Dục Vọng Cố Chấp Của Anh

Chương 51: Giúp em




Edit: Tiểu Màn Thầu

Kiều Trăn vừa tắm rửa xong vào phòng, phát hiện người nào đó đã tự giác ngồi trên giường mình, đôi mắt đen nhánh tràn đầy ý cười nhìn chằm chằm cô, khoé môi gợi lên một đường cong đẹp, ẩn chút sự gian xảo.

Khuôn mặt đẹp của cô lại đỏ lên, chậm chạp đặt điện thoại lên bàn. Tóc cô buông xoã ở sau lưng, ánh mắt nhu hoà ngày thường lại tràn đầy sự khẩn trương và thẹn thùng. Cô bất giác mím môi, âm thầm cổ vũ chính mình.

Dù sao cũng chỉ là ngủ với nhau một cách đơn thuần. Bản thân mình không cần khẩn trương như vậy……

Nhưng Kiều Trăn vừa nhìn thấy gương mặt cậu, bất giác tim lại không ngừng đập nhanh lên.

Cô nắm chặt góc áo, cảm thấy động tác này có chút rụt rè, cô vội buông tay ra.

“ Trăn Trăn, mau ngủ thôi.” Hàn Tư Hành vỗ phần giường bên cạnh, cười đến mức thản nhiên.

“ Việc này….. Em ngủ trước đi…..” Một cái giường đơn, đã bị thân thể cậu chiếm một nửa, lập tức giường nhỏ đi không ít.

Kiều Trăn liếc mắt nhìn một cái, sau đó chuyển tầm mắt, đi đến tủ quần áo muốn chuẩn bị quần áo mặc cho ngày mai.

Phía sau truyền đến tiếng “ Xột xoạt”, Kiều Trăn đỏ mặt không dám quay đầu.

“ Tóc còn chưa lau khô.” Đột nhiên một bàn tay vuốt mái tóc đang rối loạn trên vai cô, Hàn Tư Hành nhíu mày, ” Để em sấy tóc cho chị.”

Không bao lâu sau, cậu đã cầm máy sấy quay lại, cắm vào ổ điện, đứng ở mép giường ý bảo Kiều Trăn đến đây.

Kiều Trăn “ Ừ” một tiếng, nhích tới nhích lui mới tiến lại, giống bộ dạng học sinh tiểu học ngoan ngoãn ngồi ở đầu giường.

Hàn Tư Hành đứng bên cạnh cô, vén tóc cô lên, bật máy sấy để sấy khô tóc cho cô. Trong lúc này, trong phòng chỉ có tiếng động cơ “ Vù vù ” của máy sấy.

Kiều Trăn ngồi thẳng người, đôi mắt nhìn loạn khắp nơi. Ánh mắt không tự giác lại nhìn đến người Hàn Tư Hành.

Cô ngồi gần cậu, ánh mắt vừa lúc nhìn thấy vị trí thân dưới của cậu.

Cậu mặc áo thun cùng quần đùi đơn giản xem như là quần áo ngủ, theo động tác của cậu, quần áo dán sát vào người phát họa vòng eo cậu. Tuy gầy nhưng rắn chắc, còn mơ hồ nhìn thấy cơ bắp…..

Mặt Kiều Trăn ửng đỏ, không dám suy nghĩ tiếp. Đôi mi cụp xuống, lại yên lặng rũ mắt. Cậu mặc quần đùi màu xanh nước biển, đôi chân dài rắn chắn lộ ra bên ngoài. Đây chính là sự hoà huyện giữa dáng người thiếu niên và đàn ông trưởng thành, mang theo vài phần thành thục cùng ngây ngô, lại ẩn chứa sức lực thành thục của đàn ông.

Kiều Trăn bất giác nắm tay lại, nhìn thân dưới có chút phát ngốc.

Ai nha, cái quần này….. Dường như có thứ gì đó đang nhô lên…..

Đột nhiên cô phát hiện phần trước quần có gì đó đang nhô cao, thoáng nhìn qua nó lại từ từ hiện rõ lên.

Kiều Trăn từ trong mộng tỉnh lại, đột nhiên ý thức được mình vừa mới nhìn thấy cái gì. Lúc này cô phát hiện tiếng máy sấy đã ngừng lại, căn phòng nhỏ lại chìm vào sự yên tĩnh.

Mặt cô bị “ Cọ” một chút liền đỏ bừng, vội ngẩng đầu. Chỉ thấy hai tay Hàn Tư Hành trống trơn, đôi mắt đen nhìn cô không chớp mắt, bên trong không tài nào che dấu được sự ham muốn.

Mặt Kiều Trăn tức khắc bị dọa sợ, lấy tay che mặt, tự lừa mình dối người nói: “ Ai nha, chị không nhìn thấy gì hết. Em mau quay người đi đi.”

“ Quay người làm gì?” Giọng nói khàn khàn của cậu vang lên.

“ Chị, chị muốn đi ngủ. Em đừng nhìn.” Kiều Trăn lắp bắp nói, ảo não không thôi, vì sao bản thân mình lại nhìn chằm chằm nơi đó đến phát ngốc như vậy, rất giống một sắc nữ.

Nói xong, nhúc nhích thân người, muốn nhấc chân bò lên giường. Vừa mới cử động, bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của Hàn Tư Hành.

Kiều Trăn mở to mắt, nhìn xuyên qua khẽ hở ngón tay muốn lén nhìn tình huống lúc này. Còn chưa kịp tách ngón tay ra, tay cô đã bị nắm lấy.

Dịu dàng kéo tay cô xuống, trước mắt cô xuất hiện khuôn mặt phóng đại của Hàn Tư Hành. Hai ngày trước cậu vừa cắt tóc, cho nên tóc mái trên trán không còn nhìn thấy nữa, chỉ còn một mái tóc được cắt ngắn ngủn. Đã giảm bớt đi vài phần khí chất của thiếu niên, ngũ quan của cậu vốn đã đẹp mắt, cả ngươi càng tăng thêm phần giỏi giang và thành thục.

Kiều Trăn nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của cậu, trong nháy mắt chợt hoảng hốt. Hoá ra thời gian bất tri bất giác trôi qua, cậu đã dần dần trưởng thành…..

Hàn Tư Hành đối diện với cô, chỉ nghĩ đến việc ngày mai phải rời đi, nỗi nhớ nhung đã chảy thành sông. Khi thân dưới căng trướng, cậu không thể nhẫn nại được nữa khẽ nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô.

Kiều Trăn đặt tay lên đùi, hơi ngửa đầu đón nhận nụ hôn của cậu. Tư thế này có chút không thuận tiện, Hàn Tư Hành “ Xột” một tiếng, không kiên nhẫn ngồi lên giường, nhẹ nhàng đem Kiều Trăn đặt lên đùi mình, sau đó dạng chân cô ra.

Kiều Trăn cảm thấy tư thế này thật khiến cô thẹn thùng. Bởi vì dưới thân cô, mỗi lần cô cử động đều có thể cảm nhận được dục niệm đang ngủ đông của cậu dưới thân mình.

Lần này cũng giống những lần trước. Mới hôn được một lúc, cô đã đỏ mặt thở hổn hển, tay nhẹ đẩy bờ vai cậu ý bảo dừng lại.

Hàn Tư Hành không để tâm, miệt mài truy đuổi đôi môi cô, một tay vuốt nhẹ ót cô, tay còn lại chế trụ eo cô, thân thể nóng bỏng áp sát vào người cô.

“ Ưmm ….. ưm….” Bàn tay không thành thật của cậu luồn vào áo cô, cuối cùng cô nhịn không được liền kịch liệt phản kháng.

Nhưng khi bàn tay cậu chạm vào da thịt non mềm của cô, lý trí đã mất khống chế, đôi mắt đỏ lên, xoay người đè cô lên giường, sau đó lại kịch liệt hôn cô.

Đôi mắt cô ẩn chút thủy quang, bộ dạng đáng thương sắp khóc đến nơi, khuôn mắt ửng đỏ một mảnh, cô nghiêng đầu, tránh né nụ hôn mất khống chế của cậu, nhẹ giọng ôn nhu cự tuyệt, “ Đừng, đừng mà….. Tư Hành…..”

Tấm trải giường, cái gối nằm đều mang hương vị của cô, thân thể vươn mùi sữa tắm đang mềm mại nằm dưới thân mình, Hàn Tư Hành giống như bị ma nhập, trong đầu chỉ nghĩ đến việc giao hoà với cô. Cho nên thanh âm mềm mại cự tuyệt của cô cũng trở thành chất xúc tác.

Bởi vì trốn tránh nụ hôn của cậu, khuôn mặt nhỏ của cô khẽ nâng lên, cằm cũng nâng lên cao, cổ khẽ nhấp nhô trong bóng đêm thao thành một đường cong xinh đẹp.

Những nụ hôn không theo định luật của Hàn Tư Hành rơi xuống, nơi lỗ tai cô, gương mặt, cằm, cổ, không bỏ sót một điểm nào…..

Lúc cậu muốn kéo một bên áo cô xuống, cô liền “ A” một tiếng, dùng tay đẩy mặt cậu ra. Cậu phản ứng rất nhanh, lập tức bắt lấy tay cô, cố định nó trên đỉnh đầu cô.

“ Trăn Trăn……” Cậu nhẹ mút lỗ tai cô, trong giọng nói chứa đầy sự áp lực cùng khó chịu, ” Em muốn…..”

Kiều Trăn gian nan nghiêng đầu, cái miệng nhỏ thở phì phò, “ Em, trước đó em chỉ nói, là ngủ thôi…..”

Rõ ràng cậu đã nói, chỉ muốn đơn thuần ôm cô ngủ một giấc, vì sao tình huống trước mắt lại thay đổi như thế này.

“ Do chị vừa rồi câu dẫn em mà.” Cậu trả đũa nói.

“ Chị nào có…..” Kiều Trăn ủy khuất lên tiếng.

“ Vốn dĩ em chỉ muốn ôm chị ngủ,” đôi mắt cậu âm trầm mang theo dục vọng, gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “ Vừa rồi chị luôn nhìn đến chỗ đó, chẳng phải là đang ám chỉ em sao?”

Cậu cúi đầu hôn cô, “ Em chỉ là một người đàn ông bình thường. Chị nhìn như vậy, tất nhiên em phải có phản ứng….”

Kiều Trăn liều mạng lắc đầu, hoảng hốt không thôi, “ Không phải. Chị không có cố ý…..”

“ Trăn Trăn, chị có muốn xem không?” Cậu thở gấp, hỏi bên tai cô.

Xem, xem cái gì….

Thanh âm cậu dễ nghe lại có chút mập mờ, đầu óc Kiều Trăn trở nên trống rỗng.

Tay cô đã bị cậu di chuyển xuống dưới, trong cổ họng cậu phát ra một tiếng thở dốc.

Đầu óc Kiều Trăn “ Oanh” một tiếng. Cô vội vàng muốn rút tay về, nhưng không thể cử động.

“ Chị không muốn xem!” Cô kêu lên một tiếng sợ hãi, cau mày, một bàn tay nhỏ không ngừng cọ cọ trên người cậu, dường như sắp chạm phải cái thứ dơ bẩn nào đó.

Cái đồ lưu manh này!

Cậu bị động tác này của cô chọc cười nhẹ một tiếng, “ Vậy chị cho em xem nhé.” Dứt lời, một bàn tay của cậu đã lần mò vào quần áo cô.

“ Không được!” Kiều Trăn sợ đến mức la lên một tiếng, hai tay ôm ngực, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn vào cậu.

“ Không cho xem à?” Cậu nổi lên ý tứ trêu đùa, hơi thẳng người lên, từ trên cao nhìn xuống vẻ mắt hốt hoảng của Kiều Trăn.

“ Đương nhiên là không được nha!” Đây là lần đầu tiên Kiều Trăn yêu đương, nhưng vẫn cảm thấy tiến độ của cậu quá nhanh. Lần đó là vì uống say nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hiện giờ cả hai đều rất tỉnh táo, tất nhiên cô sẽ không đồng ý yêu cầu “ Quá phận” này.

“ Không phải chưa từng thấy qua.” Hàn Tư Hành lầu bầu một câu, “ Em không chỉ xem qua, còn sờ qua nữa, còn hôn ——”

“ A a a!” Kiều Trăn nhảy người lên che miệng cậu lại, hung hăng cảnh cáo: “ Em không được nói nữa!”

Đôi mắt đào hoa trong bóng đêm của Hàn Tư Hành phát sáng lạ thường, mang theo ý cười chăm chú nhìn bộ dạng thẹn quá hoá giận của cô.

Tóc của cô bởi vì một số động tác vừa rồi có chút rối loạn, đầu tóc có hơi phùng ra giống như một chú sư tử nhỏ đáng yêu, một chút sự uy hiếp cũng không có.

Còn cố tính không biết tự lượng sức, đôi mắt long lanh mở to, hai má ửng đỏ, hoảng loạn nói: “ Em mau quên đi! Quên đi! Không được nhớ đến nữa!”

Nghĩ đến việc trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh lúc bọn họ thân mật, Kiều Trăn xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái lỗ nào để chui vào.

“ Có nghe thấy không?” Cô trừng mắt, lại một lần nữa cảnh cáo.

Miệng Hàn Tư Hành bị tay cô che lại, đôi mắt chớp chớp, vươn đầu lưỡi liếm vào lòng bàn tay cô một cái.

Kiều Trăn một lần nữa xấu hổ, “ Ai nha, em thật là đáng ghét!”

Cô đem tay mình cọ vào quần áo trên người cậu, giọng nói mềm mại như làm nũng.

“ Em đáng ghét hả?” Hàn Tư Hành mỉm cười, dùng ngón tay nhéo nhẹ mũi cô, “ Chị mới là quỷ hẹp hòi, cái gì cũng không cho.”

Kiều Trăn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “ Nào có, nào có ai mà tiến triển nhanh như vậy…. Không thể thuận theo tự nhiên mà phát triển sao….”

Cô đọc trong tiểu thuyết, đa số các cặp đôi yêu nhau bắt đầu từ việc nắm tay, sau đó là ôm, rồi hôn môi, chờ đến kết hôn mới thực hiện bước cuối cùng. Tuy rằng cô có thể tiếp thu hành vi X trước khi có bước hôn, nhưng bản thân vẫn có chút bảo thủ, hy vọng tiến độ có thể chậm một chút.

Nào có ai giống như cậu, bên nhau chưa bao lâu đã động tay động chân, lúc nào cũng động vào thân thể cô…..

Nghĩ đến đây, cô lại phùng má, chọc vào ngực cậu, “ Chị là quỷ hẹp hòi, còn em chính là tiểu quỷ háo sắc!”

“ Em cái tiểu lưu manh này, vừa rồi làm chị sợ hãi.” Cô luôn miệng nói, quở trách ” Tội trạng” của cậu: “ Trong đầu luôn nghĩ đến việc đen tối, không có chút trong sáng nào…. Lúc chị mới 18 tuổi cái gì cũng không biết cả.”

Hàn Tư Hành bất đắt dĩ bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của cô, đưa lên miệng hôn một cái, “ Đó là do em yêu chị mà!”

Yêu là như vậy sao…. Kiều Trăn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, cậu lại gấp đến không chờ nổi hôn lên môi cô.

Đối với Kiều Trăn mà nói, yêu là nhớ nhung, là sự chia sẻ, là thấu hiểu.

Nhưng đối với Hàn Tư Hành mà nói, yêu là muốn khắng khít bên nhau, là sự chiếm hữu ích kỷ, là khát vọng không ngừng sinh sôi….

“ Tư Hành…” Kiều Trăn bị cậu hôn đến chân mềm nhũn, cảm giác được chỗ nào đó trên người cậu lại chống lên chân mình.

“ Trăn Trăn, em khó chịu quá.” Cậu hôn cô, nỉ non bên tai cô.

“ Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”

Cậu di chuyển tay cô xuống dưới, gắt gao ôm cô, giọng nói mờ ám mang theo sự quyết rũ mê người, “ Chị giúp em đi.”

Đầu óc Kiều Trăn “ Ong” một tiếng, hoàn toàn chết máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.