Đừng Buông Tay Anh

Chương 40: Anh Rút Lui




Ánh đèn mờ nhạt dìu dịu chiếu xuống, đem hai người đan vào nhau. Thân ảnh cùng nhau quấn quanh kéo dài thật dài, tựa hồ tăng thêm mấy phần mập mờ không thể diễn tả được.

Lúc ở phòng bao Tang Nhược có uống chút rượu, có chút say.

Miễn cưỡng vén mắt, ánh mắt hờ hững quét qua, bờ môi đỏ mọng bỗng nhiên câu lên, cô nhấc chân tiến đến gần anh.

Rất nhanh, khoảng cách gần trong gang tấc.

Chỉ cần gần thêm một chút nữa là có thể tiếp xúc thân mật.

Hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn lăn.

Anh nhìn cô.

Tang Nhược cũng lẳng lặng cùng anh đối mặt.

Hành lang trang trí lịch sự cùng tao nhã bị bao phủ bởi sự trầm mặc, không có một âm thanh nào khác, quá mức yên tĩnh.

Nhìn thấy cơ thể cô hơi lung lay giống như là đứng không vững, Hạ Cảnh Tây nhanh tay theo thói quen ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, cách một lớp vải tựa hồ có thể cảm nhận được làn da mịn màng của cô ở phía dưới đó.

Mùi rượu nhàn nhạn tràn ngập trên chóp mũi của anh, kết hợp với mùi nước hoa trên người cô, ngoài ý muốn thật câu người.

Ham muốn, ý niệm ngo ngoe rụch rịch muốn động, muốn ôm cô vào lòng, thậm chí còn muốn cô nhập vào xương cốt của mình không cho rời đi nữa.

Hầu kết lăn nhẹ, quai hàm dần dần căng chặt, cuối cùng, Hạ Cảnh Tây vẫn là buông lỏng em cô ra, như có như không vịn cô.

"Uống rượu à?" Anh hạ mắt, ánh mắt thật sâu khoá chặt cô, mi tâm hơi nhíu lại thanh âm khản đặc: "Trước khi uống rượu có ăn cái gì lót dạ chưa?"

Hơi thở cực nóng quen thuộc của người đàn ông, hormone nam tính gợi cảm như có như không, hoàn hảo dung hợp vào nhau đem Tang Nhược bao phủ.

Đôi mi cong cong vểnh lên nhẹ nhàng vỗ, cô ngẩng mặt lên, khẽ cười ở giữa đuôi lông mày với khoé mắt tràn ra một tia hờ hững, môi hơi câu lên, ngữ điệu ung dung nguội lạnh cùng lười biếng: "Anh quản tôi?"

Khiêu khích cùng trào phúng lan tràn.

Có lẽ là do tác dụng của cồn, một tầng hồng nhuận phủ lên ngũ quan của cô.

Mị nhãn* như tơ, vô cùng câu người.

*Mị nhãn: Đôi mắt quyến rũ.

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây hơi trầm xuống, thanh âm cũng lặng yên khàn thêm hai phần, khuôn mặt tuấn tú khắc chế, môi anh mấp máy nhỏ giọng giải thích, cũng giống như là dỗ dành cô: "Bụng rỗng mà uống rượu sẽ làm em không thoải mái."

Khi đang nói chuyện, hơi thở hai người quấn quýt vào nhau.

Hơi ngứa.

Hàm răng vô thức cắn nhẹ lên môi sau đó buông ra, Tang Nhược nhàn nhạt cười cười, môi đỏ mọng hơi vểnh lên, ngữ điệu cô tràn đầy lười nhác nói: "Hai tháng, là có ý gì?"

Tóc ngắn phủ xuống gương mặt tuấn tú nghiêm nghị cùng cứng rắn lạnh lẽo của anh, ánh mắt Hạ Cảnh Tây thâm sâu chăm chú nhìn cô không chớp mắt: "Hai năm, đổi thành hai tháng, trong hai tháng này nếu em không thể yêu anh lại một lần nữa.........."

Cổ họng anh căng cứng, bỗng nhiên dừng lại hai giây, đối diện với gương mặt tràn đầy nụ cười yếu ớt của cô, anh khản tiếng nhưng bình tĩnh tiếp tục nói: "Anh sẽ rời khỏi em, không tiếp tục dây dưa nữa."

Khoảng cách của cô với anh rất gần, cơ hồ chỉ cách nhau một tờ giấy mỏng, nhưng cố tình giọng nói anh cứ trầm thấp, cùng dạng tư thế này cực kỳ giống như là nói ở bên tai, bất động thanh sắc mê hoặc.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tang Nhược vẫn lẳng lặng cũng anh đối mặt.

Hầu kết Hạ Cảnh Tây nhấp nhô lên xuống: "Tang Nhược....."

"Đau không?"

Tiếng nói im bặt mà dừng lại.

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây khẽ nhúc nhích, một giây sau, đầu ngón tay tinh tế của cô không chút báo hiệu mà chạm nhẹ vào vai anh, trong chốc lát, quai hàm anh đúng là không thể khống chế được mà căng cứng lần nữa.

"Nơi này." Đầu ngón tay hờ hững xẹt qua áo sơ mi màu đậm của anh, khoé môi mang theo nụ cười ôn ôn tĩnh tĩnh, Tang Nhược vén môi lên, nhìn anh hỏi: "Mảnh ngói rơi xuống đau không? Chảy máu, đúng không?"

Đầu ngón tay Tang Nhược phảng phất như có ma lực, trực tiếp xuyên qua lớp áo sơ mi, không chút trở ngại trực tiếp dán vào da thịt anh.

Nhiệt độ nóng hổi.

Thần kinh Hạ Cảnh Tây kéo căng lại kéo căng.

Nhíu mày, Tang Nhược khẽ nhếch cằm, hờ hững hỏi: "Tại sao không nói chuyện? Trả lời tôi, đau không?"

Hạ Cảnh Tây khẽ khép hờ mắt.

"Không đau." Giọng Hạ Cảnh Tây thật khàn khàn nói.

Chút xíu đau đớn này đối với anh không tính là gì cả.

Ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều không rời khỏi gương mặt cô nửa phần.

Tang Nhược cũng vậy.

Mi mắt nhẹ chớp, cô cười khẽ: "Tai nạn xe kia, đau không?"

Trong nháy mắt, cổ họng Hạ Cảnh Tây căng ra.

Ánh mắt lặng yên không tiếng động phá lệ thêm thâm trầm, có cái gì đó lan tràn đến chỗ sâu nhất trong cơ thể của anh, anh không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, không nói tiếng nào.

Cô không phải là quan tâm.

Tang Nhược giương mắt.

Đầu ẩn ẩn có chút choáng, đầu ngón tay chạm vào vai anh, ý cười nơi mắt không hề giảm đi, giống như là trần thuật: "Nếu như là lúc trước tôi sẽ càng để ý, càng đau lòng hơn. Hạ Cảnh Tây, anh đến tột cùng là đến lúc nào mới chấp nhận sự thật đây?"

"Nước đã đổ đi rồi thì khó hốt lại, anh có hiểu không?" Cô nhẹ nhàng phát ra câu cuối cùng, định thu tay lại xoay người rời đi.

Đầu ngón tay trong phút chốc bị anh nắm lại, rất chặt.

Tang Nhược không có né tránh, chỉ nhìn anh.

Cảm xúc không có nửa phần gợn sóng, trong lòng bàn tay đều là nhiệt độ thuộc về ngón tay cô, ánh mắt Hạ Cảnh Tây tĩnh mịch: "Anh chưa từng nghĩ đến muốn hốt nước, trở lại như lúc ban đầu."

Lời nói cùng hôm đó giống nhau.

"Hai tháng rất ngắn, thời gian rất ít." Ánh mắt Hạ Cảnh Tây từ đầu đến cuối đều rơi trên mặt cô: "Em quay phim, anh có công việc, hai tháng, thật sự chúng ta có thể nhìn thấy nhau rất ít."

"Tang Nhược." Anh trầm thấp gọi tên cô, nói ra lời mà lúc trước không có khả năng xuất phát từ anh, từng chữ từng chữ quấn quanh sự khắc chế cùng căng cứng: "Coi như là anh đang nằm mơ đi, hai tháng để cho anh hết hy vọng."

Ánh mắt anh vẫn như cũ, không có chút dao động nào, chỉ là giọng nói quá mức khàn khàn.

Bình tĩnh mà không mất đi cường thế.

Anh không phải là trưng cầu ý sự đồng ý của cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh đều sẽ xuất hiện bên cạnh cô hai tháng cưỡng cầu, thật chất bên trong anh vốn chính là người đàn ông như vậy.

Biến mất nửa tháng không dây dưa, bây giờ lại xuất hiện rồi nói những lời như vậy, rõ ràng là lấy lùi làm tiến.

Về phần hai tháng sau......

Gương mặt dần dần phủ lên một tầng lãnh diễm, Tang Nhược dẩu môi, ôn nhu lạnh bạc tràn ngập đùa cợt, lập tức rút ngón tay đang bị anh nắm một chút xíu lại: "Hạ Cảnh Tây, tôi không muốn cùng anh chơi."

Dứt lời, cô đẩy anh ra.

Nhưng mà cơ hồ cơ hồ là cùng một thời gian, cô bị anh ôm ngang lên.

Vội vàng không kịp chuẩn bị.

Tang Nhược theo phản xạ có điều kiện lập tức giãy dụa.

"Muốn đánh thì đánh đi." Thanh âm nặng nề rơi xuống, hình như có chút cưng chiều quẩn quanh trong đó.

Bờ môi vốn hiện lên ý cười của Tang Nhược thu lại, cô không tiếp tục động nữa, nhìn về phía anh, giọng nói lãnh đạm: "Lại muốn ép buộc tôi sao?"

Hạ Cảnh Tây cụp mắt.

"Là muốn gặp em, ở một chỗ với em." Hầu kết lăn lăn, anh nói.

Lãnh ý trong mắt cô rất rõ ràng, không một chút che giấu, anh không nói thêm lời nào nữa mà là cường thế ôm cô đi, đi đến một phòng bao gần nhất đẩy cửa đi vào.

"Phanh" một tiếng, cửa phòng bị anh đóng lại.

Tang Nhược bị đặt lên ghế sa lon.

"Để anh kêu người đưa trà giải rượu đến, uống xong lại đi." Một nửa vòng lấy cô, Hạ Cảnh Tây thấp giọng nói.

Tang Nhược quay mặt đi, không để ý đến anh.

Hạ Cảnh Tây tạm thời buông cô ra, ngồi dậy gọi một cú điện thoại, cuộc trò chuyện rất nhanh kết thúc, anh đưa mắt nhìn Tang Nhược, cuối cùng ở trước mặt cô nửa ngồi nửa quỳ xuống.

Cảm xúc trong cơ thể lặng yên tuôn ra, phát giác được anh rất gần mình, Tang Nhược cắn môi không khách khí liền muốn đá anh, nhưng chậm một bước.

Mắt cá chân trái bị anh giữ lại trong lòng bàn tay.

Hạ Cảnh Tây ngước mắt, ánh mắt thật sâu cùng cô đối mặt: "Chân thế nào rồi, khỏi chưa?"

Tang Nhược một lần nữa đối mặt với anh.

"Không sao cả, cho nên?" Áp chế xuống một cỗ cảm xúc mơ hồ không khống chế được, ngữ điệu của cô nhuộm đầy ý cười như không cười cùng khiêu khích.

Hạ Cảnh Tây nhìn cô chằm chằm một chút.

Tang Nhược hừ một tiếng, muốn rút chân về, nhưng tại một giây sau giày cao gót trên chân trái cô bị động tác nhu hoà cẩn thận từng li từng tí tháo ra, không đợi cô kịp phản ứng, lực đạo không nặng không nhẹ bắt đầu xoa nắn.

Trong tầm mắt, người đàn ông cao cao tại thượng quỳ một chân trên đất, đưa chân trái của cô lên đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng mà xoa nắn.

Ánh mắt của anh chuyên chú rơi trên chân trái của cô không rời đi.

Giữa phần da thịt bị xoa nắn, nhiệt độ lòng bàn tay càng trở nên cực nóng, dọc theo da thịt cô mà xâm nhập khắp cơ thể.

"Như thế này dễ chịu không?" Cô nghe được lời anh hỏi.

Anh ngẩng đầu lên.

Tang Nhược cùng anh đối mặt, môi đỏ vểnh lên, không cố ý cùng anh đối nghịch, phảng phất chỉ là nghĩ đang cùng anh đùa cợt nên liền phản ứng một câu: "Anh đụng chỗ nào thì chỗ đó không dễ chịu."

Trầm mặc lan tràn.

"Tốt." Hạ Cảnh Tây chỉ nói một câu, không nói gì khác.

Tốt có nghĩa là không giải quyết được.

Anh một lần nữa hạ tầm mắt xuống, tiếp tục động tác trên tay, không thèm để ý chút nào đến sự đùa cợt của cô.

Không bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên.

"Chờ anh." Cẩn thận buông chân trái của cô xuống, Hạ Cảnh Tây đứng dậy đi mở cửa.

Rất nhanh, anh đẩy một xe nhỏ quay lại.

"Uống trà giải rượu rồi ăn một chút gì đó nào." Anh đẩy xe đến bên cạnh bàn trà, cuối người muốn thay cô lấy đồ vật.

"Rửa tay sao?"

Động tác tay tạm dừng, Hạ Cảnh Tây thâm trầm nhìn cô một chút.

"Anh đi rửa tay." Anh trầm giọng đáp lại, xoay người hướng về phía bồn rửa tay ngoài sân thượng của phòng bao.

Rửa tay xong, trở về.

Quả nhiên, trong phòng bao đã không còn bóng dáng của cô.

Hạ Cảnh Tây đứng tại chỗ.

Trên đỉnh đầu chiếu xuống ánh đèn ôn nhu, nhưng giao một chỗ, quấn lấy thân ảnh anh đã không còn nữa, còn sót lại chỉ là cô lương.

Chỉ còn lại một mình anh.

Cuối cùng, anh lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, vân vê điếu thuốc, một tiếng rất nhỏ, ngọn lửa xanh sẫm nhảy vọt, lại chỉ làm tăng thêm sự cô đơn tịch mịch, quấn quanh thân anh là hàn ý không cách nào tan đi.

Khói thuốc chầm chậm lan vào không khí làm mờ đi khuôn mặt anh, Hạ Cảnh Tây thật lâu không nhúc nhích.

***********************

Tang Nhược trở về phòng bao.

Sau khi ăn uống no đủ thì hoạt động giải trí đã bắt đầu, có mạt chược, có đánh bài, có náo nhiệt chơi đùa, còn có ôm micro quỷ khóc sói gào mà rống to ca hát, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt.

Tang Nhược cùng mọi người hàn huyên một lúc.

"Tang Nhược, tới chơi này." Có người gọi cô.

Tang Nhược cười cười, tiến đến chơi giết người sói với bọn họ, thu được thắng lợi không thể ngờ được, cực kì thuận lợi.

Những người khác sợ ngây người, la hét lại đến.

Tang Nhược mềm giọng nói: "Được."

Thế là trò chơi lại bắt đầu, Tang Nhược........nhiều lần thắng.

Có người trừng thẳng mắt, cười đùa với cô: "Tang Nhược, tại sao cô chơi lợi hại như vậy, chơi bao lâu rồi? Nói, có phải có sư phụ chỉ dạy phải không?"

Trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh tượng mơ hồ, Tang Nhược cười nhưng không nói, không tiếp tục chơi nữa mà nhường cho những người khác, sau đó đi tìm Lữ đạo nói lời sinh nhật vui vẻ tặng quà rồi lui trận sớm.

Đào Đào cùng Dương Bình ở trong xe đợi Tang Nhược, xa xa thấy cô đi tới, Đào Đào bước xuống xe tiến lên đón.

Thấy sắc mặt cô hình như hơi khó coi, cô ấy hỏi: "Tang tiểu thư, có chuyện gì à?"

Lưng Tang Nhược thẳng tắp dị thường, nghe thế trầm mặc một giây, lắc đầu, ngữ khí rất nhạt: "Không có gì, đi thôi."

Đào Đào thấy thế, cũng không nói gì nữa.

************

Tang Nhược về đến căn hộ.

Đầu có chút mê man, giống như mệt mỏi khó chịu, muốn ngồi ở salon từ từ nghỉ ngơi một chút, không nghĩ mí mắt cũng dần dần trở nên nặng trĩu, cơn buồn ngủ ập tới, không đầy một lát liền không khống chế được mà nhắm mắt lại.

Cơ thể dần dần ngã xuống, cô mơ mơ màng màng ngủ trên ghế sa lon.

Giấc ngủ của cô không được an ổn cho lắm, cô nằm mơ.

Cảnh tượng trong mơ chao đảo mơ hồ, chỉ có tiếng "Cạch cạch cạch" thanh thuý phát ra từ giày cao gót khi va chạm với phiến đá rất rõ ràng, từng tiếng từng tiếng chui vào trong tai cô.

Người kia hình như là chính mình.

Cô nhìn thấy mình bước từng bước đi đến đình nghỉ mát, nhìn mình bước xuống bậc thềm định rời khỏi, hết lần này đến lần khác có thanh âm rất nhỏ của đồ vật đang từ từ buông lỏng ra, cô muốn phát ra âm thanh nhắc nhở mình đi nhanh lên một chút.

"Tang Nhược!" Thanh âm trầm thấp căng cứng vang lên.

Cô bị lồng ngực của người đàn ông gắt gao ôm lấy.

Rên lên một tiếng, máu không ngừng từ trên đầu tuôn ra, mùi máu lan tràn, nhưng cô từ đầu đến cuối đều được anh gắt gao ôm vào trong ngực.

"Tang Nhược!"

Lại là một tiếng gọi.

Lần này, lần này cô giống như nghe được âm thanh rơi xuống của từng giọt máu tươi, rất nhanh trên mặt đất đã đọng lại thành một vũng, cô cứng đờ, sau đó có một bàn tay cực nóng đưa lên che mắt cô.

"Không đau." Cô nghe được có người thấp giọng dỗ dành mình.

Đôi mắt cô giật giật.

Một giây sau, cảnh tượng lại thay đổi, dừng lại ở........

Tận đáy lòng phút chốc đau nhói, Tang Nhược bỗng nhiên mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Xung quanh yên tĩnh, không một âm thanh nào khác, trừ tiếng hít thở nặng nề gấp rút của cô.

Đầu ngón tay trên ghế sopha vô thức dùng sức nắm chặt, cô từ từ nhắm mắt lại, nhưng lồng ngực vẫn như cũ phập phồng kịch liệt, trái tim nhảy cuồng loạn như muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Hô hấp phảng phất như khó khăn, cô bỗng nhiên khó chịu đứng dậy, không chút suy nghĩ muốn đi đến ban công hít thở không khí trong lành.

Cô mở cửa sổ.

Bây giờ đã là giữa tháng mười, gió mát ban đêm có chút rõ ràng, một trận gió thổi tới, thân thể Tang Nhược run một cái, cho đến lúc này cô mới hậu tri hậu giác phát hiện sau lưng mình đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Ngón tay gắt gao nắm chặt, hơi thở nặng nề hít vào, cô bước nhanh vào phòng khách, mờ mịt nhìn một vòng sau đó đi về hướng phòng bếp, đôi mắt của cô từ đầu đến cuối đều không có tiêu cự, phảng phất như cơn ác mộng đã đem đến sự hoảng hốt chưa thể hoàn hồn.

Cô chỉ làm theo ý nghĩ lấy một chai nước khoáng đá từ tủ lạnh, nắm chặt thân chai, ngửa đầu uống không ít.

Nhưng khi uống xong cô mới phát hiện mình vậy mà cầm nhầm, thứ cô uống không phải nước khoáng.

Là rượu.

Là nữ đoàn làm phim số 3, một cô bé đáng yêu lớn như cô tặng rượu, giá trị nhan sắc rất cao, thuộc về nhan khống* nhìn một cái sẽ thích, cô mang về nhà sau khi đặt trong tủ lạnh thì quên mất.

*Nhan khống: hội mê cái đẹp.

Tang Nhược hít thở sâu, cứng nhắc đặt xuống.

"Ong ong ong____"

Đột nhiên, chuông điện thoại kèm theo đó rung rung vang lên, không chút dự báo trước dọa cô giật mình một cái.

Tang Nhược ánh mắt mờ mịt nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh.

Phút chốc, Tang Nhược có hơi cứng đờ di chuyển bước chân trở về sopha bên kia, cúi người mò tìm di động.

Trên màn hình, một dãy số lóe lên.

Cô có chút phân biệt không rõ, ý niệm duy nhất là muốn cúp máy, nhưng không biết tại sao lại trượt tay vẫn là do nồng độ cồn lúc ở phòng bao kịch liệt dâng lên, cô đúng lúc trượt thành kết nối máy.

Đầu cô đột nhiên choáng kịch liệt.

Một giây sau, thanh âm khàn khàn căng cứng của người đàn ông vang lên______

"Tang Nhược, xảy ra chuyện gì vậy?"

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.