Khóe môi của Đỗ Phương Phương bĩu ra một cái, đuôi mắt chứa đầy ý cười, ai dám bảo cô, Đỗ Phương Phương này, đúng là một con người bị thịt, đầu óc ngu si tứ chi phát triển đây nhỉ?
Những cậu ấm ăn chơi trác táng trong kinh thành không chào đón cô, ngược lại cô cũng không vừa ý với bọn họ! Đàn ông không ra dáng người đàn ông, đầu chải bóng lộn, mặt mũi phởn phơ chỉ biết giết thời gian trong quán ăn đêm để tìm phụ nữ, thậm chí còn nuôi “Ông già thỏ” (Ông già thỏ là một đồ chơi của trẻ em trong dịp Tết Trung thu. “Ông già thỏ” ở đây có thể hiểu là một loại búp bê tình dục)! Cả ngày chơi bời nhăng nhít bừa bãi đến mức thần trí mơ màng, sinh hoạt cá nhân bừa bãi lộn xộn, bọn họ mà muốn theo đuổi Đỗ Phương Phương cô sao, cô còn chưa rút roi ngựa ra cho bọn họ nếm thử mùi vị của nó kia đấy! Bọn họ xứng đáng sao!
Ngoài sáng trong tối đều nói cô là một cô gái không thể gả đi được, mà người đàn ông hiện nay cô đã tìm được nếu đem ra so sánh thì liệu có ai bằng anh ấy không? Mở to mắt ra nhìn khắp trong kinh thành này, xem có ai mới có 30 tuổi mà đã có phong thái tư cách như vậy, có địa vị như vậy hay chưa? Mà điều đáng càng quý khó tìm chính là, nhìn con người anh không hề thấy có một chút thái độ ỷ thế hiếp người và dương dương tự đắc, cũng không có cái kiểu vểnh đuôi lên trời, Anh đã làm thay đổi cách nhìn đối với những cậu ấm đời thứ hai được hưởng bóng mát làm quan của cha mình.
Nguyên một đám thiên kim tiểu thư trong hội những người nổi tiếng kia làm ra vẻ nũng nịu, hơi một chút là giả vờ yếu ớt té xỉu kia, bình thường thấy không vừa mắt với tác phong làm việc của cô, nói cô thô lỗ dã man, hiện giờ thử nhìn một cái mà xem, các cô đã tìm được những kẻ vô tích sự nào, mà Đỗ Phương Phương cô đã tìm được người đàn ông có bộ dạng thế nào nhỉ? Mắt nhìn như gió quét qua, có thể nhìn thấy bộ dáng cả một đám những cô gái thường ngày vẫn thường nhìn cô vẻ không vừa ý kia đang đỏ hết mắt lên, Đỗ Phương Phương chỉ thấy có một cảm giác, thực hả giận!
Cô cảm thấy cực kỳ sung sướng, đến ngay cả nụ cười trên mặt đều rực rỡ thêm vài phần. Cô sinh ra vốn dĩ cũng là một cô gái xinh đẹp, chỉ có điều ngày trước mọi người lại không hay để ý bởi tác phong dũng mãnh như nam giới của cô, lần này thấy phong thái của cô toát ra vẻ kiều diễm của một tiểu thư như thế, đặc biệt khi cô mặc trên người bộ quân trang váy ngắn đến gối, thắt lưng buộc vòng quanh dáng người nhìn thật uyển chuyển và khỏe mạnh, quả thật tất cả những tiểu thư trang điểm son phấn dày đặc ở trong phòng lúc này đột nhiên trở thành nền để tôn cô nổi bật lên!
Hàng loạt những người đàn ông cúi đầu nhìn các cô gái đang vòng tay khoác lên khuỷu tay mình, hàng loạt những cô gái tóc dài như mây được búi cao lên trên đầu hàng loạt những nụ cười rụt rè cười, hàng loạt những gương mặt được trang điểm đậm, đột nhiên trong lúc này chợt thấy thật mất hết hứng thú.
Tuy nhiên hôm nay là chuyện vui của nhà họ Đỗ gia, những người phụ nữ đã tới nơi này làm gì có ai là đèn đã cạn dầu? Nguyên một đám mũ mão xênh xang dốc sức đọ tài trong cách ăn mặc, kể cả những bậc mệnh phụ phu nhân đã sớm rời khỏi chuyện xã giao, có bao nhiêu trang sức châu báu ngày thường cất giấu cũng mang ra đeo, không ai muốn mình ở thế hạ phong, bị đánh giá thấp hơn người. Đám đàn ông bị Hà Dĩ Kiệt đoạt mất danh tiếng, ở trong đáy lòng cũng phải thừa nhận bội phục, nhưng lúc này một số những phụ nữ ở bên cạnh người đàn ông thì lại không thấy yên lòng, cũng không tránh khỏi có vài phần oán hận, khi nhìn Đỗ Phương Phương thì ánh mắt lại không có chút thiện ý nào hết.
Đỗ Phương Phương làm như không thấy gì hết, càng tỏ ra thân thiết hơn, bàn tay siết chặt lấy cánh tay Hà Dĩ Kiệt hơn. Hai người cùng đi tới trước mặt Đỗ lão tướng quân, từ trước đến giờ Đỗ Phương Phương luôn được Đỗ lão tướng quân cực kỳ được cưng chiều, liền nói vài câu dí dỏm làm ông già vui vẻ cười to. Đỗ phu nhân đứng ở bên cạnh chồng mình đầy vẻ thẹn thùng, nhìn thấy bộ dáng con gái, ánh mắt cũng trở nên kiêu hãnh, khi ánh mắt rơi vào trên người Hà Dĩ Kiệt thì lại càng tăng thêm sự tán thưởng. Tính khí Phương Phương hay bị kích động, luôn táo bạo nóng như lửa, đứa nhỏ này thoạt nhìn thấy có vẻ chín chắn điềm tĩnh, sâu sắc, hành động cẩn trọng, trong bụng càng thêm hy vọng hai tính nết trái ngược phối hợp với nhau, càng nhìn thần sắc Hà Dĩ Kiệt bà càng hài lòng thêm vài phần, kiểu như “mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn trong lòng càng thấy thoả mãn”.
Đầu tiên Hà Dĩ Kiệt lễ phép nói lời chúc thọ Đỗ lão tướng quân, sau đó điềm tĩnh ân cần thăm hỏi Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân. Khi nói chuyện với bậc trên, thái độ của anh khiêm tốn hòa nhã mà không bị mất đi sự tôn kính. Cha mẹ Đỗ Phương Phương đều không tham gia quân đội, ngược lại cả hai đều là người hiểu rất rõ tác phong làm việc của giới trí thức. Nhìn thấy phong thái Hà Dĩ Kiệt cũng không hề bị lây nhiễm những thói quen xấu của giới quan trường, trong lòng hai người lại càng thêm hài lòng.
Đỗ Phương Phương liền đến trước mặt ông nội, Đỗ tiên sinh liền kéo Hà Dĩ Kiệt sang một bên, hỏi thăm vài câu ngắn gọn. Nghe anh đối đáp trôi chảy, kiến thức sâu rộng, cũng không phải loại người chỉ biết luồn cúi, lúc này Đỗ tiên sinh mới thấy thoả mãn, vừa kéo tay của anh, vừa nói ôn hoà: “Bác và phu nhân sống với nhau chỉ có một đứa con gái nhỏ này, bình thường, con bé được cha mẹ và mấy người anh họ của nó chiều chuộng nên sinh hư, lại thêm được ông nội cưng chiều nữa, vì vậy tính tình con bé cũng có chút không được hay, cháu hãy độ lượng với nó một chút, thực chất bên trong con người của Phương Phương vẫn là một đứa trẻ tốt bụng...”
“Bác trai xin ngài cứ yên tâm, Dĩ Kiệt nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Phương Phương. Tuy cô ấy tính tình có chút trẻ con, nhưng đa phần cô ấy vẫn hiểu biết được lễ nghĩa, một người vừa xinh đẹp vừa hoạt bát như vậy, được người vợ như thế, người chồng còn có gì đòi hỏi hơn nữa?”
Đỗ tiên sinh nghe anh nói như vậy, cũng thấy mình thật sự đã được an ủi, cười vỗ vỗ tay của anh: “Là con gái ruột của mình, bản thân bác cũng hiểu rõ về không ít về tính tình của nó, cũng may mắn gặp được cháu có thể ngăn chặn được nó chút ít, từ nay về sau, cháu đừng quá dung túng cho nó để bớt đi những rắc rối mà nó gây ra...”
“Mọi người nói chuyện sau lưng con, nói xấu con nhé!” Đỗ Phương Phương đột nhiên bu lại, bám lên trên vai cha mình không chịu buông: “Cha, ngài đã nói với Dĩ Kiệt chuyện gì đó? Có phải lại vừa kể tội của con không?”
Đỗ phu nhân thấy con gái như vậy, cuống quít đưa tay kéo cô qua, sẵng giọng trách: “Con bé này, càng ngày càng không biết thế nào là lớn nhỏ, ba ba của con và Dĩ Kiệt nói chuyện với nhau, con đừng có ngắt lời!”
Đỗ Phương Phương hất tay: “Con mặc kệ, không chừng cha nói ra chuyện gì đó, doạ Dĩ Kiệt chạy mất thì con làm sao bây giờ?” Đỗ Phương Phương lại nói, như trẻ con, cô chạy đến bên cạnh Hà Dĩ Kiệt bàn tay túm chặt lấy cánh tay của anh không rời. Đỗ phu nhân nhìn bộ dạng thái độ của con gái cũng đầy vẻ thẹn thùng mềm mại đáng yêu như vậy, gương mặt vui sướng, đôi mắt cười không khỏi cong lên: “Lại còn bướng bỉnh!”
Hà Dĩ Kiệt cũng dịu dàng khẽ cười, khẽ vuốt ve mái tóc của cô, giọng đầy vẻ ấm áp hỏi cô: “Em có mệt không, có muốn đi nghỉ ngơi một lát không?”
Đỗ tiên sinh cùng Đỗ phu nhân liếc nhau, thấy hai người anh anh em em, tình cảm dịu dàng biểu lộ tự nhiên không nói ra được, trong lòng không khỏi yên tâm lớn, liền dắt tay nhau lặng lẽ rời đi, để lại không gian riêng tư cho đôi trẻ.
Đỗ Phương Phương tựa vào trong ngực của anh, giữa lúc này đột nhiên cô ngước đôi mắt phượng dài nhỏ lên, nhẹ nhàng nói: “Ông nội nói, qua lễ mừng đại thọ của ông sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của chúng ta, ông nói tuổi ông đã cao không chờ được...không chờ được... ông nói ông muốn ôm thằng chắt ngoại...”
Dù Đỗ Phương Phương có mạnh mẽ thế nào, khi nói đến đây, gương mặt cũng không khỏi ngượng nghịu đỏ bừng lên.
Lưng Hà Dĩ Kiệt thoáng cứng lại một chút, nhưng chỉ một lát, anh đã phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt rạng rỡ, cười nói: “Chẳng những là ông nội em không chờ được nữa, anh cũng vậy, không thể chợ đợi được, tất cả đều nghe theo sự sắp đặt của ông nội thôi.”
****************************************
Gác nhỏ nghe mưa xuân trong đêm.
Mùa đông ở thành phố A luôn rất dài, tưởng chừng như vĩnh viễn cũng không thể chờ được đến mùa xuân. Mùa xuân thành phố A cũng rất ngắn, tựa như sau một đêm tỉnh dậy, ngày đông giá rét đã đi thẳng tới giữa hè rồi.
Vào lúc hoàng hôn, theo lệ cũ Tương Tư lại đẩy cửa sổ ra, làn gió mát mẻ lùa vào, tùy ý để cơn gió trêu đùa mái tóc hơi ẩm ướt vì mồ hôi của cô. Cô mang một cái ghế nhỏ ngồi ở phía trước cửa sổ, vì mang thai nên cô cũng rất sợ nóng. Đêm qua trời đổ một trận mưa, nhưng chút hơi nước này đã sớm bị ánh nắng chiếu vào làm bốc hơi sạch sanh. Không khí bị dồn ép lại, ánh mặt trời gay gắt giống như miếng bọt biển hút hết hơi nước, làm con người cũng trở nên khô hanh.
Phải chờ lúc ban đêm mới thấy hơi se se lạnh, cũng đành phải chờ đến lúc này, mới có thể có được một chút nhàn rỗi hưởng thụ sự yên lặng này.
Cô không muốn rời khỏi thành phố này, cũng không thể nói nguyên nhân là vì cái gì. Cô nằm dưỡng thương trong bệnh viện suốt hai tháng, tiêu hết sạch số tiền mà thím Phúc đã tích cóp được. Vì muốn chăm sóc cho cô, vì muốn bồi bổ thân thể cho cô, dù tuổi tác đã cao như vậy bà vẫn phải ra ngoài để làm việc. Bởi sức khỏe có chút không được tốt vì vậy bà không chịu đựng nổi nên đã ngã bệnh. Khi cô xuất viện thì thím Phúc lại vào bệnh viện, sau khi về nhà, cô sắp xếp lại đồ đạc trong vali thì thấy trong vách của vali có một chiếc vé máy bay và một tờ chi phiếu.
Cô ngẫm nghĩ một lát sau đó liền hiểu ra, đây là của Hà Dĩ Kiệt đưa cho cô.
Vé máy bay là chuyến bay đi Italy, tờ chi phiếu thì cô biết, chính là tương đương với chiếc thẻ vàng mà anh thường dùng. Anh đã dùng phương thức này để nói cho cô biết, anh muốn cô phải rời xa nơi này, vĩnh viễn không được xuất hiện ở trong cuộc sống của anh, không được đến quấy rầy hạnh phúc của anh.
Sao cô có thể làm theo tâm nguyện của anh được? Huống chi, cô chưa từng có ý nghĩ sẽ rời đi.
Vé máy bay bị cô xé thành mảnh nhỏ, tờ chi phiếu nhét vào ngăn kéo dưới tầng chót, khóa lại, dù sau này có thiếu tiền, cô cũng không thèm động đến. Cô nghiến răng chịu đựng, tiếp tục nhẫn nhịn, nhẫn nhịn cho đến tận hiện tại. Xuân về hoa nở, hóa ra cuộc sống cũng không phải là tất cả đều là mây đen đầy trời, ít nhất sau khi rời khỏi anh, cô nhận ra mình đã trải qua cuộc sống cũng không đến nỗi quá tệ.
Có lẽ là do đã bị tổn thương triệt để, đau đến thấu tâm, cho nên ngược lại cô cũng chưa từng nản lòng thoái chí, bình thản tiếp nhận sự an bài của vận mệnh, cô bình thản trải qua cuộc sống bình thường như mọi người khác. Nếu không phải lúc này toàn thành phố đều loan truyền tin vui của anh, cô đã cho rằng trái tim của cô như chiếc giếng cũ khô cạn không hề gợn sóng.
Trên TV đang nói đến con người kia, quả thật con đường làm quan của anh thật rộng mở. Mấy trăm phóng viên nổi tiếng bao vây chặn đường, súng dài pháo ngắn (ý nói dụng cụ tác nghiệp của phóng viên) cứ chĩa vào anh nhấp nháy không ngừng. Lúc này anh không giống như ngày xưa nữa, nét mặt không lặng lẽ âm trầm như trước nữa, ngược lại luôn tươi cười rạng rỡ, miệng không ngừng nói lời cảm ơn, thậm chí còn không sợ người khác làm phiền, mà còn mời mọc “Đám cưới của chúng tôi nhất định sẽ mời bạn bè truyền thông đến uống rượu mừng”; “Đa tạ mọi người đã chúc phúc”; “Xin để cho tôi và phu nhân một không gian riêng tư”; “Cô ấy không thích tiếp nhận phỏng vấn, mọi vấn đề mọi người có thể hỏi tôi đây“...
Sự săn sóc dịu dàng như vậy, nụ cười vui sướng và hạnh phúc lúc nào cũng tồn tại ở trên mặt của anh, biểu lộ khoa trương kia làm cô có chút hoài nghi, người này là Hà Dĩ Kiệt sao? Là chính người đàn ông lúc ban đầu quen biết thì âm u đến dọa người, là chính người đàn ông đã từng dịu dàng khi gọi tên cô sao? Là chính người đàn ông thay lòng đổi dạ, đến phút cuối cùng nhất đã cho cô một đao trí mạng kia có phải không?
Tương Tư ngồi ở trên ghế, trong TV bắt đầu thông báo các tin tức tiếp theo, lời nói nhao nhao, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt. Cô cầm trong tay một chiếc chén sứ, cứ lặng lẽ yên tĩnh ngồi ở chỗ đó. Mãi rất lâu, rất lâu, rất lâu sau đó, cô như đã không còn sức lực, không thể động đậy được.