Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 86





Mỗi mạch máu trong cơ thể Lâm Tử Sơ đều đau đến lợi hại, hơi thở rét lạnh, đỉnh yết hầu giống như muốn phá thể mà ra.

Đau đớn như vậy, phải nhẫn nại một hồi lâu, linh lực khổng lồ trong cơ thể mới bị ngăn chặn.

Lâm Tử Sơ gian nan mà thở dốc, đợi khi y mở mắt ra, thì thấy bản thân đang ở trong Học Tẩm phong.

Đó là một gian phòng trong tiểu biệt viện mộc mạc, biệt viện có đá cuội dựng thành cầu đá, có trúc xanh dùng để sửa chữa phòng ốc.

Có cái giếng đá hình vuông nằm độc lập bên trái biệt viện tản ra linh khí nhè nhẹ, làm ẩm không khí xung quanh.

Y cau mày, chống tay đỡ thân thể lung lay.

Thiếu nữ bên cạnh vội vàng đến đỡ Lâm Tử Sơ, nói: “Sư huynh, ngươi mới tỉnh lại, không nên lập tức đứng dậy.”
Lâm Tử Sơ nhíu mày, dùng thanh âm khàn khàn hỏi: “Bội Nhi, ta ngủ bao lâu rồi?”
“Ngủ được vài ngày rồi.” Bội Nhi nói: “Cảm xúc của ngươi bị kích động, lại tự tiện đem ngân châm gỡ xuống, khiến linh lực trong cơ thể bạo trướng, thực sự rất nguy hiểm.


Nếu không có Thiên Tình sư huynh giúp ngươi châm ngân châm, tự mình đưa ngươi đến Huyền Anh Tiên Điện, thì mạch điểm của ngươi suýt nữa đã di chuyển tiếp rồi! Sư huynh, mạng nhỏ này của ngươi rất trân quý, không nên làm chuyện ngu ngốc ——”
Bội Nhi tận tình khuyên bảo.

Nhưng Lâm Tử Sơ không hề nghe lọt một chữ, y giật mình, một tay che lại yết hầu, một tay chống đỡ thân thể, truy vấn: “Cái gì? Ngươi nói…… Là Thiên Tình đưa ta đến Huyền Anh Tiên Điện?”
Bội Nhi sửng sốt, theo bản năng gật gật đầu, nói: “Không chỉ có như thế, ngươi hôn mê đã nhiều ngày, Thiên Tình sư huynh tổng cộng đến thăm ngươi ba lần, nhưng lần nào ngươi cũng chưa tỉnh lại, mỗi lần như vậy hắn đều thất vọng quay về, còn bảo ta nếu ngươi tỉnh lại phải lập tức nói cho hắn biết.”
Lâm Tử Sơ đột nhiên đem chăn mỏng trên người xốc lên, vui sướng nói:
“Ta tự mình đi…… Ta đi nói cho hắn……”
Nhưng mà mới vừa rời giường, hai đầu gối liền run lên, gần như sắp quỳ trên mặt đất.

Bội Nhi vội vàng tiến lên đỡ, nói: “Sư huynh, ngươi sốt ruột như vậy làm gì? Cũng không nhìn xem hiện tại là khi nào, tùy tiện tiến đến, không phải là rước thêm phiền toái cho Thiên Tình sư huynh sao?”
Lâm Tử Sơ hít vào một hơi thật sâu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh, gió nhẹ lướt qua.

Lúc này, Thiên Tình hẳn là đang ở chỗ Phượng Chiêu Minh, nghe tiên quân dạy bảo.

Bội Nhi giải thích nói:
“Hơn tháng nữa, Chính Dương Tiên Tông sẽ tổ chức Diễn Võ đại hội.

Thiên Tình sư huynh năm 25 tuổi, đã có tư cách tham gia, nghe nói bắt đầu từ ba năm trước, Phượng Chiêu Minh tiên quân mỗi ngày đều tự mình chỉ điểm huấn luyện hắn, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.”
Diễn Võ đại hội là nghi thức long trọng nhất Chính Ngô Châu, đến lúc đó các tiên tông, tông môn có đệ tử kiệt xuất, chỉ cần đủ 25 tuổi, tu vi dưới Nguyên Anh, đều có cơ hội tham gia thi đấu, so tài.

Người chiến thắng không chỉ nhận được nhiều tài nguyên về môn phái của mình, mà còn có thể được Chính Dương Tiên Tông ban thưởng, những giải thưởng đó kể cả số lượng lẫn chất lượng đều là cực phẩm khó có thể tưởng tượng.

Tài nguyên Thiên Tình vốn phong phú, không cần ban thưởng gì đó, Phượng Chiêu Minh nghiêm khắc huấn luyện hắn, chỉ là coi trọng uy danh rất lớn mà Diễn Võ đại hội mang đến cho Thiên Tình
Nhiều năm trước, Phượng Chiêu Minh đoạt được hạng nhất từ Diễn Võ đại hội, bởi vậy được đời xưng là “ chiến lực đệ nhất Chính Ngô Châu”.


Cho tới hôm nay, vẫn chưa ai có thể tháo xuống danh hiệu này của Phượng Chiêu Minh.

Sau khi Lâm Tử Sơ nhanh chóng nghĩ đến điều này trong đầu, y đẩy tay Bội Nhi đang đỡ mình ra, chậm rãi đứng dậy, nói:
“Ta muốn đến Trấn Uế phong chờ Thiên Tình.”
“Sư huynh, ngươi……”
Bội Nhi than một tiếng.

Sư huynh này của nàng, ngày thường đối nhân xử thế đều là thản nhiên ung dung, thậm chí còn có một phần xa cách, không dễ dàng nói chuyện cùng người khác, bất luận gặp chuyện gì, cho dù là chuyện đại sự sống còn, cũng có thể mỉm cười cho qua.

Duy chỉ có sự tình liên quan đến tiểu công gia Thiên Tình, y liền thay đổi thành một người khác.

Từ không muốn nói chuyện cùng người khác, trở thành kẻ giỏi ăn nói, từ lạnh nhạt thanh cao, biến thành si tình mê muội.

Nếu ‘ tình ’ là thứ có thể làm người ta đánh mất lý trí, vậy thì vì cái gì còn có nhiều người như thiêu thân lao vào biển lửa, đâm đầu vào đó?
Nghĩ như vậy, Bội Nhi không khỏi sinh ra cảm giác thương hại Lâm Tử Sơ.

“Đợi đã! Ta đi cùng huynh một đường, đưa huynh đến đó.”
Chính Dương Tiên Tông, Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.

Trong khoảng sân hình tròn này, được thiết kế hoàn toàn giống với đại đường nói diễn ra Diễn Võ đại hội, thường ngày dùng để huấn luyện Thiên Tình.


Những viên bạch thạch được lựa chọn, đều có thể chịu đựng lực công kích cực mạnh.

Lúc này, trên bề mặt bạch thạch, Phượng Chiêu Minh cùng Thiên Tình đang giao đấu, khiến chúng chấn động giống như tờ giấy mỏng bị gió thổi run rẩy.

Oanh!
Chỉ thấy hồng bào tu sĩ, tay phải nắm thành quyền, quyền bốc cháy hiện lên ngọn lửa, nhanh chóng đánh tới Thiên Tình.

Thiên Tình thả người nhảy lên, ý đồ trốn tránh.

Khi Thiên Tình cố hết sức đứng dậy, tay trái Phượng Chiêu Minh bỗng nhiên duỗi ra hướng vào đan điền Thiên Tình.

Đồng tử Thiên Tình lập tức thu nhỏ lại, lấy mũi chân chạm đất, khom người lùi về phía sau.

Nhưng mà Phượng Chiêu Minh so với hắn càng nhanh hơn, hồng bào tu sĩ đạp lên bạch thạch, mặt đất lập tức lõm xuống, mượn lực cúi người phóng tới trước, hữu quyền liền ở trước mặt Thiên Tình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.