Chẳng qua nếu không có cách nghịch chuyển thể chất, lại nghĩ tới Văn Nhân Minh có thể gặp phải nguy hiểm, nói không chừng thể chất này đúng là có thể giúp được đối phương, Anh Chiêu cũng chỉ có thể chấp nhận.
" Gương mặt yêu nghiệt này mà phối hợp với thể chất thuần âm thì thực sự quá tuyệt a~"
Anh Chiêu nhìn tấm gương khóc không ra nước mắt, chỉ có thể mạnh mẽ an ủi chính mình.
Tiểu Bạch nghe vậy lập tức dùng sức gật đầu.
Trong lòng suy nghĩ, quả nhiên chủ nhân nói không sai.
Chỉ cần nhắc đến mục tiêu công lược, ký chủ tuyệt đối sẽ mềm lòng!
Ở xa Tiên giới Bạch Thụy nhìn Linh khí nuôi dưỡng thần hồn cong cong khóe miệng, nói ra:
"Chu Tước, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây, còn lại phải xem chính ngươi."
Anh Chiêu bởi vì vừa mới đến thế giới mới, thân thể lẫn tinh thần khó tránh khỏi mệt mỏi, từ sớm liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Sau khỉ nghỉ ngơi nghiêm túc một đêm, vừa rạng sáng ngày thứ hai Anh Chiêu tinh thần sảng khoái dậy thật sớm.
Cậu phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn sáng, đứng ở trước cửa phòng Văn Nhân Minh.
Mặc dù Tu Chân Giới người, tu hành cũng có thể sử dụng Tích Cốc đan, không cần ăn khói lửa nhân gian.
Nhưng Tích Cốc đan cũng không phải dễ kiếm, cho nên trên cơ bản chỉ có từ sĩ Kim Đan hậu kỳ mới sử dụng.
Ở thế giới này, tu sĩ tu vi thấp vẫn cần ăn bình thường.
Từ vi Anh Vân Bình vừa mới đến Trúc Cơ kỳ, tự nhiên sẽ không sử dụng Tích Cốc đan, mà dùng đồ ăn.
Chỉ là nghĩ đến hôm qua mình phỏng đoán tu vi Văn Nhân Minh, Anh Chiêu có chút không biết rõ, đối phương đến cùng có cần ăn sáng hay không.
Chần chờ một chút vẫn gõ cửa phòng, sau đó liền nghe được bên trong gian phòng truyền đến một loạt âm thanh sột soạt.
Qua một hồi, trong phòng mới truyền ra một giọng nói ôn hoà, nói ra với cậu:
"Vào đi."
Anh Chiêu thở nhẹ một cái, đẩy cửa ra.
Liền gặp được Văn Nhân Minh đang ngồi chính giữa trên giường.
Văn Nhân Minh quần áo mặc dù đã mặc, nhưng mà ngoại bào lại mặc ngược, đồng thời vạt áo cùng đai lưng cũng hoàn toàn nghiêng lệch.
Tóc nửa thắt, nhưng vẫn có không ít sợi tóc xộc xệch rơi xuống.
Nhìn lại giường Văn Nhân Minh, mặc dù dường như đã thu thập qua, nhưng vẫn như cũ có chút lộn xộn.
Anh Chiêu biết, đây là bởi vì đôi mắt Văn Nhân Minh không thể nhìn thấy.
Mặc dù muốn cố gắng tự gánh vác, nhưng như cũ khó mà chân chính chiếu cố tốt chính mình, cậu không tự chủ mà trong lòng dâng lên một cỗ đau lòng.
Đối hắn nhẹ nói:
"Văn Nhân tông chủ, buổi sáng tốt lành a~"
Văn Nhân Minh nghe vậy quay mặt về phía giọng nói Anh Chiêu phát ra, khóe miệng lộ ra một tia ôn nhu đầy ý cười.
Đối cậu nhẹ gật đầu, nhẹ kêu một tiếng.
"Vân Bình, đệ đến.
Đừng gọi ta tông chủ, gọi tên của ta là được rồi."
Anh Chiêu gật đầu, nói một cái chữ được.
Sau đó tiện tay đem hộp cơm đặt ở trên mặt bàn, vừa cười vừa nói:
" Đệ cũng không biết Văn Nhân huynh bình thường là dùng đồ ăn hay là Tích Cốc, nên cầm một chút đồ ăn sáng tới, cùng nhau dùng một chút được không?"
Nhìn thấy Văn Nhân Minh gật đầu, Anh Chiêu liền đi tới trước mặt của hắn, rất tự giác giúp hắn sửa sang lại ngoại.
Hoàn toàn xem nhẹ việc nhỏ như vậy, đối phương chỉ cần đi chuyển mấy cái pháp quyết liền có thể nhẹ nhõm giải quyết.
Văn Nhân Minh cảm nhận được tay Anh Chiêu ôn nhu giúp mình xử lý vạt áo, có chút rủ xuống tầm mắt.
Buổi sáng hôm nay Anh Chiêu vừa mới đứng ở trước cửa phòng của hắn, Văn Nhân Minh cũng đã thông qua thần thức cảm thấy được đối phương.
Hắn lúc đầu khoanh chân ngồi tại trên giường đả tọa tu luyện, sau lại nghe được tiếng đập cửa, nhanh chóng đứng dậy làm loạn quần áo cùng giường, sau đó mới cho Anh Chiêu đi vào trong phòng.
Văn Nhân Minh khóe miệng ý cười lóe lên một cái rồi biến mất, mặt ngoài lại là lộ ra một bộ có chút lúng túng, thậm chí sắc mặt đều có chút ửng đỏ.
Anh Chiêu lại chỉ coi hắn đang cảm thấy thẹn thùng, một bên nhu hòa cầm lấy sợi tóc của hắn, giúp hắn một lần nữa chải kỹ tóc, một bên ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng trấn an.
"Không có việc gì, chuyện nhỏ như vậy huynh không cần để ở trong lòng."
Nghĩ đến quá khứ cường thế của Chu Tước, Văn Nhân Minh trước mặt lại ôn nhu mềm mại, ngược lại để Anh Chiêu có một loại trải nghiệm hoàn toàn mới.
Văn Nhân Minh nhẹ gật đầu, nói với Anh Chiêu một tiếng cảm ơn.
Sau đó vươn cánh tay, lục lọi đồ vật xung quanh, dường như muốn đi đến trước bàn cơm.
Anh Chiêu nhìn Văn Nhân Minh có bộ dáng chật vật, vừa muốn duỗi ra tay giúp đỡ, lại là đột nhiên nhớ tới từ vi Văn Nhân Minh.
Đối phương đã tu luyện thể mức có thể tùy ý điều khiển thần thức, thậm chí dùng thần thức phát động công kích.
Thần trí của hắn có thể bao trùm gian phòng sát sách của mình không chút công sức, huống chi là căn phòng này.
Cho dù hai mắt không thể thấy, nhưng lấy từ vi Văn Nhân Minh muốn đi đến trước bàn cơm căn bản không cần vô lực như vậy.
Có thể nói, người tu luyện tới trình độ nhất định, mắt không thể thấy cũng sẽ không khiến sinh hoạt có một tí ảnh hưởng nào.
Lại nghĩ tới thời điểm vừa mới bước vào gian phòng, nhìn thấy Văn Nhân Minh hỗn loạn tóc cùng quần áo.
Anh Chiêu nhíu mày, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nhìn về hướng Văn Nhân Minh tìm tòi, tinh quang trong mắt chợt lóe lên.
Quả nhiên, quan tâm quá sẽ bị loạn sao?
Anh Chiêu không biết Văn Nhân Minh tại sao trước mặt mình phải ẩn giấu tu vi cùng thực lực, nhưng cậu có thể xác định gia hỏa trước mặt này, tuyệt đối không giống như cậu thấy ôn nhu mềm mại.
Không chút biến sắc đi đến trước người Văn Nhân Minh, Anh Chiêu vẫn giả vờ như không biết đỡ lấy cánh tay của đối phương, đỡ lấy Văn Nhân Minh đi vào trước bàn cơm.
Sau đó mở ra hộp cơm, từ bên trong lấy ra đồ ăn sáng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Hai lồng bánh bao gạch cua hấp, cháo nấu nấm hương gà đã mềm nhừ, cùng hai đĩa thức nhắm.
Mặc dù không tính là đặc biệt phong phú, nhưng mỗi một món đều được làm thập phần tinh xảo.
Đồ ăn bốc lên từng đợt hương khí, để Anh Chiêu không khỏi hai mắt tỏa sáng.
Cậu từ trước đến nay thích ăn ngon, không khỏi thèm ăn nhỏ dãi.
Vội vàng ngồi xuống bên cạnh Văn Nhân Minh, cầm lấy đũa.
Vừa định muốn ăn nhanh, đã thấy Văn Nhân Minh chỉ ngơ ngác ngồi trước bàn, cũng không có động tác khác.
Anh Chiêu chớp mắt mấy cái mới phản ứng được, đối phương hiện tại ở trước mặt mình là đóng vai một Tiểu Bạch tu vi thấp yếu đuối.
Ép chính mình không cười ra tiếng, đem đũa nhét vào trong tay Văn Nhân Minh.
Nhìn thấy đối phương trên mặt tỏ rõ lúng túng, Anh Chiêu im ắng giật giật khóe miệng.
Gắp một miếng bánh bao gạch cua đưa đến trước mặt Văn Nhân Minh, nói hắn nhẹ một tiếng "A~".
Văn Nhân Minh vội vàng đỏ mặt khoát tay áo nói:
" Không cần, Vân Bình! Ta có thể tự mình ăn!"
Anh Chiêu trong mắt ý cười càng tăng lên, mắt hơi chút chuyển động, hơi chút ủy khuất nói:
"Văn Nhân, chẳng lẽ huynh ghét bỏ đây là ta gắp đưa huynh sao, không chịu để ta giúp huynh ăn sao?"
Văn Nhân Minh nghe được Anh Chiêu nói vậy, lập tức lắc đầu.
Giải thích:
"Làm sao lại như vậy? Chỉ là, ta chẳng qua là cảm thấy đây thực sự là quá mức làm phiền đệ!"
Anh Chiêu híp mắt, ngữ khí lại càng thêm ủy khuất nói:
"Văn Nhân, giữa ta với huynh còn muốn phân chia rõ ràng như thế sao?"
Bị Anh Chiêu giọng nói mềm mềm đánh cho trong lòng tê rần, Văn Nhân Minh không tự chủ há miệng.
Sau đó, cái bánh bao kia liền bị đút vào bên trong miệng.
Gạch cua tươi cùng nước dùng trong bánh nháy mắt tràn đầy khoang miệng, kích động vị giác đồng thời cũng làm cho Văn Nhân Minh trong lòng sinh ra một tia ấm áp.
Được người khác quan tâm như vậy hắn chưa từng được trải nghiệm qua.
Một muôi cháo gà nấm hương lại đút tới bên miệng của mình, cháo đã bị thổi nguội một chút, không làm bỏng miệng, gạo hầm mềm nát.
Đồ ăn sáng có hương vị tốt như vậy đủ để Văn Nhân Minh cảm thấy hài lòng, càng hài lòng hơn chính là, Anh Chiêu đối với mình dốc lòng chiếu cố.
Văn Nhân Minh không thể không thừa nhận, hắn tham luyến sự ôn nhu từ đối phương.
Bất luận đối phương có mục đích gì, Văn Nhân Minh đều có loại cảm giác.
Dường như chỉ cần người này ở bên cạnh, trong tim liền cảm thấy phá lệ bình tĩnh, thậm chí còn kèm theo một chút nhàn nhạt vui vẻ.
Nội tâm tràn đầy thoải mái cùng thoả mãn, trải qua nhiều năm như vậy chưa bao giờ có.
Văn Nhân Minh không tự chủ lại nghĩ tới nụ hôm hôm qua.
Nếu thật sự đem người này ôm vào trong ngực, không biết, sẽ về nhận được hạnh phúc đến mức nào.
Thật muốn, rất muốn triệt triệt để để có được người này, để cậu không thể rời khỏi hắn dù chỉ một bước.
Nghĩ tới đây, Văn Nhân Minh trong lòng đối với Anh Chiêu tham luyến cùng khát vọng lại nhiều hơn mấy phần.
Quả nhiên, đi theo trực giác của mình là đúng.
Chuyến này mình không có sai, Anh Vân Bình chính là thủ hoạch lớn nhất của hắn trong chuyến đi này..