Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 90





"......"
Lâm Tử Sơ mở miệng, những lời muốn nói lại không thể thành lời.

Trong phòng nhất thời yên lặng.

Cùng lúc đó, bên ngoài Chính Ngô Châu, trong Đống Sâm Hoang Nguyên, có hai vị đệ tử Chính Dương Tiên Tông đang bò về trước Đống Sâm Hoang Nguyên.

Hai người bọn họ có tu vi Trúc Cơ đỉnh kỳ nhưng lúc này khắp cả người đều dính đầy bùn đất tanh tưởi.

Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hai vị đệ tử này cả người trần trụi, trực tiếp tiếp xúc với bùn đất, nửa điểm tiên phong đạo cốt của tu sĩ đều không còn, ngược lại có vẻ phá lệ lôi thôi.

Dù hai người quỳ rạp trên mặt đất, di chuyển chậm chạp, thân hình chật vật, trong mắt lại lộ ra kiên định.

"Hai người chúng ta cơ duyên xảo hợp biết được tin tức khó lường này......!Nhất định phải lập tức thông báo cho tiên tông!"
"Mau rời khỏi nơi này.

Tìm chỗ an toàn, truyền tin về tiên tông."
"Mau! Nhất định phải nhanh lên!"
"......!không lâu nữa, tin tức này nhất định sẽ truyền khắp thiên hạ.

Vì nơi này có tiên đạo truyền thừa, tu sĩ bốn châu tất sẽ chen chúc tới."
"Nhất định phải để tiên tông có được tiên cơ trước!"
Lúc chạng vạng, trên tầng cao nhất của Chính Dương Tiên Tông, tin tức này vừa truyền đến liền khiến mọi người khiếp sợ.

Ở một nơi khác, Phượng Chiêu Minh đang khoanh chân đả toạ trong phòng.


Có một mảnh giấy viết thư màu hạnh hoàng, nhẹ nhàng bay đến bên cạnh Phượng Chiêu Minh.

Phượng Chiêu Minh mở to đôi mắt, vươn tay đem giấy viết thư đưa đến trước mặt, dẫn thần thức thâm nhập vào.

Không bao lâu, cả người Phượng Quân đứng thẳng lên, rời khỏi Nhương Tà Các, bay đến tiên điện.

Khi hắn đến nơi, Bạch Tàng Tiên Tôn, Huyền Anh Tiên Tôn đều đã ngồi ở vị trí chủ tọa.

Phượng Chiêu Minh chắp tay hành lễ, khi ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Anh Tiên Tôn, phát hiện trên môi hắn treo một cái vòng tròn hoàn toàn không phù hợp với khí chất Tiên Tôn.

Hầu hết nữ tử ở Chính Ngô Châu đều đeo trang sức có hình chiếc nhẫn, nhưng Huyền Anh Tiên Tôn như vậy thực sự có chút khiến người ta bật cười.

Tuy nhiên, Phượng Chiêu Minh kiến thức rộng rãi, tự nhiên sẽ không đại kinh tiểu quái*, sắc mặt hắn không đổi, ngồi vào vị trí của tiên quân.

*Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to
Bồ Tri Chương, Điếu Chuyết, Thúc Trung tiên quân, cũng lần lượt đến.

Bạch Tàng Tiên Tôn đợi mọi người đến đông đủ, tay phải vung lên, giữa không trung xuất hiện một hư ảnh, hạ xuống trước mặt mọi người.

Trên hư ảnh hiện ra một rừng cây có địa hình phức tạp, khi thì thoáng hiện dã thú cầm điểu vụt qua, khi thì hoang vắng âm u.

"Hôm nay triệu tập các vị đến đây, là bởi vì ta cùng Huyền Anh Tiên Tôn không lâu trước đây biết được......" Bạch Tàng Tiên Tôn vào thẳng chủ đề, nói tới đây, thanh âm nhịn không được đè thấp, sau khi buông tiếng thở dài, tiếp tục nói: "......!Biết được, trong Đống Sâm Hoang Nguyên, hiện ra một huyệt mộ của tu sĩ thượng cổ tu tiên.

Theo truyền tin của đệ tử, trong huyệt mộ an táng hai vị tu sĩ tu tiên đang truyền thừa lưỡng đạo tu tiên, phúc ấm hậu nhân."
Nói tới đây, Thúc Trung tiên quân hít vào một hơi, không dám tin hỏi: "Cái gì? Lưỡng đạo tu tiên truyền thừa hoàn chỉnh......!Thật sự khó có thể tin được."

Thúc Trung tiên quân đứng hàng tiên quân nhiều năm, đến cả hắn cũng cảm thấy ngoài dự đoán, thì những người khác hơn phân nửa cũng đều có suy nghĩ như vậy.

Bạch Tàng Tiên Tôn vuốt râu gật đầu, nói: "Tiên đạo truyền thừa, không phải là chuyện nhỏ truyền thừa không xem trọng địa vị, tu vi của tu sĩ, cho dù là tán tu bình thường nhất, hay là tông chủ tiên tông, chỉ cần được truyền thừa lựa chọn, đều là người có duyên, người khác không thể cướp truyền thừa từ tay người đó được."
Tu sĩ truyền thừa, chính là kho tàng tài nguyên mà vị tu sĩ tu tiên đã tích lũy cả đời.

Mà tiên đạo truyền thừa còn ảnh hưởng đến tu sĩ Đại Thừa, trách không được Bạch Tàng Tiên Tôn nói không phải là chuyện nhỏ .

Một khi xuất hiện tiên đạo truyền thừa, đông đảo môn phái từ Chính Ngô Châu sẽ đưa đệ tử ra ngoài, hy vọng có thể được kế thừa.

Trong Đống Sâm Hoang Nguyên có lưỡng đạo tiên tu truyền thừa, sức mê hoặc to lớn đến thế nào, nghĩ cũng có thể tưởng tượng được.

Bồ Tri Chương nhíu mày, hòa nhã nói: "Sư tôn, vì sao tiên đạo truyền thừa này lại ở trong Đống Sâm Hoang Nguyên?"
Thúc Trung tiên quân cũng nói: "Đúng vậy.

Đống Sâm Hoang Nguyên nằm ở nơi giao nhau của bốn châu, không hề có linh khí.

Tu sĩ tiến vào chẳng khác gì người thường, cực kỳ nguy hiểm."
"Không sai, Đống Sâm Hoang Nguyên rất đặc biệt, tu sĩ có tu vi càng cao, nếu tiến vào trong đó, sẽ chịu ảnh hưởng càng lớn." Bạch Tàng Tiên Tôn lại thở dài, nói: "Tiên đạo truyền thừa không thể bỏ, nhưng phải phái ai đi đây? —— Đó là lý do ta gọi chúng tiên quân đến đây."
Khó trách Bạch Tàng Tiên Tôn khi nói đến việc truyền thừa, ngữ khí không hề có chút vui sướng, ngược lại là lo lắng sốt ruột.

Mọi người đều biết, từ xưa đến nay Đống Sâm Hoang Nguyên chính là cấm địa đối với tu sĩ.

Nơi đó không có linh khí, không thể vận dụng linh thạch.

Tu sĩ bước vào Đống Sâm Hoang Nguyên, linh lực trong cơ thể sẽ bị đình trệ bất động chả khác gì phàm nhân.


Hơn nữa, tu sĩ có tu vi càng cao thâm, ở Đống Sâm Hoang Nguyên sẽ chịu tác động càng lớn.

Như Bạch Tàng Tiên Tôn là xuất khiếu tu sĩ, nếu tiến vào đó sẽ phải chịu ảnh hưởng to lớn từ sức mạnh của thiên địa, lập tức liền hôn mê.

Phượng Chiêu Minh cũng vậy, tu sĩ hóa thần tiến vào, tay chân giống như bị dây trói tiên chặt chẽ vây khốn, không thể động đậy.

Những năm gần đây, Chính Dương Tiên Tông phái đệ tử đến Đống Sâm Hoang Nguyên rèn luyện, tu vi cao nhất cũng chỉ có thể là Kim Đan.

Các tu sĩ có tu vi vượt qua giai đoạn này đều có đi mà không có về.

"Một khi đã như vậy, liền để một vạn tiểu bối có tu vi thấp nhất đi.

Có thể đoạt được truyền thừa hay không, còn phải xem tạo hóa của bọn họ."
Một thân bạch y, Điếu Chuyết tiên quân ngồi cạnh Huyền Anh Tiên Tôn lạnh lùng nói.

"Không thể!" Thúc Trung tiên quân sở tu y đạo, trạch tâm nhân hậu vội nói: "Không thể, Đống Sâm Hoang Nguyên nguy hiểm trùng trùng, lúc trước phái đệ tử đến đó rèn luyện, đều là những người đã được tiên huấn mười năm trở lên.

Ở Chính Dương Tiên Tông, nơi nào có thể tìm được cả vạn đệ tử có tu vi thấp nhất chứ?"
Bồ Tri Chương nói: "Lời này có lý.

Sau khi tiên đạo truyền thừa mở ra, đệ tử bốn châu sẽ lập tức kéo đến, đến lúc đó tất nhiên có một màn long tranh hổ đấu.

Tiên đạo truyền thừa không thể không giành lấy, nhưng để đệ tử đi mà chưa được huấn luyện, cũng sẽ khiến người ta lo lắng."
Có một tiên quân lớn tiếng nói: "Lo lắng cái gì? Lần này đi chính là cơ hội rèn luyện bản thân, nếu bị bỏ mạng, cũng là vì chúng tu luyện không tốt, chẳng thể trách người khác."
"Thân là sư tôn của đệ tử, chẳng lẽ không nên dốc lòng chăm sóc bọn họ sao? Sao có thể đẩy bọn họ đến chỗ chết?"
"Ngươi nói lời này ý là muốn đệ tử kế thừa tiên đạo chính là bảo chúng đi chết hay sao?" Một vị tiên quân cười lạnh nói: "Bạch Tàng Tiên Tôn, ý vị tiên quân này là đang trách cứ ngài báo cho ta việc tiên đạo truyền thừa, nói ta xúi đệ tử đi chịu chết."
"Bổn quân không phải có ý này!"
"Nếu muốn chiếu cố đệ tử, hà tất phải bắt bọn họ đi khắp nơi rèn luyện? Hơn tháng nữa là đến Diễn Võ đại hội, để tất cả đệ tử ở lại, cho bọn họ tham gia không phải là tốt hơn sao."
"......"

Trong tiên điện giương cung bạt kiếm, chúng tiên quân loạn thành một đoàn.

Bọn họ đa phần là nam tu, không nhiều người được như Bồ Tri Chương tiên quân cư xử chuẩn mực, tình hình trước thấy có nguy cơ phải rút kiếm quyết phân cao thấp.

Đúng lúc này, Huyền Anh Tiên Tôn ngồi ở phía trên bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng.

Thanh âm không lớn nhưng khiến chúng nhân yên tĩnh lại.

Nếu trong chúng Tiên Tôn, ai là kẻ khiến người ta sợ hãi, kiêng kị nhất, thì chẳng phải nghi ngờ chính là Huyền Anh Tiên Tôn.

Hắn tính cách âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, nếu không thể làm hắn hứng thú, nói không chừng chẳng biết khi nào sẽ bị hắn đâm một phát sau lưng.

Thà chọc quân tử, đừng chọc tiểu nhân.

Huyền Anh Tiên Tôn nhẹ nhàng lên tiếng, mọi người đều không dám tranh chấp ầm ĩ.

Huyền Anh Tiên Tôn híp mắt nhìn mọi người phía dưới, nói:
"Với bản tôn mà nói, lần này đến Đống Sâm Hoang Nguyên tiếp thu tiên đạo truyền thừa, sớm đã chọn được người."
"......"
"Tiểu tiên chủ, Vọng Ta Thiên Tình, tư chất tài hoa, cái thế vô song.

Hắn tuổi tác còn trẻ, lại rất có chính kiến, vì thế hành động lần này nên lãnh đạo chúng đệ tử.

Lâm Tử Sơ, chính là đệ tử của Thiện Từ Tán Nhân, một hai phải nói, y cùng bản tôn còn có không ít quan hệ, hai người này nên cùng nhau đi." Vòng tròn Huyền Anh Tiên Tôn mang trên khoá miệng cơ hồ muốn chạy đến tận bên tai, hắn cười hỏi: "Chư vị thấy sao?"
Khi chúng tiên quân tranh luận, từ đầu chí cuối Phượng Chiêu Minh ngồi bên cạnh đều không nói một lời, lúc này bỗng nhiên đứng dậy.

Nói:
"Chiêu Minh có ý khác.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.