Triệu Đào Hoa như đảo tỏi gật gật đầu, mà ánh mắt sớm đã bị đồ vật ở trong ngăn tủ hấp dẫn đi qua.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô còn tưởng rằng mấy thứ đồ tốt trong trí nhớ của nguyên thân chỉ là ảo tưởng ra tới đâu.
Theo lý thuyết, nhà họ Triệu ở đồn điền Đông Sơn xem như là hộ gia đình khó khăn, vậy mà trong nhà có thể tích cóp được nhiều thứ tốt như vậy thật đúng là làm người ngoài ý muốn.
Dưới sự thúc giục một lần nữa của Chu Minh Lan, Triệu Đào Hoa nhanh chóng lấy ra loại gia vị mình cần, sau đó đóng lại cửa tủ thật tốt, toàn bộ quá trình hai mẹ con đều lo lắng đề phòng khắp nơi.
Kế tiếp, Triệu Đào Hoa đem nước đổ đầy nồi, lại đem lạc đã rửa sạch bỏ vào trong.
Động tác thuần thục kia của con gái làm cho Chu Minh Lan cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng bà vẫn là nhịn không được hỏi: “Con có thể nấu hay không? Nếu không vẫn để mẹ nấu đi.
”“Không cần, con có thể a.
” Triệu Đào Hoa rất sợ đối phương hỗ trợ phá mất kế hoạch của mình, vì thế tốc độ tay liền nhanh hơn.
ớt khô đỏ rực được trồng từ vườn rau nhà mình, bát giác, hương diệp,.
.
cô cho liên tiếp mấy loại nguyên liệu nấu ăn hỗn tạp vào với nhau, tất cả đều được ném vào trong nồi.
Chu Minh Lan ở một bên nhìn cảm thấy đau lòng vô cùng, bất quá nghĩ đến con gái mình vừa mới nhặt về một cái mạng thật sự quá đáng thương, vì vậy bà cũng chỉ có thể bẹp miệng, không lên tiếng.
Sợ lại xem tiếp nữa trái tim chịu không nổi, bà lập tức nâng chân rời đi chỗ sốt ruột này.
Không bao lâu, không khí trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm của món anh lạc.
Triệu Đào Hoa hít hít thật sâu muốn xem xem món canh lạc của mình hỏa hậu có gãi đúng chỗ ngứa hay không.
Căn phòng gần bếp nhất chính là phòng của Triệu Chính Nam, hắn ngửi được mùi thơm bay ra, không khỏi hướng về phía nồi canh nhìn nhìn : “Còn cần bao lâu mới nấu xong, món này còn rất tốn công a.
”“Sớm thôi, chờ đến khi anh bổ xong toàn bộ chỗ củi trong sân hẳn là có thể xong.
”.