Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm

Chương 7: Mê loạn (H)




Cự vật nóng bỏng được hoa huy*t ấm áp bao bọc, Tuân Từ ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Sở Nhược Đình.

Từng nếp gấp trong hoa huy*t hút chặt thân dưới của hắn, mỗi lần cắm vào rút ra đều trúc trắc, nhưng mỗi lần cắm vào như vậy lại khiến hắn sướng đến điên đảo thần hồn.

Tuân Từ chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt mị hoặc đang ửng hồng của Sở Nhược Đình, lại nhớ đến trước đó vài ngày, khuôn mặt này luôn duy trì biểu cảm lạnh nhạt, đáy lòng có chút oán giận liền nảy sinh ra ý muốn xấu xa, hung hăng đâm vào nàng, hận không thể cùng nàng hòa làm một.

Sở Nhược Đình gần như bị tình dục che trời lấp đất nhấn chìm, nàng nắm chặt tay Tuân Từ như túm được khúc gỗ đang trôi dạt, để hắn tùy điên cuồng trong cơ thể mình.

Ở trong không gian chật chội, còn phải giữ im lặng không thể phát ra âm thanh quá lớn khiến xúc cảm thân dưới không ngừng bị phóng đại.

Sở Nhược Đình bị Tuân Từ làm đến điên mất rồi.

Nhưng vào lúc này, Tuân Từ bỗng dừng lại, giữ chặt bả vai đơn bạc của nàng, lồng ngực khẽ rung động, cảm xúc khó tả: "Thì ra, muội tới huyền Hoa Sơn là vì muốn tìm đuôi Dạ Mê Phong tặng cho ta. Nhược Đình, muội còn không chịu thừa nhận muội thích ta sao?"

"...... Đừng tự mình đa tình."

Sở Nhược Đình nếu có thể quay đầu lại, nhất định phải phun một ngụm nước miếng vào mặt hắn.

Tuân Từ tự nhận định rằng trong lòng Sở Nhược Đình có hắn, chỉ là nàng không muốn thừa nhận mà thôi. Cứ như vậy, biểu tình hờn dỗi của nàng khiến lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn.

Không nói nhiều nữa, hắn đem toàn bộ tâm tư đều hóa thành sức lực cùng nàng hoan ái. Hắn tham lam tiến sát má đào Sở Nhược Đình, chỉ những lúc như này nàng mới ngoan ngoãn để hắn hôn môi.

Mà ở Kiều Kiều - người đang nằm dưới thân Lý Phong lúc này, lại không được đối xử ôn nhu như vậy.

Thân thể nhỏ xinh bị Lý Phong ngang ngược chà đạp, da thịt tuyết trắng bị bàn tay cứng cáp của Lý Phong niết đến xanh xanh tím tím. Mà Lý Phong còn chưa thỏa mãn, hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu đau của Kiều Kiều, thô bạo xuyên xỏ, xé rách huyệt khẩu của nàng ta, hỗn hợp máu tươi cùng dâm dịch bắn ra. Kiều Kiều tuy rằng thống khổ, nhưng nàng biết Lý Phong đang vui sướng, không thể khiến hắn mất hứng được nên chỉ có thể khóc thút thít lắc đầu: "Tam sư huynh, ta từ bỏ, ta từ bỏ!"

Bộ dáng như đóa sen mong manh này cũng thật đáng thương.

Sở Nhược Đình thích ý liếc Tuân Từ một cái, hỏi hắn: "Sư huynh có muốn đi cứu tiểu sư muội của mình không?"

Cằm Tuân Từ căng chặt, tính trả thù đâm mạnh nàng vài cái, giơ tay đánh "Bang" vào bờ mông đẫy đà, thô thanh thô khí nói: "Muội quản tốt chính mình đi đã."

Hắn sở hữu một cái túi da anh tuấn nhã nhặn, ngày thường tính tình cổ hủ cứng nhắc nên các đệ tử đồng môn cũng không dám nói chuyện với hắn quá nhiều. Dần dà, hắn trở thành kẻ nhàm chán, không thú vị. Lúc này, Tuân Từ lây nhiễm tình dục, đuôi mắt ửng đỏ hơi rũ xuống, mang theo cảm giác tuấn tiếu phong tình khác lạ.



Dù sao cũng không thể thoát, vì vậy Sở Nhược Đình quyết định ngồi hưởng thụ.

Nàng tranh thủ thực hành 《 mị thánh quyết 》.

Có lẽ bởi vì Tuân Từ là người nam nhân đầu tiên của cơ thể này nên quá trình cùng hắn giao cấu cực kỳ hài hòa, thậm chí hai người còn có thể cùng đạt tới đỉnh của khoái cảm dục vọng. Sau vài lần như vậy, Sở Nhược Đình hấp thụ không ít dương tinh, lờ mờ cảm thấy tu vi sắp đột phá.

Nàng đang đưa lưng về phía Tuân Từ, lúc này nàng xoay người lại, ngồi trên dương v*t hắn.

Ở tư thế này, mỗi lần đâm vào, Tuân Từ đều có thể đâm tới nơi sâu nhất của nữ tử trong lòng ngực. Hắn ôm má Sở Nhược Đình, hôn môi, âu yếm, chiếm đoạt, thẳng đến khi trong mắt nữ tử chỉ còn một mảnh sương mù mông lung, ẩm ướt. Sở Nhược Đình ghé vào đầu vai hắn, như lục bình dạt theo con sóng, linh khi tứ phía ở đan điền là minh chứng cho thấy nàng sắp Trúc Cơ, cảm giác tê dại dưới thân càng thêm mãnh liệt, nàng chỉ có thể ôm đầu Tuân Từ đòi hôn, đầu lưỡi quấn quít, môi răng tương giao.

"Nhanh lên, nhanh một chút!"

"Sư huynh!"

"Thật sâu, huynh đâm sâu quá!"

Mị thanh là loại thuốc kích tình tốt nhất, bị dục vọng đánh úp, Tuân Từ mạnh mẽ thọc vào rút ra, tốc độ càng lúc càng nhanh, mồ hôi đầm đìa theo tóc mai chảy xuống bị nữ tử nuốt trọn. Tuân Từ cắn răng, nơi đang kết hợp chặt chẽ ở thân dưới truyền đến tiếng nước chảy òm ọp òm ọp, mái tóc đen nhánh quấn lấy nhau, phù hoa diễm lệ, sắc khí dâm đãng.

Cuối cùng, Tuân Từ thấp thấp gầm lên, dương v*t giật giật bắn toàn bộ tinh dịch trắng đục vào giữa nhụy hoa. Cánh tay như gông cùm xiềng xích giữ chặt thân thể mềm mại của nữ tử không chịu buông tay.

Sở Nhược Đình kịch liệt lắc lư vòng eo, trước mắt trống rỗng, vào thời điểm cao trào, trong nháy mắt phun toàn bộ âm tinh, phá tan bình cảnh, thành công Trúc Cơ.

Nàng đắm chìm trong khoái, cơ thể không chịu khống chế mà run rẩy.

Tuân Từ giơ tay khẽ vuốt ve sống lưng nàng, cẩn trọng hôn lên cần cổ thấm mồ hôi.

Hắn có chút kinh ngạc khi nhận thấy khí tức tu vi Sở Nhược Đình xảy ra biến hóa, hỏi: "Nhược Đình, muội Trúc Cơ?"

Sở Nhược Đình rất mệt, mệt đến không muốn cử động. Cằm gác lên vai hắn, như có như không "Ừ" một tiếng.

Tuân Từ nhớ rõ trước đó vài ngày Sở Nhược Đình vẫn đang ở Luyện Khí tầng thứ sáu, nhanh như vậy đã đột phá Trúc Cơ, nhất định là được đạt được thiên đại cơ duyên nào đó. Nhưng nhìn dáng vẻ Sở Nhược Đình có vẻ không muốn nói, nếu đã, hắn cũng không hỏi nữa.

Tuân Từ lấy ra ba tấm phù u lam sắc.



Hắn nâng bàn tay nhỏ xinh trắng nõn của Sở Nhược Đình lên, đăt lá phù vào giữa tay nàng, nắm chặt.

"Đây là phù ẩn thân cao giai, có thể tạm thời che giấu tu vi và thân hình, dù là chưởng môn không thể phát hiện."

"Cái này......"

Này quá quý giá!

Sở Nhược Đình cảm thấy mấy lá phù trên tay bỗng trở nên nặng nề khó tả.

Nhưng nghĩ lại, vì mưu đồ đại kế, hiện tại nàng thật sự phải giấu tài. Mấy lá phù che giấu tu vi này xuất hiện đúng lúc lắm.

Nàng ngẩng đầu chuyên chú nhìn ánh mắt Tuân Từ, đột nhiên không biết nói cái gì, chỉ có thể vội vàng dời tầm mắt.

"Cảm ơn, đúng là ta rất cần thứ này." Sở Nhược Đình dừng một chút, "Ân tình này ta nhớ kỹ, về sau sẽ trả lại cho huynh."

Tuân Từ vừa cảm thấy vui vẻ lại vừa thấy khổ sở.

Vui là vì lần này Sở Nhược Đình không cự tuyệt hắn, khổ sở vì nàng chỉ coi hắn như một người dưng.

Đúng lúc này, ngoài thác nước đột nhiên truyền đến một tiếng tức giận: "Kiều Kiều ——"

Sở Nhược Đình đối với thanh âm người này đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức da đầu tê dại, nàng ra tay như chớp, lập tức dùng hết hai lá phù ẩn thân cao giai vừa rồi.

Nhìn hồng quang dần biết mất, Sở Nhược Đình càng thêm đau lòng!

Trong vòng một ngày đã dùng hết bốn tấm phù ẩn thân, hai tấm trung giai hai tấm cao giai, là bại gia tử từ nơi nào đến đây!

Nhưng mà nàng cũng không thấy hối hận.

Bởi vì người vừa tiến vào trong thủy động, sắc mặt nhợt nhạt, lông mày thưa thớt nhưng ba chòm râu lại dài và óng, tay cầm phất trần, chính là chưởng môn Thanh Kiếm Tông —— Vương Cẩn!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.