Hà Dĩ Kiệt thật sự đau đến không chịu nổi nữa, thấy cô vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, liền cất giọng khàn khàn nói với cô:"Còn không mau tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho bệnh viện đi."
Anh bây giờ không thể nào lái xe được nữa, Tương Tư cũng không biết lái xe, chỉ có thể báo cho bệnh viện của Bắc Thành tới đón.
Tương Tư khóc gật đầu, luống cuống tay chân đi đến lục lọi điện thoại di động. Cô bị sợ đến choáng váng, cứ đứng ở bên cạnh hồi lâu vẫn không lên tiếng nổi. Lâm Ngữ Thiến, đột nhiên như gặp phải ma quỷ vậy, chỉ vào Hà Dĩ Kiệt thét to: "Anh là Hà Dĩ Kiệt? Anh tên là Hà Dĩ Kiệt?"
Hà Dĩ Kiệt đau đến mức hoàn toàn không còn tâm tư nào mà để ý tới cô ta nữa. Lâm Ngữ Thiến lại hét lên một tiếng, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, xoay người nhanh chóng bỏ chạy...
Tương Tư vừa khóc vừa gọi điện thoại cả người run rẩy, thấy anh tựa vào ở bên cạnh thân cây cây từ từ nhắm mắt lại, trên trán đầy những giọt mồ hôi to như hạt đậu. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ônCô đau lòng nước mắt thi nhau tuôn rơi, bàn tay cầm cánh tay của anh không dám bỏ xuống. Hà Dĩ Kiệt khó chịu không nói được nên lời, anh cảm thấy mình sắp không thể đứng vững được nữa rồi. Nhớ lại tình cảnh lúc trước, anh nhìn thấy hai người kia không biết đang đôi co cái gì đó, một lát sau nhìn thấy hành động của Lâm Ngữ Thiến giống như đang nổi cơn điên, thì anh cảm thấy thực sự không ổn, ngay lập tức anh cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều vội vã tiến lên ôm lấy cô.
Được một lát, nhìn thấy cô khóc bộ dạng trở nên chật vật như thế, anh lại cảm thấy việc làm vừa rồi của mình dường như không có gì phải hối hận.
Nhìn bộ dạng cô nước mắt lưng tròng lúc này trái tim anh thực sự đã bị cô thu phục hoàn toàn. Trong lòng Hà Dĩ Kiệt nghĩ ngợi một lát, sau đó anh liền nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của cô: "Đừng khóc, tôi không đau đâu...
Tương Tư khóc đến gần như bất tỉnh, tiếng khóc thút thít đến khàn hết cả giọng, nói: "Anh đừng nói chuyện nưa Hà Dĩ Kiệt, chỉ độ chốc lát nữa thôi là xe đã tới rồi, anh sẽ không việc gì đâu..."
Vất vả lắm anh mới mở mắt ra được, nhìn cô nở nụ cười: "Đương nhiên là tôi sẽ không bị sao rồi, nếu không, để lại một mình em sống cô độc lẻ loi thì biết làm sao bây giờ?"
Tương Tư sững sờ nhìn lại anh, thậm chí quên cả khóc, cũng quên luôn cả việc lau chùi qua quít nước mắt đang đọng ở trên gương mặt của mình. Thân hình cao lớn của anh vẫn sừng sững như cũ, không thể bị gục ngã, chỉ có điều giờ phút này, anh đang bị sự đau đớn tác động vào, cho nên đã làm tan biến đi vẻ uy nghiêm cao ngạo hàng ngày của anh. Vẻ mặt của anh lúc này thoạt nhìn có vài phần yếu ớt, khi nhìn về phía cô anh mắt của anh rất dịu dàng, tựa như lúc này trong đôi mắt của anh chỉ có một mình cô.
Tương Tư không có phát giác ra rằng mình đã chìm đắm vào trong tình cảm với anh, cô cứ nắm tay của anh thật chặt áp sát vào trong ngực, cúi đầu, nhẹ nhàng gọi tên của anh từng tiếng, từng tiếng một: "Hà Dĩ Kiệt..."
Anh không hề đáp lại, Tương Tư ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đã nhắm mắt lại, thân thể nặng nề đè ép xuống cô như hòn núi nhỏ. Trong phút chốc cô liền bị dọa sợ, hồn bay phách tán, gắt gao ôm lấy anh. Ngón tay chạm vào chỗ vết thương trên lưng anh đột nhiên chợt thấy đau nhói một cái. Có lẽ chút a-xít sun-phu-rit kia còn sót lại kia đã tác động đến cô, nhưng cô không chút để ý, vẫn cứ ôm chặt lấy anh không để cho anh ngã ra trên mặt đất. Lần đầu tiên, lần đầu tiên, anh yếu ớt không còn chút sức lực nào, giống như một đứa trẻ cần nơi dựa dẫm. Anh tựa vào ở trong ngực của cô, vẻ lạnh lùng cứng ngắc xa cách bên ngoài của anh lúc này đã tan biến mất, tính tình kiêu ngạo và tàn nhẫn luôn bao phủ con người anh giờ đây cũng tan biến, anh cứ yên lặng dựa vào cô như thế.
Trái tim của cô rối tinh rối mù mềm nhũn. Cô cúi đầu xuống, nhìn gương mặt của anh. Gương mặt của anh tựa như được tạc ra vậy, vẻ đẹp khi trưởng thành của anh quả thực khiến người ta nhìn thấy thật thích mắt. Khóe miệng của Tương Tư cong cong lên, cô nhẹ nhàng hôn vào trên trán của anh: "Sẽ không có chuyện gì hết, Hà Dĩ Kiệt, em sẽ vĩnh viễn ngoan ngoãn, ở lại bên cạnh anh."
May mắn là anh không bị thương ở vùng mặt, không, cho dù gương mặt của anh bị hủy hoại rồi, cô cũng sẽ không ghét bỏ anh. Toàn bộ phụ nữ trên thế giới này sẽ không còn ai thương anh nữa, cô sẽ được yên lòng một mình yêu thương anh.
*************************************************************************
Hà Dĩ Kiệt được đưa thẳng vào trong phòng phòng giải phẫu của những bệnh nhân nặng. Ngoài Tương Tư và Thẩm Bắc Thành còn có Thanh Thu cũng đang chờ đợi trong hành lang. Thanh Thu hỏi cô đã có chuyện gì xảy ra, cô kiêng dè cho Quý Quảng Nguyên nên không muốn nói nhiều, chỉ là tùy tiện nói quanh co vài câu. Thanh Thu cũng không hề hỏi nhiều, chỉ ôm lấy cô nhỏ giọng an ủi vài câu: "Hà tiên sinh sẽ không việc gì đâu, em cứ yên tâm đi, các bác sĩ khoa ngoại ở đây đều là những người đứng số một số hai trong nước cả đấy..."
Nước mắt Tương Tư cứ lặng lẽ chậm rãi rớt xuống, cô lắc đầu, nhẹ nhàng mở miệng: "Nhất định anh ấy rất đau..."
Đang yên đang lành tự nhiên thân thể lại bị bỏng thành như vậy, cho dù cơ thể có làm bằng sắt thì cũng không thể chịu nổi được.
"Không có chuyện gì đâu, may mắn người bị thương lúc này không phải... Ai chà, đầu ngón taycủa em thế này là thế nào đây?" Lúc này Thanh Thu mới phát hiện ra mấy cây đầu ngón tay của Tương Tư đều bị phỏng rách da, sưng đỏ không chịu nổi, cô vội vàng kéo Tương Tư đứng lên: "Nhanh nào, em phải đi băng bó một chút...”
Ngay lúc này phòng cánh cửa phòng giải phẫu được mở ra, Tương Tư thoáng cái tránh khỏi Thanh Thu, chạy tới đến bên cạnh anh: "Em không sao đâu, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi..."
Thanh Thu còn định nói thêm gì nữa, nhưng Thẩm Bắc Thành lặng lẽ ngăn cản cô: "Em đừng lo lắng, cứ để cho cô ấy đi thăm Dĩ Kiệt trước đã."
Thanh Thu nhẹ nhàng rút tay ra, cô cảm thấy gò má mình thoáng nóng rực lên, nhưng đến khi cô ngẩng đầu lên thì Thẩm Bắc Thành đã xoay người sang chỗ khác, đi tới chỗ cửa sổ ở cuối hành lang, châm một điếu thuốc lá, rít một hơi.
Thanh Thu nhìn theo bóng lưng của anh, trong đôi mắt trong veo mơ hồ có sự đau thương và lưu luyến.
Hà Dĩ Kiệt vãn chưa tỉnh lại, Tương Tư liền ghé vào bên cạnh giường của anh, mắt nhìn anh không chớp. Bởi vì thương ở phía sau lưng nên lúc này anh cũng chỉ có thể nằm sấp. Tương Tư nhìn anh bị từng tầng từng tầng băng vải quấn quanh thân thể, vành mắt không ngừng đỏ ửng lên. Do phần gáy cũng có vài giọt axit văng vào, trên đầu cũng bị thương mấy chỗ nho nhỏ, tuy vết thương không nặng, nhưng vì có thể xử lý miệng vết thương được dễ dàng nên bác sĩ đã cạo sạch tóc của anh luôn, để quấn băng gạc lên vết thương trên đó. Tương Tư vốn quen nhìn Hà Dĩ Kiệt trong ngày thường luôn khí thế hiên ngang như vậy, hiện giờ lại biến thành thế này, cô cảm thấy hốc mắt đau xót, không sao nhịn được nữa òa lên khóc.
Nằm ở bệnh viện suốt hai tuần, Hà Dĩ Kiệt mới miễn cưỡng có thể xuống giường đi lại được. Cả người Tương Tư đã gầy đi một vòng lớn, khuôn mặt trái xoan ngày xưa giờ nhỏ cỡ bằng bàn tay cũng chỉ còn có chút thịt, cái cằm cũng nhọn hoắt. Hàng ngày cô đều ở trong phòng bếp nhỏ của phòng bệnh để ninh một nồi súp với đủ các loại dinh dưỡng. Sau đó cô cũng không ngại phiền toái, tự mình bưng tới gọi anh. Vừa vặn thời gian này ở trường học cũng đang được nghỉ, nên tất cả thời gian cô đều ở trong bệnh viện giúp anh điều trị vết thương trên thân thể.
Lúc ban đầu Hà Dĩ Kiệt cũng không thích thú gì chuyện bị một người con gái suốt ngày trông coi bản thân, nhưng qua hơn mười ngày như vậy, anh liền dần dần thói quen. Đến khi sức khỏe đã tốt hơn một chút thì anh bắt đầu mang công việc đến bệnh viện để xử lý. Dần dần trong phòng bệnh cũng có người đến người đi, mỗi lúc như thế này, Tương Tư luôn trốn đến phòng bếp, một mình nghiên cứu thực đơn. Đợi cho đến những người đến báo cáo công tác với anh đã đi cả, cô mới cười tủm tỉm bưng bát súp đi ra, buộc anh uống sạch không để dư thừa một giọt.
Từ sau khi mẹ qua đời cho đến bây giờ, cả một khoảng thời gian hơn hai mươi năm qua, chưa từng có một ai quan tâm đến anh như vậy.
Lá gan của cô bắt đầu dần dần to hơn, nhiều lần cô đến vuốt vuốt cái đầu bóng loáng của anh, cười trêu anh giống như hòa thượng. Hà Dĩ Kiệt nhìn bộ dạng của cô giống như một cô bé con, anh cũng bắt đầu phát cáu giận, may mà vết thương trên đầu rất nhẹ, nên đến ngày được bác sĩ cho xuất viện thì anh mái tóc của anh cũng đã mọc dài độ một tấc, nhìn cũng thấy khả dĩ hơn.
Có đôi khi anh có bưu kiện cần phải gửi đi, cô ngồi yên ở trước cửa sổ học thuộc lòng từng điều khoản pháp luật một. Cô học thuộc vô cùng nhanh, giọng nói trầm thấp lại vừa hết sức mềm mại dễ nghe. Mỗi lúc như vậy, anh mới chợt nhớ ra, cô là người sống ở Hàng Châu, mỗi khi nói ra một câu ngữ điệu của giọng phía Nam nghe hết sức du dương mềm mại thật êm tai. Thỉnh thoảng, ánh mắt của anh lại bị cô thu hút, nhưng phần lớn anh chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô mà thôi.
Trong phòng bệnh ấm áp như mùa xuân, cô mặc bộ đồ ngủ bằng bông ngắn tay, khoanh chân ngồi ở một mình trên ghế sa lon, trên sống mũi còn bắt chước đeo một bộ kính mắt, chăm chỉ nghiêm túc ôm cuốn sách ngồi đọc. Có đôi khi có ánh mặt trời, trên đỉnh đầu của cô như được đính một vòng hào quang nhàn nhạt, nho nhỏ và sạch sẽ, giống như một thiên sứ nhỏ không hềt nhiễm chút bụi bậm.
Những tình cảm kia cứ vấn vương ở trong lòng anh, không biết bao lâu những sự tính toán và thù hận cứ mỗi một ngày, một ngày qua lại bị đẩy lùi xa hơn. Thậm chí về sau này anh còn suy nghĩ, kỳ thật cô thật sự rất vô tội, số lần những ý nghĩ như vậy đã bắt đầu xuất hiện nhiều lần hơn, đợi cho đên slucs sau khi xuất viện, anh gần như đã cùng cô chung đụng thân mật hơn giống như bất cứ mỗi một đôi tình nhân nào khác.
Cô trở thành một con người thích nói thích cười, bây giờ đi trên đường cũng bắt đầu sôi nổi hơn. Có lần bọn họ đi trên đường phố, anh nắm lấy tay của cô, vừa nghe cô đang líu ríu nói ở bên cạnh. Khi bừng bừng nói đến chỗ cao hứng, hàng mi của cô chấp chới, mặt mày của cô hớn hở, hoa chân múa tay vui sướng, thậm chí cô còn nhảy nhót tán loạn. Anh liền cố ý trêu chọc cô, làm trái lại ý của cô, cô bị chọc tức đỏ mặt tía tai, nhưng không tranh hơn anh, liền quăng tay của anh di bât đầu hờn dỗi, cúi đầu đi về phía trước, một mình vừa đi vừa đá cục đá dưới chân loạt xoạt...
Trời chiều đã kéo cơ thể nho nhỏ của cô thành một bóng cực kỳ dài, anh không nhanh không chậm vẫn đi theo đằng sau cô, nhìn bóng dáng của cô đang chậm rãi di động. Trong khoảng thời gian ngắn, chợt anh hoảng hốt cảm thấy giờ khắc này, quả nhiên năm tháng trôi qua cực kỳ yên bình, hiện tại vô cùng an ổn.
Lên xe, cô còn bĩu môi không chịu nói lời nào với anh. Anh lấy nước cho cô, cô hừ một tiếng không để ý, anh lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang nhu thuận của cô bỗng trở nên căng thẳng một chút. Anh vươn cánh tay ra, nói một câu giọng trầm thấp: "Tới đây."
Cô không để ý, thân thể giật giật không được tự nhiên, cái cổ bướng bỉnh nhất định không chịu động đậy.
Gương mặt của Hà Dĩ Kiệt hơi cứng lại, anh đưa tay kéo cô vào trong ngực mình. Cô giống như một con mèo hoang nhỏ, liều mạng giãy dụa, còn đưa tay cào ở trên lưng của anh. Anh bị sự không nghe lời của cô làm cho có chút tức giận, liền hung hăng vỗ mạnh lên trên mông đít của cô hai cái:"Văn Tương Tư, Em coi chừng đấy, buổi tối trở về nhà, tôi cho emi không xuống giường được nữa mới thôi!"
Mặt Tương Tư đỏ bừng lên, tức giận quay đầu lại trừng anh: "Anh chỉ biết sử dụng chiêu này để doạn em thôi sao!"
"Sao nào, hiện tại bây giờ đã lão luyện rồi, nên không sợ nữa phải không?" Hà Dĩ Kiệt nhướng mày, một tay bóp chặt lấy cổ tay của cô, cúi đầu cắn đôi môi của cô: "Càng ngày càng lên mặt, mới nói em có hai câu vẫn không được phải không, giờ lại bày ra cái sắc mặt ấy để cho tôi xem sao?"
Tương Tư bị anh cắn, đôi môi vừa sưng vừa đau, cơn tức giận đang chứa chất đầy một bụng, đột nhiên cô phát hỏa ra. Cô lắc lắc thân thể tránh ra khỏi anh, anh chỉ một ngón tay vào trên mặt Hà Dĩ Kiệt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô biểu lộ vừa đắc ý vừa tà ác: "Ai sợ ai chứ! Ngày nào anh cũng nói anh làm cho em không xuống khỏi giường được, cũng không biết ngày hôm qua khi xuống giường thì bắp chân của ai lại như nhũn ra ấy nhỉ. Em xin anh đấy, ông bác họ Hà ơi, anh lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn thích phô trương quá đấy!"