không cậu nghĩ là ai?"
"Cô ấy trông như thế nào?" Tiết Húc lạnh mặt, "Có phải nhìn rất giống Hạ Lăng không?"
"Sao có khả năng ấy được?" Hạ Nhiễm Nhiễm mắt không thèm chớp lấy một cái, nửa thật nửa giả nói: "Cô ấy so với Hạ Lăng nhìn soái hơn nhiều? Một cước liền đem đám người kia đá bay, so với đàn ông còn mạnh mẽ hơn, nghe nói cô ấy từng học qua Taekwondo."
Tiết Húc nửa tin nửa ngờ, đôi tay trắng nõn như ngọc đẩy Hạ Nhiễm Nhiễm đang ầm ĩ ra, thuận tiện đem mấy túi quần áo trong tay trả cho cô ta, ngược lại hỏi Hạ Lăng: "Những gì cậu ấy mới nói là thật?"
"Đúng, đúng vậy..." Hạ Lăng không nghĩ đến Hạ Nhiễm Nhiễm sẽ thay mình giấu diếm, nhịp tim chậm rãi bình ổn, mặt không đổi sắc gật đầu, "Không sai, chính là như vậy."
"Vậy sao lúc tôi hỏi, cô chần chừ mãi không trả lời?"
Hạ Lăng cố tỏ ra ủy khuất nói: "Vẻ mặt của cậu nhìn đáng sợ như vậy, tôi còn tưởng rằng bản thân làm sai điều gì thật."
Có sao?
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Tiết Húc nhìn cô gái trước mặt toàn thân run rẩy, đôi mắt to long lanh ánh nước, bộ dạng như tiểu bạch thỏ bị hắn doạ sợ, vừa đáng thương lại đáng yêu, tâm tình có chút dịu xuống, hắn không khỏi tự kiểm điểm bản thân, chỉ là một cô gái mảnh mai yếu ớt bày ra bộ mặt doạ người như vậy để làm gì, Hạ Lăng là loại người nào không phải hắn rất rõ sao?
Hơn nữa quan hệ giữa Hạ Nhiễm Nhiễm và Hạ Lăng không tốt, không lý nào lại nói giúp cô, cho nên việc này tám chín phần là hắn nghi oan cho cô.
"Xin lỗi."
Hoả khí trong mắt thiếu niên dần chuyển hóa thành tự trách, biểu tình hoà hoãn, ôn nhu xoa đầu cô, "Là tôi không rõ tình hình đã nổi cáu, dọa cô sợ, Hạ Nhiễm Nhiễm không hiểu chuyện, còn liên lụy đến cô, nếu không cô muốn cái gì thì nói tôi biết, tôi sẽ đi mua ngay cho cô, coi như bồi thường."
Ở phương diện này, Tiết Húc là một người tương đối thẳng thắn, hắn một khi nhận thức việc làm của mình là sai, sẽ lập tức đứng ra nhận lỗi, không trốn tránh trách nhiệm.
Lòng bàn tay cậu thiếu niên mềm mại ấm áp, xoa xoa trên đầu cô cảm giác rất dễ chịu, khác hẳn cảm giác khi Hoắc Lâm Long chạm vào da thịt cô, vô cùng ghê tởm.
Hạ Lăng cúi đầu, che đi gò má đỏ bừng, cô quả nhiên không chịu nổi cách đối xử này, hắn đối với cô càng dịu dàng, cô lại càng áy náy, có vài lần thiếu chút nữa muốn nói cho hắn biết chân tướng, nhưng đều bị cô nhịn xuống, bởi vì cô biết một khi nói ra, quan hệ của bọn họ sẽ không thể trở lại như trước nữa.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Này này, Tiết Húc cậu làm gì đó, nói xin lỗi là được rồi, còn sờ mó làm gì!" Hạ Nhiễm Nhiễm nhìn đến đỏ mắt, lại một lần nữa chen vào, cắt đứt cử chỉ thân mật giữa hai người.
"Cậu quản được chắc." Tiết Húc bất mãn liếc cô ta một cái, "Tớ còn chưa nói gì cậu đâu, một cô gái nửa đêm không ở nhà, chạy đến quán Bar làm gì, may mà cậu mạng lớn không xảy ra việc gì, đều lớn cả rồi, có thể đừng để người khác lo lắng được không?"
"Sao tớ không quản được?" Trong đầu Hạ Nhiễm Nhiễm đều là hình ảnh Tiết Húc dịu dàng xoa đầu Hạ Lăng, nổi lên ghen tị, hoàn toàn không nghe vào những lời phía sau hắn nói.
"Tớ thích cậu như vậy, một chút cậu cũng không để ý sao?"
Hạ Nhiễm Nhiễm sốt ruột, hướng hắn tỏ tình, Hạ Lăng là mối đe doạ quá lớn, khiến cô ta phải từ bỏ mặt mũi bất chấp tất cả nói ra.
Không khí liền yên lặng.
Trừ cô ta, tất cả mọi người đều sững sờ.
Mà Tiết Húc, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu.
Hạ Nhiễm Nhiễm mặt đỏ như trái táo, lại rất dũng cảm nhìn thẳng hắn, sau đó không bao lâu, nhíu mày hỏi: "Tớ đang nói chuyện với cậu, cậu nhìn Từ Hàn làm gì?"
Tiết Húc: "..."
Hắn cũng rất muốn hỏi, ừm thì nói chuyện, nhưng sao phải nói trước mặt Từ Hàn, hắn một chút cũng không muốn bản thân bị kéo vào cuộc tình tay ba này có được không?
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Từ Hàn vốn sắc mặt đã không tốt nay lại càng khó coi, cậu không muốn nghe bọn họ nói tiếp nữa, cất bước rời đi.
"Tớ đi mua nước."
"A, vừa vặn tôi cũng khát." Hạ Lăng như vừa tỉnh mộng, cũng không tiện ở lại, cùng cậu ta đi ra ngoài.
Hạ Lăng nhìn Từ Hàn lạnh mặt đem mấy túi quần áo trong tay siết chặt, xấu hổ ho nhẹ, "Cái kia, ngại quá, quần áo vẫn là để tôi tự mang đi."
Từ Hàn không khách khí, trực tiếp đem túi quần áo trả cho cô, "Vậy thì làm phiền cậu."
"Không phiền, đây vốn là đồ của tôi."
Hai người nói là đi mua nước, nhưng đều ăn ý rẽ sang một con đường khác gần đó, lấp sau cây đại thụ nghe lén.
Hạ Lăng khá khẩn trương, tuy rằng cô cảm thấy Tiết Húc không thích Hạ Nhiễm Nhiễm, nhưng cô ta đã lớn mật thổ lộ như vậy, nhỡ đâu Tiết Húc bị cảm động liền chấp nhận, dù sao Hạ Nhiễm Nhiễm cũng rất xinh đẹp.
Nhưng mà sự thật chứng minh cô suy nghĩ nhiều rồi, Tiết Húc chưa từng coi Hạ Nhiễm Nhiễm là mỹ nhân, cùng lắm miễn cưỡng xem như bạn khác giới, cho nên Hạ Lăng nghe được Tiết Húc rất không nể mặt cự tuyệt cô ta.
"Xin lỗi, tớ đối với cậu không hề có ý gì khác, hiện tại không có, sau này cũng không, sớm hết hy vọng đi, đừng mơ mộng nữa."
Thiếu niên thanh âm lười nhác, có chút miễn cưỡng nói.
"Vì cái gì?" Hạ Nhiễm Nhiễm mặc dù biết có thể là kết quả này, nhưng nhất thời không thể tiếp nhận, đáy mắt hiện lên vẻ khổ sở, nước mắt trực trào, "Lúc nhỏ cậu rõ ràng đối xử với tớ rất tốt, vậy mà không có một chút yêu thích nào sao?"
"Cậu cũng nói là khi còn nhỏ." Tiết Húc thở dài, có chút bất đắc dĩ, "Cậu phải nhìn về phía trước, hơn nữa tớ khi đó chỉ coi cậu là em gái."
Đến khi nhận ra tâm tư của Từ Hàn, muốn thành toàn cho bọn họ, nên mới cố ý giữ khoảng cách với Hạ Nhiễm Nhiễm.
Không nghĩ tới nha đầu này đến giờ vẫn chưa nhận ra, chưa thấy phút cuối thì chưa thôi.
"A, em gái sao, hoá ra chỉ là em gái..." Hạ Nhiễm Nhiễm phát ra tiếng cười thê lương, "Thế còn Hạ Lăng thì sao, cậu coi cô ấy là gì?"
...
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Nghe được lời này, Hạ Lăng vốn đang trốn ở sau cây đại thụ không kìm được nghín thở, khẩn trương đến mức tay chân luống cuống, còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần nghe câu trả lời, thanh âm lười biếng của thiếu niên lại vang lên, không chút do dự đáp.
"Em gái thôi."
Giọng điệu vô cùng bình thản, như một lẽ hiển nhiên.
Hạ Lăng hô hấp liền cứng lại, toàn thân như rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương, nhịp tim đang đập loạn cào cào chậm rãi quay về bình tĩnh, yên tĩnh đến mức chết lặng, ngẩn người hồi lâu, cô rũ mắt cười khổ một tiếng.
Câu trả lời quả nhiên không nằm ngoài dự liệu.
Cho nên, mày còn chờ mong cái gì.
Giống hệt một kẻ ngu ngốc.
Hình như thật sự có chút khát rồi.
Hạ Lăng điều chỉnh tâm trạng, bỗng nhiên không còn hứng thú nghe lén nữa, nhìn Từ Hàn nói: "Tôi qua cửa hàng tiện lợi bên kia mua chai nước."
Từ Hàn từ lúc nghe được Tiết Húc cự tuyệt Hạ Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt băng lãnh đã tan đi một ít, nhưng đến khi nghe được Tiết Húc chỉ coi Hạ Lăng là em gái thì biểu tình có chút cổ quái, bất quá cậu ta không nói gì, nhàn nhạt gật đầu với Hạ Lăng.
Sau khi Hạ Lăng rời đi, Hạ Nhiễm Nhiễm vẫn còn đang chất vấn Tiết Húc: "Cậu nói cậu chỉ coi Hạ Lăng là em gái, vậy sao cậu đối tốt với Hạ Lăng như vậy còn tớ thì một nửa cũng không bằng, có phải cậu phân biệt đối xử không?"
Thanh âm vô cùng oán giận, bởi vì Tiết Húc chưa từng xoa đầu cô! Một lần cũng không có!
Mà Tiết Húc lại rất thản nhiên thừa nhận, không chút để ý giọng điệu, "Đại khái bởi vì cậu không phải cô ấy."
Hạ Nhiễm Nhiễm tức đến hộc máu, run rẩy môi hỏi: "Vậy đến lúc cậu có bạn gái, cô ấy lại ghen tị vì cậu đối tốt Hạ Lăng, cậu xử lý thế nào?"
Tiết Húc trả lời như trước không chần chờ, giọng điệu rất nhạt, "Đầu tiên, người không thể chấp nhận việc như vậy sẽ không có khả năng trở thành bạn gái của tớ."
"Nếu vậy, nếu tớ không quan tâm cậu đối xử thế nào với Hạ Lăng, vậy tớ có thể làm bạn gái của cậu không?"
"Khẳng định không phải cậu."
Những lời này đã đánh gãy tia hy vọng cuối cùng trong lòng Hạ Nhiễm Nhiễm.
Cô ta rốt cuộc nhịn không được oà khóc.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Trải qua đủ loại chuyện, cô ta phát hiện Tiết Húc chính là một tên đầu gỗ, chỉ được cái mác bên ngoài còn bên trong thì rỗng tuếch.
Toàn bộ thế giới đều có thể nhìn ra hắn coi Hạ Lăng là bảo bối, cưng chiều che chở, không cho người khác khi dễ cô, cũng chỉ một mình hắn cảm thấy đó là bảo vệ em gái.
Từ Hàn cách đó không xa nhìn thấy Hạ Nhiễm Nhiễm khóc thì thương tâm muốn chết, không kháng cự được nữa liền đi qua, mặt không chút thay đổi nhìn Tiết Húc nói: "Tớ đưa cậu ấy về trước."
"Đi đi." Hạ Nhiễm Nhiễm khóc đến Tiết Húc cũng đau đầu, ước gì có người lập tức mang cô ta đi, nhìn thấy Từ Hàn như nhìn thấy cứu tinh, bận rộn phất phất tay ý muốn nói mai gặp lại.
"Hạ Lăng đâu?" Hắn thấy bên cạnh Từ Hàn không có ai, nhướn mày hỏi.
"Bên trong cửa hàng tiện lợi." Từ Hàn đem cô gái đang khóc như con mèo nhỏ cõng trên lưng, đáp lại.
Tiết Húc gật đầu, không nói gì thêm, dứt khoát quay đầu đi tìm Hạ Lăng.
Hắn biết Từ Hàn có thể chăm sóc tốt cho Hạ Nhiễm Nhiễm.
*
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Từ Hàn cõng Hạ Nhiễm Nhiễm về nhà, cậu cõng cô bao lâu, cô ta liền ghé vào vai cậu khóc bấy lâu, quần áo của cậu đã ướt một mảng lớn, dường như khóc là chưa đủ, cô mở to đôi mắt sưng húp, không ngừng hướng Từ Hàn oán giận Tiết Húc.
"Cậu... cậu ấy đối với Hạ Lăng không giống với..."
"Hoàn toàn khác nhau... Dựa vào cái gì mà đối với cô ta tốt như vậy..."
Cô gái thanh âm khàn khàn nghẹn ngào nói.
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cô ta thấy rõ cảm tình của hắn dành cho Hạ Lăng.
Cô ta giúp Hạ Lăng giấu diếm thân phận, kỳ thật không phải vì muốn giúp đỡ Hạ Lăng, mà đơn thuần chỉ là không muốn khúc mắc giữa bọn họ càng ngày càng sâu.
Tiết Húc không biết, hắn trước sau đều bị người con gái hắn coi là hai người khác nhau đánh bại, một người đánh bại cơ thể hắn, một người đánh tan linh hồn hắn.
Mà cô ta thua là thua triệt để, vô luận Hạ Lăng biến thành cái dạng gì, vẫn khiến Tiết Húc nóng ruột nóng gan.
"Thật ra tớ sớm đã phát hiện người cậu ấy thích là Hạ Lăng, tớ biết chứ ..." Hạ Nhiễm Nhiễm khóc đến gần như nghẹn thở.
So với phát hiện Hạ Lăng thích Tiết Húc còn sớm hơn.
Cô ta chỉ là, không thừa nhận mà thôi.
"Cậu nói đủ rồi đấy."
Từ Hàn nghe được trong lòng càng phiền muội, không thể nhịn được nữa bèn đem người sau lưng thả xuống, Hạ Nhiễm Nhiễm còn chưa phản ứng kịp, cằm liền bị người ta nắm lấy.
Cô bị bắt ngửa đầu lên, hai mắt đẫm lệ song lại kinh ngạc nhìn thiếu niên ở trước mặt, hai người cách nhau rất gần, môi mỏng mím chặt, ẩn nhẫn không bộc phát ra, con mắt nâu đậm nặng nề nhìn cô, đè nén dục vọng sâu không thấy đáy.
"Vậy cậu có phát hiện ra không, tớ đối với cậu cũng không giống vậy?"
Hạ Nhiễm Nhiễm còn chưa tiêu hoá được ý tứ của những lời này, liền thấy Từ Hàn nắm chặt cằm mình, hung hăng hôn lên môi cô, lực đạo rất nặng, đầu lưỡi hung hăng cậy mở hàm răng của cô, tựa như một con dã thú đói khát, kịch liệt, hung hãn, không biết mệt mỏi chiếm lấy hương thơm trong miệng cô.
Hô hấp của cậu nặng nề, hơi nóng đều phả trên mặt cô, mà giữa hai đôi môi, tiếng nước miếng trao đổi trong miệng vang lên mập mờ rung động.
Hạ Nhiễm Nhiễm bỗng dưng mở to hai mắt, sợ tới mức ngay cả nước mắt cũng ngừng lại.
Hoàn toàn mất đi năng lực.
Tác giả có lời muốn nói:
Phổ cập khoa học một chút, người đàn ông được xem là nhân cách thứ hai kia không chỉ là người bảo hộ, hắn cùng quan hệ không được tốt, cả hai đều không thích đối phương, hắn tâm tư rất nhiều , kỳ thật lúc nào cũng muốn thoát ra ngoài, nhiều lần hấp dẫn , khụ khụ, mọi người có thể xem lại mấy chương trước kia, nhưng mà vẫn kiên định chế trụ, cho nên chỉ khi nào tâm lý cô yếu nhất, hắn mới có có hội thoát ra.
Về phần vì sao hắn lại xuất hiện, về sau sẽ nói cụ thể hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.