Đừng Im Lặng Với Em, Tình Yêu?

Chương 82: Ngoại truyện 1




Có một bạn nhắn tin hỏi tác giả : “Vậy Cự Tàn Tôn có thật lòng yêu Hữu Túc không ?”

Trả lời : Tác giả cũng không rõ nữa. (ToT)

Địa điểm : tiệm bánh của Hữu Túc nó mang tên là “Tiểu Tam”.

Ngày X tháng Y năm ZZZZ, lúc 10h39 phút P.M.

Trong bếp của tiệm bánh, khuôn mặt Cự Tàn Tôn lúc này thật u ám, anh đang đeo tạp dề và tay thì bị Hữu Túc giữ lấy đè lên trên đống bột ướt, cô muốn chỉ anh cách nhào bột làm bánh chứ có phải chỉ anh đi làm những thứ bậy bạ gì đâu chứ :

-Anh hoạt động tay đi chứ ?

-Để làm gì ? – Cự Tàn Tôn liếc mắt sang nhìn Hữu Túc.

-Làm bánh chứ làm gì ? Tên khùng nhà anh. – Hữu Túc mắng anh.

Cự Tàn Tôn nhíu mi tâm lại một chút, anh không hứng thú với bánh ngọt thì hướng dẫn anh làm bánh để làm trò gì, đúng là rắc rối, nghĩ thế nên Cự Tàn Tôn lùi lại phía sau và nói :

-Tôi không thích.

-Em thích là được, anh không làm là một lát ngủ riêng nhé. – Hữu Túc cười và đáp lại anh.

Ngủ chung hay ngủ riêng thì đó là ý của cô chứ có phải ý của anh đâu, anh thích ngủ đâu là quyền của anh, Hữu Túc nhìn vẻ mặt muốn đi khỏi bếp càng nhanh càng tốt của Cự Tàn Tôn thì cô cũng nói :

-Không nhào bột thì anh đi pha trà đi.

-Em rửa tay rồi pha đi, tôi ra lò sưởi đợi. – Nói rồi anh cũng nhanh tay bước lại vòi nước rửa tay và tháo tạp dề ra rồi treo lên giá.

-Cự Tàn Tôn … này … này … - Hữu Túc chưa nói hết câu thì anh đã khuất bóng sau cánh cửa.

Thật là lười biếng, Hữu Túc ném đống bột vào tủ đông lạnh rồi đi ra vòi nước rửa tay thật sạch, xong cô lại lấy ấm đun ít nước nóng đủ pha cho 2 người, cô với tay mở cửa tủ trên tường rồi lấy hộp trà ra, vị trà xanh mà lần trước đi Nhật cô mang về vẫn còn rất nhiều, hình như Cự Tàn Tôn rất thích vị này. Cũng không mất bao lâu thì Hữu Túc đã pha xong, cô mang 2 tách trà lên rồi đặt chúng xuống bên cạnh lò sưởi, Cự Tàn Tôn vừa lấy chăn và sách đặt xuống bên cạnh 2 tách trà :

-Tuyết rơi sớm, lại đây.

Nói rồi,Cự Tàn Tôn ngồi xuống trước và anh đưa chăn ra trước mặt Hữu Túc, ý muốn cô quấn chăn sao :

-Anh mặc áo sơ mi phông phanh thì tự quấn anh đi, em không cần.

-Em và tôi. – Cự Tàn Tôn chống khuỷu tay lên đầu gồi nhìn cô.

Hữu Túc thoáng mặt đỏ bừng, làm người ta ngại chết mất thôi, Hữu Túc chưa có phản ứng gì nên Cự Tàn Tôn với tay kéo tay cô ngồi xuống, sát bên cạnh anh :

-Ngày mai muốn đi đâu không ?

Hữu Túc đưa tách trà cho anh, xong rồi cô ậm ờ suy nghĩ, Cự Tàn Tôn uống một chút rồi đặt tách trà xuống nền, anh đưa 2 tay ôm lấy cả cơ thể của cô, Hữu Túc kéo bàn tay Cự Tàn Tôn ra và dùng chính bàn tay cô áp lên lòng bàn tay anh, tay anh to hơn tay cô rất nhiều, thật thô ráp :

-Anh muốn làm gì ?

-Tôi hỏi em. – Cự Tàn Tôn nhìn đăm đăm vào bàn tay 2 người đang lồng vào nhau.

-Vậy thì đi xem phim chứ ? – Hữu Túc ngước nhìn khuôn mặt anh.

-Em thích chứ ? – Cự Tàn Tôn dùng tay còn lại miết nhẹ lên những ngón tay thon nhỏ của cô và trả lời.

Hữu Túc khẽ gật gật đầu, Cự Tàn Tôn đưa tách trà của anh cho cô và hôn nhẹ vào vành tai cô rồi nói :

-Vậy thì đi.

-Anh có thích ai không ? – Hữu Túc hỏi nhỏ vào tai Cự Tàn Tôn.

-Không. – Cự Tàn Tôn đáp lại cô xong rồi anh cũng cúi đầu hôn lên môi cô.

Không mạnh mẽ mà cũng không nhẹ nhàng, Cự Tàn Tôn lúc này thật dễ chịu hết sức, bình thường thì anh đã thẳng tay mạnh bạo với cô rồi, không lẽ hôm nay bị đập đầu trúng vào chỗ nào ? Cự Tàn Tôn rời khỏi môi cô, anh đưa tay chạm nhẹ vào môi cô và nói :

-Em hỏi đần thật.

-Có ý chửi em à ? – Hữu Túc uống trà trong tách mà Cự Tàn Tôn đưa.

-Tùy em hiểu. – Cự Tàn Tôn lại hôn như cắn vào cổ Hữu Túc.

Hữu Túc đẩy đầu anh ra rồi nói :

-Anh giống Tiểu Tam quá đấy.

Cái miệng hại cái thân, so sánh người như anh với con chó trời đánh đó sao, Cự Tàn Tôn đẩy cô nằm xuống dưới người anh và nói :

-Suy nghĩ hậu quả trước khi nói.

Chưa kịp biện minh gì thì Cự Tàn Tôn đã bắt lấy 2 tay cô rồi đặt lên đỉnh đầu, Hữu Túc nhìn anh, không phải là lại có ý gì bất minh với cô đấy chứ :

-Em sai rồi … sai … sai rồi …

-Chơi cờ caro không ? – Cự Tàn Tôn đưa tay vào trong áo cô rồi làm càn một chút.

-Có phạt gì không chứ ? Em không tin anh là người quân tử. – Hữu Túc nhìn anh.

Cự Tàn Tôn kéo Hữu Túc ngồi dậy tựa vào người anh rồi nói :

-Thua thì cởi đồ.

->o

Cự Tàn Tôn đứng dậy đi lại chỗ kệ sách rồi anh với tay lấy vài tờ giấy cùng 2 cây bút rồi đặt chúng xuống kế cô :

-Cho em đi trước 2 nước.

Không khách khí, Hữu Túc cầm bút lên rồi đánh 2 dấu nhân theo thứ tự ô giấy, rồi ngước đầu nhìn Cự Tàn Tôn, anh cũng không nói gì hay đắn đo gì mà đặt bút đánh 1 dấu tròn chặn một đầu của Hữu Túc, cô cũng chẳng nhân nhượng gì cứ thế mà đánh rồi nhìn anh, anh chặn cô rồi cô lại chặn anh, xoay tới xoay lui hết một tờ giấy, vẫn không phân được thắng bại, Hữu Túc nhìn anh rồi hỏi :

-Anh chơi cái này hay nhỉ ?

-Lúc trong quân đội, ngoài tập huấn ban ngày thì buổi tối có thể chơi một chút. – Cự Tàn Tôn vừa nói vừa đánh dấu lên tờ giấy.

-Lúc đó trong quân đội anh có nghĩ gì không ? – Hữu Túc nhìn anh và đánh đại dấu nhân lên tờ giấy.

-Làm việc cho quân đội. – Cự Tàn Tôn vẫn nhìn vào tờ giấy và trả lời cô.

Hữu Túc vẫn cứ hỏi anh những câu về cuộc sống trước kia của anh, cô quên mất là đang chơi cờ, khi cô hỏi :

-Anh lúc đi học có thích ai không ?

-Em thua rồi. – Cự Tàn Tôn gạch 1 đường chéo dài trên tờ giấy và đưa cho cô nhìn.

-Cái gì ??? – Hữu Túc cầm lấy tờ giấy rồi nhìn chằm chằm vào những dấu tròn được xếp thành 1 hàng dài.

-Cởi đồ. – Cự Tàn Tôn nhìn sang cô.

Thì ra là do bất cẩn quên mất là cô đang chơi cờ cùng anh, ham hố hỏi những chuyện tò mò để bị thua cũng không thể trách được ai ? Nhưng đúng là nhọ quá mà, Hữu Túc ném những tờ giấy ấy vào trong lò sưởi rồi im lặng, Cự Tàn Tôn kéo cô ngồi dựa vào anh rồi nói :

-Không cởi thì nói, đừng làm bộ mặt đấy.

-He he. – Hữu Túc ngước mặt lên hôn nhẹ vào mũi anh.

Cự Tàn Tôn ôm ghì lấy vai Hữu Túc rồi nói :

-Ngủ sớm đi.

-Anh không ngủ sao ? – Hữu Túc giữ lấy cánh tay anh rồi cười.

Cự Tàn Tôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi có vẻ hơi dày, hi vọng không bị tắc đường vì nếu tắc đường thì anh không thể đưa cô đến rạp chiếu phim, Hữu Túc nằm gối đầu lên chân anh, cô miết nhẹ vào mặt anh rồi nói “

-Anh đúng là rất đẹp.

-Có ý gì ? – Cự Tàn Tôn hôn vào bàn tay cô rồi hỏi.

Hữu Túc lắc đầu, cô nhắm mắt lại như muốn ngủ, Cự Tàn Tôn ngồi yên vì muốn để cho cô ngủ, sau đó thì anh đưa cô vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.