Đừng Buông Tay Anh

Chương 31: Môi Anh Dán Lên Môi Cô




Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh nóng rực, nhiệt độ dọc theo dây thần kinh từ chỗ anh đang nắm như muốn xâm nhập vào từng tất da tất thịt của Tang Nhược vậy.

Tang Nhược cụp mắt.

Tay phải giơ lên, cô đặt tay lên tay anh.

Con ngươi Hạ Cảnh Tây khẽ co rụt lại.

"Tang Nhược........" Ở giữa môi mỏng phát ra âm tiết ám ách đến cực hạn, rõ ràng mang theo sự khắc chế: "Lại........."

Tiếng nói dừng lại im bặt.

Đồng thời anh cũng mở to mắt, nhìn ngón tay nhỏ của cô đang dùng sức gỡ từng ngón tay anh ra lần nữa.

Ánh mắt sâu thẳm u ám rơi vào gương mặt cô, Tang Nhược giống như vẫn chưa phát giác được, vẫn tiếp tục động tác, cuối cùng cũng gỡ ra, cổ tay được tự do.

Cô ngước mắt lên nhìn anh lần nữa.

Vẫn có một chút ý cười nhạt nhẽo tràn nơi đáy mắt, cô cùng anh đối diện, đôi môi đỏ mọng vung lên: "Nếu đã biết bản thân không xứng, tại sao còn muốn tôi bắt đầu lại từ đầu với anh?"

Trong nháy mắt, một cỗ nồng đậm khó chịu xông lên cổ họng Hạ Cảnh Tây.

Hô hấp như ngưng trệ, anh mím môi mỏng.

"Cần tôi kêu người mời anh ra ngoài sao?" Cảm xúc bên bờ vực mất khống chế rốt cục cũng quay trở lại, Tang Nhược lại nói ra những lời mang theo hơi lạnh, gương mặt ôn tĩnh không mang theo một chút cảm xúc dư thừa nào.

Chỉ là bụng dưới đột nhiên đau đớn vô cùng, giống như không kịp chuẩn bị mà bị thanh thép đâm vào cơ thể cô vậy, đau đến nỗi cô chỉ kém chút nữa là chống đỡ không được, nhưng nghĩ đến người đang đứng trước mặt, cô vẫn ngang ngạnh khắc chế không cho mình gục ngã.

Hạ Cảnh Tây nhìn cô không hề chớp mắt, ánh mắt ngày càng đen sâu.

Một lúc lâu.

Môi mỏng khẽ động, anh khàn khàn nói: "Nghỉ ngơi thật tốt."

Tang Nhược không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn anh.

Cảm giác khó chịu phát ra mãnh liệt đem trái tim vây hãm lại từng tầng từng tầng, Hạ Cảnh Tây khắc chế lại khắc chế, thấp giọng gọi tên cô: "Tang Nhược.............."

Cảm xúc không nói nên lời trào dâng, anh nhìn gương mặt lãnh diễm của cô, những lời nói không am hiểu kia cũng khinh thường nói, vào lúc này thiên ngôn vạn ngữ đều ngăn chặn ở cổ họng, cũng là làm lòng anh tắc lại.

Yết hầu khó khăn lăn lộn, cuối cùng anh nhìn chăm chú cô một cái, thu hồi tầm mắt rồi quay người rời đi.

Đường đi từ chỗ anh đến cánh cửa không tính là xa, nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời anh hy vọng đoạn đường này không có điểm cuối, nhưng cuối cùng anh vẫn đi đến, tay đặt lên nắm cửa, anh xoay người, chỉ thấy cô không biết từ lúc nào đã quay lưng về phía anh.

Rõ ràng là cô không muốn nhìn thấy anh.

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây rõ ràng tối đi thêm hai phần.

Mở cửa, chân dài bước ra, chỉ là thời khắc cửa chuẩn bị đóng lại, anh chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô, nên cũng không chú ý thấy được tay phải cô tựa hồ đang đè lên bụng mình.

Tang Nhược mơ hồ nghe được tiếng bước chân của anh, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô rốt cuộc không nhịn được nữa mà khom người xuống, tay ấn lên bụng dưới ngồi xổm xuống mặt đất.

Đau quá.

Mỗi khi kỳ sinh lý của cô đến đều đau đớn như vậy, nhưng chưa lần nào đau đớn như lần này, rất đau, đau đến nỗi một chút sức lực cô cũng không còn, dường như mỗi lần cô hít thở thì lại đau thêm một chút.

"Tang Nhược!" Đem sự phiền muộn mà cô cho ném sang một bên, cũng quên luôn lời bác sĩ đã căn dặn, lúc phát hiện ra sự khác thường của cô Hạ Cảnh Tây nhanh chóng chạy lại bên cạnh cô, nắm lấy cánh tay cô, quan tâm thì sẽ loạn chính là diễn tả anh lúc này: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, anh đột nhiên phản ứng được.

"Là đau do kinh nguyệt à?" Anh không khỏi hạ thấp âm thanh.

Đau đớn lại một lần nữa như thuỷ triều mãnh liệt ập đến, Tang Nhược chau mày, nhưng hơi thở của anh cứ bao vây lấy cô, bụng dưới đau đớn kịch liệt, cô chỉ muốn hất tay của anh ra: "Không quan hệ gì với anh!"

Nhưng anh vẫn nắm rất chặt, không sao vung ra được.

Trong nháy mắt, cảm xúc Tang Nhược vốn đã khôi phục lại bình thường mơ hồ lại mất khống chế lần nữa.

"Anh bế em." Nhìn thấy cô đem cánh môi cắn đến trắng bệch, rõ ràng là bộ dáng đang cố hết sức khắc chế, thanh âm Hạ Cảnh Tây trầm thấp, giang hai cánh tay đem cô ôm lên.

Anh đem cô ôm chặt.

"Bụp____________"

Có chút buồn bực, một tiếng đánh vào cánh tay anh vang lên.

Hô hấp Tang Nhược hỗn loạn, oán giận trừng anh: "Đừng đụng vào tôi!" Lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô đau đến nỗi sắp không thể khống chế được tâm tình của mình: "Anh có thể cút đi hay không?"

Nhưng anh không đi.

Tang Nhược không biết sức lực của mình ở đâu ra, đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn anh, chỉ muốn dùng hơi thở cuối cùng liều mạng mở cửa để anh đi ra.

Nhưng cơ thể cô bỗng nhiên lung lay, váng đầu hoa mắt.

"Cẩn thận." Hạ Cảnh Tây nhanh tay đỡ lấy cô.

Cách một lớp vải, nhiệt độ cơ thể anh vẫn nóng như vậy.

"Pựt" một tiếng, dây thần kinh không biết là bị kéo căng đến cực hạn từ lúc nào bỗng nhiên bị đứt ra, một trận đau nhức mãnh liệt kéo đến, lần sau so với lần trước càng lợi hại hơn.

Hết lần này đến lần khác, anh vẫn cứ nhìn chăm chú như vậy, chăm chú đến nỗi phảng phất như trong mắt anh chỉ có mình cô vậy.

Cảm xúc của Tang Nhược cuối cùng cũng mất khống chế.

Đầu ong ong, hỗn loạn không còn một mảnh, không còn bất cứ suy nghĩ gì, cô nhấc chân lên hung hăng đá lên chân anh, không quan tâm là chân phải hay trái, cô chỉ muốn anh cút đi.

"Cút!" Gân xanh trên thái dương mơ hồ nhảy lên, cô nghiến răng nghiến lợi, giống như là đem đau đớn ở bụng dưới phát tiết lên người anh.

Chân không đủ, tay cô thậm chí cũng chào hỏi lên người anh.

Dáng người Hạ Cảnh Tây thẳng tắp dị thường, anh không nhúc nhích, tuỳ ý để cô phát tiết, để cô tuỳ ý đá lên chân trái của mình, cho đến khi phát hiện ra cô hình như đột nhiên lại bị đau đớn tra tấn.

Anh không nói hai lời mà bế cô theo hướng ghế sopha đi tới, không cho cô một chút cơ hội trốn thoát.

Anh bế cô.

Tang Nhược theo bản năng giãy dụa.

Nhưng bất kể cô đánh anh, cô từ chối như thế nào thì anh vẫn không mảy may nhúc nhích, kiên quyết đem cô giam cầm, cuối cùng động tác vô cùng cường thế mà đem Tang Nhược đặt lên ghế sa lon.

Tang Nhược muốn đứng dậy, lập tức rời khỏi, nhưng anh lại ôm lấy eo cô.

"Đừng nhúc nhích." Giọng nói Hạ Cảnh Tây thấp vô cùng.

Không có cách nào buộc cô nằm xuống nên anh chỉ có thể làm cho cô ngồi trên ghế sa lon, sau đó không một chút do dự quỳ một chân xuống dưới đất bên cạnh chân cô, dùng tư thế như vậy đặt tay lên bụng dưới của cô, cách một lớp quần áo mà xoa xoa.

Cường thế như vậy, nhưng cũng không mất đi một phần ôn nhu.

Hô hấp Tang Nhược càng trở nên gấp gáp.

Trong căn hộ lớn như vậy, trong nháy mắt ngoại trừ tiết tấu hơi thở của cô thay đổi thì không có cái gì khác, mà trong tầm mắt của cô chính là mái tóc đen ngắn của anh, hình dáng sườn mặt rất rõ ràng, bàn tay anh từng vòng lại từng vòng xoa bụng dưới giúp cô.

Bỗng dưng, anh ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cảm xúc của Tang Nhược vẫn đang trên đà mất kiểm soát, trong mắt cô chỉ có sự lạnh lùng và bài xích.

Hạ Cảnh Tây nhìn thấy rất rõ ràng.

Sự chua xót lặng yên hiện lên đầu lông mày anh, yết hầu khó khăn lên xuống, trong lòng nghẹn lại bởi một cỗ khó chịu, giọng nói không tự giác mềm lại: "Như thế này có dễ chịu không?"

Tang Nhược không đáp một câu.

Đáy mắt lướt qua một tia u ám, Hạ Cảnh Tây khàn giọng nói: "Anh sẽ nhờ Tạ thư ký đưa thuốc lên."

Một tay của anh vốn đang vịn eo của cô, tay kia lấy điện thoại từ trong túi quần ra.

Tang Nhược nhân cơ hội đứng dậy.

Hạ Cảnh Tây sớm đã đoán được Tang Nhược sẽ làm như vậy, cùng lúc cô đứng lên anh nhanh tay nắm lấy cổ tay, đứng đến bên cạnh kéo cô ngồi xuống, tay ngược lại ôm vai cô ấn vào trong ngực mình, đem Tang Nhược giam lại không cho thoát.

Tang Nhược vừa đau vừa giận, hai thứ đan xen nhau.

Biết được toàn bộ cơn giận của cô nhưng Hạ Cảnh Tây vẫn như cũ ôm chặt lấy, Tạ thư kí vừa nhấc máy đã nghe anh trầm giọng nói: "Trong hòm thuốc trên xe có lẽ có Ibuprofen, mang lên đây."

Sau đó anh nói tầng lầu của Tang Nhược.

Tạ thư kí đáp ứng.

Trò chuyện kết thúc, Hạ Cảnh Tây tiện tay ném điện thoại qua một bên, bờ môi mỏng khẽ nhếch, bàn tay một lần nữa đặt lên bụng dưới của cô, ôn nhu xoa xoa.

"Thuốc giảm đau không thể uống nhiều." Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn vào gương mặt của cô, gần trong gang tấc, hô hấp hai người hòa quyện vào nhau, anh trầm thấp nói, giống như là đang dỗ dành: "Đợi lần này kết thúc, chúng ta thử trị bằng y học cổ truyền Trung Quốc xem sao."

Lồng ngực vẫn còn phập phồng, Tang Nhược chợt cười lạnh ra tiếng, đôi môi phát ra lời đùa cợt cùng khiêu khích: "Chỉ cần anh đi thì tôi sẽ không đau."

Môi mỏng Hạ Cảnh Tây giật giật nhỏ đến khó phát hiện, ảm đạm tầng tầng quấn lấy trái tim anh, khó chịu ngày càng tăng lên.

"Anh sẽ không để em ở một mình." Anh nói.

Đầu ngón tay Tang Nhược bỗng dưng siết chặt, đường cong trên gương mặt càng thêm lãnh diễm.

Nhưng Hạ Cảnh Tây dường như vẫn chưa phát giác được, động tác vẫn tiếp tục, cho đến khi tiếng chuông vang lên.

Anh nhìn sang Tang Nhược một cái, thấp giọng: "Chờ anh."

Không thể không tạm thời buông cô ra, anh nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa, mở cửa lấy thuốc từ trong tay Tạ thư kí, không cho anh ta một cơ hội nói chuyện, cũng không thèm để ý đến sắc mặt lo lắng của anh ta, anh xoay người.

Quả nhiên, cô đã trở về phòng ngủ.

Mắt thấy bước chân của cô đột nhiên dừng lại, Hạ Cảnh Tây không nói hai lời nhanh chóng bước lại gần cô, không để ý cô giãy dụa cùng bài xích, một lần nữa cường thế ôm cô trở về sô pha.

Chân dài đem cô chặn lại, dù cô có giãy dụa cũng không nhúc nhích tí nào, nhìn thoáng qua bàn trà có chai nước khoáng, mở nắp rồi anh tự mình đem qua, đồng thời lấy một viên Ibuprofen đặt trên tay đưa đến bên môi cô.

Tang Nhược quay mặt sang chỗ khác, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra hai chữ "cự tuyệt".

"Tang Nhược." Giọng nói Hạ Cảnh Tây trầm trầm.

Nhưng mà chớp mắt trong một giây tiếp theo, một cỗ bất lực đối với cô một lần nữa lại xông lên đầu, trong cổ khó chịu vô cùng, lời nói đến bên miệng anh một lần nữa trở thành lời dỗ dành: "Uống thuốc được không, uống xong mới có thể dễ chịu một chút được."

Nhưng cái anh thấy, chỉ là sự trầm mặc và mất kiên nhẫn của cô.

"Tang Nhược........"

Anh gọi tên của cô trầm thấp mà nặng nề, phảng phất giống như vô tận lưu luyến thâm tình thì thầm, ngay cả ánh mắt anh nhìn cô tựa hồ cũng như vậy, nhưng khi rơi vào tai Tang Nhược chỉ càng làm cho cô mất khống chế hơn mà thôi.

Cô quay đầu lại định nói cái gì đó.

"Ngô." Nhưng lời nói căn bản còn chưa kịp phát ra đã bị nghẹn lại.

Môi của anh ấn lên, mang theo cường thế không cho phép cự tuyệt, gắt gao cùng cô dán vào nhau, sau đó......... ý đồ đem viên thuốc kia giao qua cho cô.

Bàn tay anh giữ lấy gáy cô.

"Ông" một tiếng, đại não Tang Nhược lần nữa hỗn loạn, thần kinh phảng phất như bị đứt ra một lần nữa, cảm xúc nóng nảy tưởng chừng đã đã mình bị đè xuống, trong phút chốc này lại trào lên như núi lửa phun trào, tạo ra một cảm xúc vô cùng mãnh liệt.

Bụng dưới đau đớn dữ dội vẫn còn đang tra tấn cô.

Móng tay bỗng dưng nắm chặt vào lòng bàn tay tạo ra dấu vết, không chút do dự, cô há miệng dùng hết toàn lực nặng nề cắn lên môi anh.

Mùi máu tươi nhàn nhạt lan tràn trong không khí.

Hô hấp Tang Nhược dồn dập, lồng ngực không ngăn được kịch liệt phập phồng, cơ thể khẽ run sau đó căng cứng tới cực hạn, lạnh lùng liếc nhìn đôi mắt của anh, không một chút che giấu tỏ rõ sự phẫn nộ của cô.

Môi của anh vẫn còn dán lên cô, đôi mắt anh cùng cô đối diện, cảm xúc nơi đáy mắt đang dần biến hoá, ánh mắt cực sâu nhìn không thấy đáy.

Tang Nhược bỗng nhiên đặt tay lên ngực anh đẩy ra.

Rời khỏi môi anh, cô lập tức phun viên Ibuprofen vào sọt rác, không đi lấy khăn giấy, trực tiếp dùng mu bàn tay hung hăng lau đi dấu vết anh lưu lại trên môi mình.

Nhưng hơi thở thuộc về anh dù thế nào cũng không xóa hết được.

Đầu ngón tay nắm chặt, lực đạo nơi tay tựa hồ tăng thêm vài phần, Tang Nhược nhanh chóng đứng lên muốn đi vào nhà vệ sinh.

Chân bỗng chốc bị đè lại.

Sắc mặt Hạ Cảnh Tây khẽ biến, nhưng chỉ là loé lên một cái rồi biến mất rất nhanh bị anh giấu đi, anh để cô tuỳ ý đá lên vết thương và không hề có ý định tránh né, mà đôi mắt đen sâu của anh từ đầu đến cuối vẫn dừng trên gương mặt cô chưa từng dời đi.

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Cho đến khi cô đau đến nỗi không còn sức để đá anh nữa, nhưng ánh mắt cô nhìn anh vẫn hoàn toàn là phẫn nộ, lại còn nhiều hơn một phần lạnh thấu xương.

Yết hầu Hạ Cảnh Tây căng ra.

Nhưng cũng chính giờ phút này, anh nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt Tang Nhược, cảm nhận được cô không hề kiên dè mà phát tiết trên người anh, anh giật mình cảm thấy bản thân một lần nữa được chân chính hít thở không khí.

Giờ phút này Tang Nhược ở trước mặt anh tựa hồ như mới là chân thật hoạt bát, đã không còn cảm giác đeo mặt nạ như lúc trước.

Dù là trong ánh mắt của cô mang theo sự phẫn nộ làm tim anh đau nhói, nhưng anh nguyện ý vui vẻ chịu đựng.

Anh khép hờ đôi mắt.

Nhanh chóng mở hộp thuốc ra, anh lấy viên thuốc ra đưa đến trước mặt cô một lần nữa, ngữ điệu mềm mỏng dỗ dành: "Không cần thiết phải dùng thân thể mình không khoẻ liều mạng như vậy, đợi đến khi tốt lên lại đánh anh cũng không muộn."

Môi mỏng mơ hồ đang chảy máu nhưng anh cũng không quan tâm.

"Lấy thuốc uống vào, được không em, hả?" Anh không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn cô, cuống họng ám ách mở miệng nói: "Rồi anh sẽ đi."

Anh kìm lòng không đặng mà nắm lấy tay cô.

Tang Nhược bỗng nhiên tránh đi.

Tay rơi vào khoảng trống, Hạ Cảnh Tây nắm lại thành quyền, ánh mắt nặng nề nhìn cô, ngón tay quét qua khoé môi đưa cho cô xem máu đang dính trên đầu ngón tay, anh cúi đầu nhắm mắt, khẽ thở dài: "Trong lòng có dễ chịu hơn chút nào không?"

Đầu ngón tay Tang Nhược phút chốc run lên.

Cô không tránh né mà lần nữa đối diện với anh, nỗ lực khắc chế cỗ cảm xúc tựa hồ hoàn toàn mất khống chế kia, cô không khỏi cười lạnh: "Hạ Cảnh Tây, anh cho rằng anh là ai?"

Ánh mắt kia vô cùng lạnh lùng, chưa từng để anh vào trong mắt, chứ đừng nói đến là trong lòng.

Yết hầu Hạ Cảnh Tây một lần nữa như bị ai đó siết chặt.

"Tang Nhược............" Giọng nói anh phát lại không tiếng động khàn hơn hai phần, nhìn vào ánh mắt của cô càng lúc càng sâu thẳm, muốn nói là sẽ trả lại hết những gì anh đã nợ cô, nhưng lời nói đến bên khóe môi, anh vẫn là nuốt vào.

"Đem thuốc uống vào, nghe lời." Anh đổi giọng: "Trừ phi là em muốn anh giúp em."

Nói bóng gió, nếu cô còn không chịu uống thì anh sẽ dùng cách riêng của mình để đút cô uống.

Tang Nhược bỗng nhiên có một cỗ xúc động muốn đem viên thuốc kia ném vào mặt anh.

Nhưng cô không có sức lực, bụng dưới càng thêm đau nhức mãnh liệt.

Cô nhắm mặt lại.

Một lát sau lại mở mắt ra, cuối cùng vẫn là không thể vượt qua cơ thể của mình, nhưng cũng không lấy viên thuốc trên bàn tay anh, mà là lấy một viên trong hộp thuốc lần nữa nuốt xuống.

Muốn cầm nước khoáng, lại bị anh đưa đến bên môi.

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Tang Nhược quay mặt đi, cầm nước khoáng lên tự mình uống, nhưng có lẽ vì uống quá vội, hoặc cũng có thể do tâm trạng không tốt, cảm thấy viên thuốc không thể nuốt xuống, vô thức bài xích muốn phun ra.

"Khục! khụ khụ........" Thuốc bị kẹt lại, cô nuốt không xuống, khó chịu ho khan.

Bàn tay thuộc về người đàn ông vỗ nhẹ phía sau lưng cô, bởi vì ho khan nên tay cầm bình nước không chặt, bắn ra tung toé, chai nước khoáng lại bị anh đặt tay lên cùng một chỗ với cô, nắm chặt dán lên môi lần nữa.

"Ngửa đầu ra, uống nhiều nước một chút, nuốt xuống." Mi hơi khép, âm thanh Hạ Cảnh Tây dỗ dành cô: "Không sao đâu, đừng sợ."

Tang Nhược vô thức nắm chặt bình nước khoáng.

Cô ngẩng mặt.

Nước xuôi theo cổ họng, đem viên thuốc trôi xuống.

"Không sao rồi." Thấy cô đã nuốt được viên thuốc, Hạ Cảnh Tây thuận tay cầm bình nước để lại lên bàn trà, không tiếp tục cố gắng vuốt lưng cho cô nữa, mà anh một lần nữa đưa tay thuận theo xoa xoa bụng dưới của cô.

"Nằm xuống chắc là sẽ dễ chịu hơn một chút." Giọng anh ấm áp dỗ dành.

Nhưng mà lời nói vừa mới phát ra, hơi lạnh từ ngón tay cô đặt lên tay anh, cũng giống như trước đó, lấy từng ngón tay anh gỡ ra.

"Anh có thể đi rồi." Cô lãnh đạm dứt khoát nói.

Môi mỏng Hạ Cảnh Tây khẽ mím lại.

"Tang Nhược.............." Anh thấp giọng gọi tên của cô, nhìn thấy cô từ đầu đến cuối vẫn không đáp lại lời của mình, rốt cuộc vẫn là khẽ cười một tiếng, có tự giễu cùng chua xót từ môi anh phát ra: "Là anh đáng đời."

Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi vì đã để đợi, chương này là của ngày hôm qua, hôm nay vẫn là thời gian cũ, buổi tối khoảng 11 giờ đêm đi.

-

Yên Yên: Chương trên đã bắt đầu thấy đau lòng cho anh Hạ rồi, có sớm quá không? Không bằng....... Nhìn lại hai chương chia tay một chút?

Anh Hạ:......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.