Bỏ qua con tác giả, quay lại với cái chuyện tình dở dở ương ương của tôi.
Lại nói từ lúc tôi chuyển qua chỗ Phương Uyên thì trông mặt ai cũng là lạ.
Hoàng An mặt mũi đen xì, lặng thinh cả buổi.
Ngọc Nam hai mắt trợn tròn, ngạc nhiên nhìn tôi.
Cả lớp ồ lên đầy trầm trồ.
Phương Uyên cười e thẹn không nói gì.
Chắc.
có mỗi tôi là phởn nhất.
Tiết 1,2 ngủ; tiết 3 ngồi ăn; tiết 4 chém gió; tiết 5 nhìn đồng hồ:3
Đợi riết cuối cùng cũng hết giờ.
Đến hiện tại, tôi có 1 chút hối hận khi vào khối A.
Trai đẹp thì oke đấy, nhưng combo một buổi học tiết hóa đầu tiên sau hai lý hai toán thì ai mà chịu nổi.
Ngồi nghe mà mặt tôi cứ tỉnh bơ, y hệt kiểu đang nghe tiếng ngoài hành tinh vậy, còn với thầy cô, chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, sáo thổi tai bò cả.
Túm lại là, học năm tiết mà tôi ứ hiểu gì!
- Ê, Linh, chiều nay tui qua nhà bà tiếp nhá.
Chẳng cần quay lại nhìn, chỉ cần nghe giọng tôi đã biết lá ai.
Sống lưng tôi dội lên một đợt buốt lạnh, tôi cắn môi, trừng mắt quay lại thét.
- Cút!
Ngu một lần không ngu lần hai.
Để đũy Nam qua lần nữa thì bánh kẹo má tôi mua cho tôi sẽ bị hắn thủ tiêu nốt, đêm qua, hết đồ ăn vặt, đói muốn chết luôn.
- Bà.
bà quát tôi.
ahuhuhu, bớ làng bớ nước ơi, vợ tôi quát tôi!
Đột nhiên cậu ta la toáng lên, ai nấy đi qua cũng dùng ánh mắt đầy chú ý đổ dồn vào.
Tôi giật mình, lúng túng, độp một phát thật đau vô lưng cậu ta.
- Ngáo à, ai vợ ông.
- Bà chứ ai!
- Lung tung nữa ăn tát.
Tôi quay lại dằn mặt cậu ta, hai hàm răng tôi siết chặt lại nghiến ken két.
Đồ đáng ghét Ngọc Nam
- Mà Linh, bà biết không?
- Biết gì?
Tôi cau có hỏi lại.
- Xét theo mối quan hệ dựa trên thế giới quan duy tâm thì bà với tôi là duyên phận còn về quan duy vật thì là bệnh ngáo lây truyền theo thời gian qua đường tình bạn.
Ban nãy bà đánh tôi bằng một lực khoảng 20N, phương xiên đứng hướng từ trên xuống dưới hợp với lưng tôi một góc tầm 30° với thời gian xấp xỉ 0,5 giây cùng quãng được lực di chuyển là 50cm gây ra lực tác dụng lên lưng tôi một diện tích lớn gây ảnh hưởng tới trái tim tôi khiến nó so với bình thường chậm mất 0,6-1%.
Ngoài ra, cú đánh của bà còn gây ảnh hưởng tâm lý nghĩa đen và tâm hồn nghĩa bóng của tôi một cách trầm trọng, hơn nữa.
- Mày câm ngay!
Tôi quát lớn khiến cậu ta giật mình rồi câm như hến.
Nãy giờ con mắm này cứ thao thao bất tuyệt toàn những thứ tôi ứ hiểu.
Độc giả còn không hiểu chứ nói gì đến tôi.
- Bà lại quát tôi nữa hả?
Ngọc Nam nhỏ tiếng nói, trong giọng nói hình như còn ướt nước mắt.
Tôi tự tát một phát vô đầu mình, chẳng hiểu sao tôi lại quen cái tên mít ướt này lại còn chơi thân với nó tận năm năm liền.
Ông trời ơi, ghét của nào ổng trao của đó, tôi đành cúi người xuống thì thầm vào tai cậu ta.
- Rồi, đứng lên, tôi không quát ông nữa.
- Không!
Tôi nhíu mày khó chịu, kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa.
- Chứ ông muốn sao?
- Làm người yêu tôi đi!
Nghe cậu ta nói, tôi sững sờ, tim hơi nhói lên rồi khựng lại một chút, tôi cười xòa, bốp vô đầu cậu ta.
- Điên à, đi về nhanh lên.
Nói rồi tôi bỏ đi lên phía trước, bước chân tôi ngày càng nhanh, càng dồn dập, tôi cũng không hiểu cái thái độ này của tôi là sao.
- Linh!
Hai chân tôi ngừng lại, tay nắm chặt cặp sách, tại sao, tại sao tôi dừng lại, phải chăng tôi cũng muốn nghe cậu ta nói?
- Bà với tôi quen nhau hơn năm năm rồi, tôi cũng yêu thầm bà ngần ấy thời gian.
Chỉ vì Hoàng An là thanh mai trúc mã của bà mà tôi phải lùi bước, nhưng giờ thì sao, bà với cậu ta không còn là gì nữa cả, cho tôi cơ hội đi, tôi yêu bà!
Ngọc Nam vừa dứt lời, tim tôi như thắt lại, sống mũi tôi có chút cay cay, suy nghĩ bay vẩn vơ, tôi hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, giọng nói giả vờ hào sảng trêu đùa.
- Ông ấm đầu rồi đó.
- Không!
Ngọc Nam khẳng định chắc nịch rồi kéo lấy tay tôi, tôi quay lại nhìn, ánh mắt cậu ta tràn đầy quyết tâm, phải chăng, cậu ta nói là thật?
- Hoàng An, cậu ta có gì tốt hơn tôi? Cậu ta chỉ đến bên bà sớm hơn tôi nhưng cậu ta cũng là người tổn thương bà.
Tại sao, bà không chấp nhận tôi?
Khóe mắt Nam đỏ ửng, nước mắt rỏ xuống tay tay tôi nóng bỏng, tôi gạt tay cậu ta ra, ái ngại nói.
- Làm bạn bao nhiêu năm rồi, giờ đột nhiên nói yêu, tôi không quen, cũng không muốn!
Nói xong, lòng tôi bỗng dưng nặng trĩu, Ngọc Nam gật gật đầu vẻ điên dại.
- Xin lỗi bà, nhưng tôi sẽ đợi bà.
Nam bỏ lại câu đó cho tôi rồi đi mất, tôi nhìn cái bóng của cậu ta khuất sau cánh cổng mà bấn loạn.
Ngay lúc này, tôi cũng chẳng biết nên làm sao cho phải cả, mọi thứ đều quá đột ngột cho tôi.
Trời lại bắt đầu rả rích, từng cơn mưa bụi buốt giá kéo về.
Tôi hút hút cái mũi, quàng khăn lên rồi bật cái ô trong suốt ra đi về.
Mỗi lần ngẩng đầu lên chỉ còn trông thấy lá xanh xoáy lốc trong cơn mưa lạnh lẽo.
Cõi lòng tôi, cũng lạnh như vậy mất rồi!