Hộ sỹ đẩy mẹ Dung Ân vào trong, còn cô thì đứng im tại chỗ, bởi vì cô biết chỉ cần tiến về phía trước thì sẽ đồng nghĩa với điều gì.
Trời xanh mây trắng, trên hành lang bệnh viện, viện trưởng đang đích thân tiễn vị khách quý ra về. Ông ta cúi người bắt tay với Nam Dạ Tước, còn anh thì đứng đó, mái tóc màu rượu đỏ càng khiến anh trông có vẻ phóng khoáng mà cao quý.
Dung Ân vẫn đứng yên bất động, chân nặng như đeo đá. Cô thấy Nam Dạ Tước bước xuống bậc thềm, sau khi do dự vẫn quyết định cất bước nặng nề đi về phía trước.
Khi hai người lướt qua nhau, Dung Ân cúi đầu nói: "Cảm ơn."
Trước mắt đột nhiên bị chói do phản quang. Cô ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc chìa khóa đang treo lủng lẳng trên ngón trỏ đẹp đẽ của Nam Dạ Tước. Dung Ân mở to mắt. Nam Dạ Tước thấy sắc mặt cô tối sầm thì bồi thêm một câu: "Đây là chìa khóa Ngự Cảnh Uyển của tôi."
Mẹ cô đã được đưa vào trong, không cần anh phải nói ra Dung Ân cũng biết đây là điều kiện để trao đổi. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát?
Cho dù Diêm Việt đã trở về thì sao? Chẳng phải cô vẫn phải cô độc một mình.
Dung Ân vươn tay ra nhận lấy chiếc chìa khóa. Nam Dạ Tước nhân cơ hội nắm tay cô, rồi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay mềm mại của Dung Ân: "Tối nay, tôi chờ cô ở đó."
Dung Ân đi vòng qua người anh, viện trưởng đã định đi vào, nhưng nhìn thấy hai người nói chuyện thì vội vàng quay lại đón: "Cô là Dung Ân phải không?"
Dung Ân khẽ nhếch khóe miệng đã cứng ngắc, cô nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, không quan tâm đến cạnh sắc của nó cứa vào tay vô cùng đau đớn: "Vâng, tôi là Dung Ân."
"Chào cô." Ông ta hòa nhã vươn tay: "Tôi là viện trưởng."
Dung Ân bắt tay với ông ta, rồi đi theo ông ta vào bệnh viện. Phòng bệnh của mẹ Dung Ân ở ngay tầng một, trong phòng có đầy đủ các trang thiết bị chữa bệnh tốt nhất, tất cả đều rất chuyên nghiệp. Phòng bệnh chẳng khác gì một căn phòng ở, muốn cái gì có cái đó. Trang trí ấm áp, màu sắc nhã nhặn khiến người ta không có cảm giác là đang ở trong phòng bệnh.
"Đây là những gì tổng giám đốc Nam đã đặc biệt yêu cầu tối qua."
Dung Ân nhìn xung quanh phòng. Tối qua?
Tin tức của Nam Dạ Tước đúng là nhanh thật.
Trong phòng bệnh có hai ý tá thay phiên nhau trông coi, có trách nhiệm mát xa và xoay người ẹ Dung Ân. Dung Ân ngồi với mẹ đến chiều tối mới đứng dậy nói: "Mẹ ơi, con về nhà chuẩn bị vài thứ để mang đến. Tối nay sẽ có y tá trông mẹ, sáng mai con lại đến."
Mẹ Dung Ân đã không còn kích động như trước. Biến cố xảy ra quá đột ngột khiến bà chỉ có thể chấp nhận. Sau khi nhìn thấy mẹ nháy mắt, Dung Ân kéo lại chăn cho bà rồi mới cầm túi đứng lên.
Ra khỏi bệnh viện, vì ở đây là ngoại ô thành phố, cô chỉ có thể đi taxi trở về.
"Tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
Dung Ân thu lại ánh mắt mờ mịt của mình. Lúc nãy viện trưởng vừa nói, chỉ cần mẹ cô nhận được sự trị liệu tiên tiến nhất thì cơ hội hồi phục của bà là rất lớn. Đây ít nhất cũng coi như là niềm an ủi cuối cùng dành cho cô. Dung Ân cong khóe môi nở nụ cười chua chát, cô mệt mỏi ngả người về phía sau, rồi khẽ nói ra mấy chữ: "Ngự Cảnh Uyển."
Do dự thì sao, chẳng phải kết quả cuối cùng vẫn chỉ có vực thẳm chờ cô thôi ư?
Dưới ánh đèn lờ mờ, thứ ánh sáng màu cam ảm đạm hắt bóng lên đầu giường. Trước phòng tắm là hai đôi dép đi trong nhà một lớn một nhỏ, áo choàng tắm gấp gọn gàng, đồ dùng cá nhân vẫn chưa bóc vỏ. Tất cả đều do Dung Ân tự mình chọn mua.
Anh ta nằm trên chiếc ghế ngoài ban công, đầu hơi ngẩng lên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Ông chủ."
Diêm Việt vắt chân thay đổi tư thế nằm: "Sao rồi?"
"Sau khi mẹ của tiểu thư Dung Ân bị trúng gió, sáng nay đã được chuyển đến bệnh viện phục hồi chức năng. Là do Nam Dạ Tước sắp xếp."
Diêm Việt mở choàng mắt, đôi mắt màu hổ phách chìm trong bóng đêm sâu không thấy đáy: "Không ngờ lại nhanh như vậy!" Xem ra, đúng là thật sự hết hi vọng với anh ta rồi.
Anh ta đã đạt được mục đích, đáng ra phải cảm thấy thỏa mãn mới đúng, nhưng tâm trạng của anh ta lại càng khó chịu hơn. Nếu Dung Ân đã chấp nhận sự sắp xếp của Nam Dạ Tước, thì lúc này... Bạn đang đọc truyện tại — TRÙMT RUYỆN. co m —
Diêm Việt vội vàng lấy di động ra. Bây giờ đã là buổi tối, anh ta cuống cuồng bấm số điện thoại của Dung Ân, nhưng vừa đưa lên tai đã nghe thấy giọng nói máy móc của tổng đài: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Nghe đến đó sắc mặt Diêm Việt đã xanh mét, anh ta đứng bật dậy định vung tay lên, nhưng may là di động vẫn chưa bị đập nát thì anh ta đã tỉnh táo lại. Lấy số điện thoại và mật mã của Dung Ân đưa cho người bên cạnh: "Đem những thông tin này đi điều tra cho tôi, đi ngay lập tức!"
Trong xe taxi, Dung Ân dựa đầu vào cửa sổ xe, gió đêm thổi vào mặt cô cũng không cảm thấy lạnh. Không biết bây giờ là mấy giờ, Dung Ân lấy điện thoại ra nhìn mới thấy di động đã hết pin.
Giữa bọn họ, không chỉ có muộn màng mà còn còn cả lỡ làng.
Ở khuôn viên Ngự Cảnh Uyển, lúc này Nam Dạ Tước đã mặc quần áo ngủ, nghiêng người thoải mái dựa vào ban công trên tầng hai. Ánh mắt anh nhìn về phía cổng biệt thự, một tay khẽ lắc chiếc ly đế cao đựng loại rượu thượng hạng màu đỏ bên trong.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, anh nhìn qua thấy là một số điện thoại lạ thì không định nghe máy, nhưng hôm nay tâm trạng anh rất tốt nên anh đã nhấn nút trả lời.
"Nam Dạ Tước, Ân Ân đang ở đâu?"
Đối phương không hề khách khí, trực tiếp muốn tìm người.
Nam Dạ Tước cười thầm, thì ra là hắn ta: "Cô ấy cũng không phải vị hôn thê của anh, anh tìm cô ấy làm gì?"
"Anh không được đụng vào cô ấy, cô ấy đang ở đâu, bảo cô ấy nghe điện thoại?"
"Anh thật nực cười." Nụ cười trên môi Nam Dạ Tước từ từ biến mất, giọng nói đã để lộ ra sự lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run: "Tôi đã từng chạm vào cô ấy..." Ánh mắt Nam Dạ Tước nhìn thấy Dung Ân vừa xuống xe, thì anh lại cười thành tiếng: "Không kịp nữa rồi, là cô ấy tự mình đến đây, vừa hay đêm nay tôi lại muốn phụ nữ, muốn bằng được mới thôi!"
Dung Ân vào đến biệt thự, nhìn thấy Nam Dạ Tước vẫy vẫy tay về phía mình, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, lúc này mới phát hiện tay nắm chiếc chìa khóa đã toát đầy mồ hôi.
Bước vào phòng khách, đóng cửa lại. Bắt đầu từ lúc này, cô và Diêm Việt đã hoàn toàn chấm dứt.
"Anh dám chạm vào cô ấy thử xem? Cho tôi nói chuyện với Ân Ân!" Giọng nói của Diêm Việt đã trở nên nóng nảy. Vốn cảm thấy hả hê là thế, vậy mà giờ này đã biến mất không chút vết tích. Đến tận lúc này anh ta mới phát hiện, anh ta không hề cảm thấy hả hê một chút nào, ngược lại, trong lòng cảm thấy trông rỗng giống như mình vừa đánh mất một thứ gì đó.
Từ trước đến nay, Nam Dạ Tước ghét nhất là giọng điệu này. Cho hắn ta nói chuyện với Dung Ân? Nằm mơ: "Không phải anh có sở thích nghe lén người ta hoan ái đấy chứ?"