Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 61





Kình Thiên Chi Trụ, Chính Dương Tiên Tông, cửa chính phía đông.

Sáng sớm, một tia nắng chiếu thẳng đến tòa tiên sơn đỉnh, mở ra bức màn che đầy nắng ấm.

Núi này toàn thân đen nhánh, đỉnh núi hàng năm đều có mây mù lượn lờ, phong thế cực tật, cho dù là mùa hè, cũng không làm người ta cảm thấy nóng bức.

Lúc này sương mai còn chưa bay hơi hết, chúng treo trên thân cỏ như những viên ngọc lay động sắp rơi xuống đất.

Bên ngoài cửa đông có bốn người - hai nam hai nữ đang đứng.

Một người mặc áo bào trắng, là một vị cũng nữ tu không còn trẻ nữa.

Còn có tiểu nữ hài, buộc tơ hồng trên đầu.

Một hạnh hoàng sắc kính bào tu sĩ, mày rậm mắt to, khuôn mặt kiên nghị.

Còn có một người tu sĩ tuổi trẻ tướng mạo cao nhã, nhưng sắc mặt tái nhợt, nhìn qua có chút suy yếu, y ngồi trên thân một thanh kiếm đã vỡ.

Thân kiếm không còn ánh sang nữa, hiển nhiên đã bị hư tổn nghiêm trọng.

Chính là Lâm Tử Sơ.

Một lát sau, từ trong cửa đông đi ra hai tu sĩ Kim Đan.

Hai người bọn họ đều mặc hạnh hoàng sắc kính bào, lưng đeo lệnh bài có khắc đồ án Hồn Trân, hiển nhiên là đệ tử dưới tòa Bạch Tàng Tiên Tôn.

Hai cái tu sĩ này nhìn thấy Mộc Môn Thất, đồng thời thở dài.

Mộc Môn Thất thần sắc bất biến, nhưng song quyền nắm chặt, có vẻ có chút khẩn trương.

Nhưng hai tu sĩ liếc mắt nhìn Mộc Môn Thất một cái, không nói chuyện với hắn, mà hướng Lâm Tử Sơ ôm quyền, nói:
"Làm phiền đạo hữu chờ lâu, không lâu trước đây tiểu công gia mới hồi tông, nghe nói đạo hữu chờ tại đây là cố ý muốn nhờ hai người chúng ta dẫn ngươi nhập tông."
Hô hấp Lâm Tử Sơ thoáng dồn dập, y xoay người từ trên thân kiếm nhảy xuống, bỗng có chút đầu váng mắt hoa.

Tiểu hài nữ nói: "Lâm ca ca, ngươi phải cẩn thận một chút a."
Vừa nói và muốn tiến lên đỡ y.


"Bội Nhi, không thể." Bạch y nữ tu phía sau kịp thời bắt lấy nữ hài, nhìn về phía Lâm Tử Sơ, nói: "Ta đã hộ tống ngươi tới nơi này rồi, cũng xem như tận tình tận nghĩa, duyên phận đến đây đã tận.

Lâm đ*o hữu, mong sau này còn gặp lại."
Nguyên bản Lâm Tử Sơ đang rất vội vàng nhìn Chính Dương Tiên Tông, bỗng nghe được câu nói của bạch y nữ tu, không khỏi ngẩn ra.

Đôi tay của cầm kiếm, cung kính hành lễ, nói: "Tử Sơ có thể sống sót đi đến nơi này, tất cả đều là cậy nhờ vào tiền bối.

Ơn cứu mạng chưa thể báo đáp, chỉ mong ngày sau có cơ hội báo đáp đại ân của tiền bối."
Bạch y nữ tu chậm rãi gật đầu.

Bội Nhi nói: "Lâm ca ca, sao không đi theo chúng ta, ngươi đừng đi tìm cái gì tiểu công gia nữa? Sư phụ rất lợi hại, cũng có thể dạy ngươi pháp thuật, mấy người chúng ta cùng ở bên nhau, không phải cũng rất vui vẻ sao?"
Lâm Tử Sơ như là nghĩ tới cái gì đó, phi tiếu tựa tiếu, rồi sau đó kiên định mà lắc lắc đầu, nói: "Tâm ý ta đã quyết, sau này còn gặp lại."
Nói xong, Lâm Tử Sơ ho nhẹ một tiếng, theo hai vị tu sĩ Kim Đan kia, rảo bước tiến lên cửa chính phía đông.

Bạch y nữ tu nhìn bóng dáng Lâm Tử Sơ, do dự một chút, mở miệng nói:
"Lâm đ*o hữu, thể chất ngươi đặc thù, mạch điểm sẽ tăng theo tu vi, tuy nhiên khi khai mạch điểm đến đỉnh, cả người liền sẽ hôi phi yên diệt.

Lúc trước ngươi gặp phải đại nạn, tâm tình bất an đã khiến tu vi tăng lên mạnh mẽ bức linh lực trong cơ thể bạo trướng, khó có thể khống chế."
Bước chân đang tiến về phía trước Lâm Tử Sơ chợt dừng.

Bạch y nữ tu tiếp tục nói: "Tuy ta đã dùng cổ pháp, sử dụng ngân châm để áp chế linh lực cho ngươi, nhưng chung quy không giúp ngươi khỏi hẳn.

Bất quá chưa được mấy ngày tiếp theo, ngân châm cũng không áp chế được nữa, mạch điểm của ngươi sẽ tiếp tục nhanh chóng tăng lên.

Ngươi......!Ngươi cần phải để ý nhiều hơn.

Ta thấy ngươi tựa hồ cùng Tiểu tiên chủ có chút giao tình, đến lúc đó đừng quên nhờ hắn giúp ngươi nhìn xem có giải biện nào không."
Lâm Tử Sơ quay đầu lại, hướng nữ tu gật đầu, ý bảo cảm kích ân tình của nàng.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt của y, nữ tu liền biết, Lâm Tử Sơ tựa hồ không hề có dự định muốn nghe nàng nói.

Chính bản thân Lâm Tử Sơ là người hiểu về Hàn Long Ngọa Tuyết Thể nhất.

Sinh mệnh của y, vốn dĩ giống như tàn sáp trong gió, gió thổi qua một tấc, liền thiếu đi một tấc.

Lâm Tử Sơ vốn dĩ cho rằng chính mình sẽ như vậy mãi mãi lẻ loi tới, lẻ loi đi.


Nhưng mà......!
Mặt Lâm Tử Sơ bỗng hàm chứa ý cười.

ta mới không thèm cưới ngươi .

Y tự nhủ như vậy.

Nhiêu đó thôi đã đủ cho Lâm Tử Sơ dù chỉ còn lại một hơi thở cũng sẽ không sợ hãi, chỉ muốn ở trước khi nhắm mắt, có Thiên Tình bên cạnh.

Y vốn đã là người của hắn.

Loại ý nghĩ không thể giải thích này, lại làm người ta vui vẻ, Lâm Tử Sơ khẽ vuốt ngực mình, y còn nhớ rất rõ độ ấm đến thiêu đốt khia khi Thiên Tình dùng Hồn Trân bảo vệ y.

Cảm giác đó vẫn còn làm người run rẩy.

Nhưng khi Lâm Tử Sơ theo hai vị tu sĩ này đứng dưới Vọng Tình phong, đợi tiên đồng bẩm báo một hồi lâu, cũng chưa nghe Thiên Tình gọi y tiến vào.

Hai vị tu sĩ kia nghe nói Lâm Tử Sơ là người đưa Thiên Tình đến Kình Thiên Chi Trụ, tựa hồ có giao tình với Thiên Tình, bởi vậy cũng không dám chậm trễ.

Thoạt tiên hai người ngỏ ý muốn tiên đồng bẩm báo thêm một lần.

Nhưng vẻ mặt tựa hồ có chút khó xử và bất tiện.

Lúc này nói: "Không vội, ta có thể từ từ đợi."
Hai người kia nhẹ nhàng thở ra, nói: "Một khi đã như vậy, hai người chúng ta cùng chờ với ngươi."
Đến tận bây giờ, thời gian chờ có một chút quá lâu.

Lâm Tử Sơ muốn gặp Thiên Tình, muốn đến ruột gan đứt ra từng khúc, nhưng khi phải đứng ở đây đượi, trong lòng lại có một dự cảm chẳng lành.

Kình Thiên Chi Trụ, Vọng Tình phong.

Thiên Tình ngồi trước một cái bàn gỗ to có chạm khắc hoa mộc án, thất thần nhìn cái gì đó, lâu lâu lại chạm vào viên đá đã cháy do bị Viêm Nhị hạc thiêu đốt.

Trên mộc án có lư hương lượn lờ nhả khói, mềm nhẹ mà vòng trên người Thiên Tình.


Sương Diệp đẩy cửa ra, nhẹ giọng nói: "Tiểu công gia, mới vừa rồi có người tới báo, Lâm Tử Sơ đã đến bên dưới Vọng Tình phong, hiện tại người có muốn truyền y tiến vào không?"
Thiên Tình hỏi: "Lâm Tử Sơ, là Thiếu trang chủ Lâm gia trang khai ra Hàn Long Ngọa Tuyết Thể sao?"
"Đúng là."
"Sấu Hỉ đâu?"
"Sấu Hỉ đại nhân đang trên đường chạy đến Kình Thiên Chi Trụ."
Thiên Tình thất thần ân một tiếng, lại hỏi: "Vì sao so Sấu Hỉ, y còn tới nhanh hơn?"
Sương Diệp tất cung tất kính nói: "Là như thế này, Lâm Tử Sơ muốn bái phỏng tiên tông nên mang tiểu công gia ngài cùng lên núi nhưng lại không mang Sấu Hỉ đại nhân theo, bởi vậy giờ phút này Lâm Tử Sơ xuất hiện ở Kình Thiên Chi Trụ, so với người khác còn sớm hơn."
Thiên Tình suy tư một lúc, nói: "Hình như là có chuyện như vậy thật, bất quá vì sao hắn chỉ mang theo ta, lại không mang theo Sấu Hỉ, trong lúc nhất thời quả thật nhớ không ra.

Sương Diệp, ngươi lại đây."
Sương Diệp đang muốn nói, tiểu công gia rời lâm gia trang bất quá mới hơn tháng, nếu đã là nhớ không ra, chỉ sợ có liên quan đến chiêu thứ dù gặp lại cũng chẳng nhận ra , thử nhắc nhở hắn cẩn thận ngẫm lại.

Nhưng mà vừa nghe Thiên Tình triệu hoán, Sương Diệp vội vàng tiến lên, đem sự tình này ném ra sau đầu.

"Ngươi đừng chạm vào, cách ra xa chút, xem cái này đi." Thiên Tình chỉ vào hòn đá trên mộc án, hỏi: "Đây là cái gì?"
Sương Diệp nói: "Hồi bẩm."
Đợi đến khi cách Thiên Tình chừng năm bước chân thì duỗi cổ xem, một lát sau, nói: "Này......!Tiểu nô ngu dốt, này......!Thấy thế nào cũng giống Cương Mão?"
Thiên Tình nhảy dựng lên, hỏi: "Cái gì? Cương Mão?"
Sương Diệp cuống quít nói: "Tiểu nhân cũng không thể xác định rõ."
"Không sao, nói đến nghe một chút."
Sương Diệp nói: "Cương Mão này là vật tùy thân của rất nhiều nam tử ở Chính Ngô Châu, tuy chỉ là hòn thanh ngọc bình thường á, nhưng một khi đã đeo lên người, liền giống như sinh mệnh của họ, đến cả bạn thân chí cốt cũng không thể tùy tiện chạm vào."
Thiên Tình ngơ ra, không biết làm sao, bỗng nhiên có chút thương tâm.

"Chỉ là tu sĩ tu tiên không màng năm tháng, thanh ngọc bình thường nếu không được bảo dưỡng kỹ, sẽ khó có thể tồn tại, vì vậy đại đa số tu sĩ sẽ không đeo Cương Mão."
Thiên Tình nhẹ nhàng vuốt ve hòn đá đã bị cháy đen, nói: "Đây là Cương Mão sao của ta sao? Hình như không phải, vậy thì là ai của ai? Ai lại đem đồ vật này giao cho ta......"
Sương Diệp nói: "Tiểu công gia có thể kêu Lâm Tử Sơ đến, hỏi xem y có biết hay không."
Thiên Tình hừ một tiếng, nói: "Ta còn không biết, y thì có thể biết cái gì?"
Sương Diệp cúi đầu không nói.

Trong lòng thầm nghĩ, tiểu công gia không biết, là bởi vì trúng Quang Âm Tư Thức của Bách Nhẫn tông chủ-dù gặp lại cũng chẳng nhận ra.Lâm Tử Sơ này cùng tiểu công gia lên núi, chỉ sợ y mới là người nắm giữ nhiều nhất tin tức.

Chỉ là không biết vì sao tiểu công gia đối với Lâm Tử Sơ lòng mang khúc mắc, trong ngữ điệu còn ẩn hiện để lộ ra cảm xúc không thích người này.

Sương Diệp từ lâu đã mong Thiên Tình có thể quy tông, lúc này càng giống như Thiên Lôi của hắn sai đâu đánh đó, thấy thái độ Thiên Tình như thế, thực mau nói: "Tiểu nô liền đem hắn đuổi xuống núi đi."
"Chậm đã." Thiên Tình gõ gõ mộc án, thanh âm kéo dài nói: "Đưa y vào đây."
Ở chín khúc Bát Quan, khi Lâm Tử Sơ bị nhốt bên trong kết giới của Hồn Trân, kỳ thật đã suy nghĩ rất nhiều.

Nhưng chung quy vẫn thấy chẳng sợ chính mình cả đời bị vây ở trong kết giới này, bị đói bị khát mà chết, cũng tốt hơn đánh mất tính mạng của Thiên Tình.

Ôm một tia hi vọng mỏng manh cuối cùng, yếu ớt chống đỡ.

Mà khi thấy kết giới biến mất Lâm Tử Sơ, y cảm thấy dù mình có biến thành như thế nào cũng không còn quan trọng nữa.


Bởi thứ mà bản thân phải đối mặt lúc ấy chính là sự thống khổ kéo dài vì mất đi Thiên Tình cả đời.

Cảm xúc của Lâm Tử Sơ chợt biến mất, linh lực trong cơ thể bạo trướng, vô pháp khống chế, nếu không nhờ gặp được bạch y nữ tu kia, chỉ sợ sớm đã cập kề bên cái chết.

Mà hiện tại......!
Trái tim Lâm Tử Sơ đập rất nhanh, khi liễu ám hoa minh*, y chỉ muốn nói rằng trời xanh cũng còn thương hại ta.

*"liễu ám hoa minh" là chỉ trong tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Hốc mắt liền trở nên đẫm ướt.

Khi y vừa thoát ra khỏi ký ức thì chợt muốn hồi tưởng lại Chính Dương Tiên Tông đến tột cùng là có bộ dạng gì, thế nhưng không cách nào nhớ ra được.

toàn bộ tâm tư Lâm Tử Sơ đều vào chuyện sắp được gặp Thiên Tình, bởi vì quá mức khẩn trương, đoạn ký ức trong đầu bỗng trở nên hoàn toàn trống rỗng, chờ đến khi y phản ứng lại, thì bản thân đã theo Sương Diệp đến Vọng Tình phong, chỉ còn cách Thiên Tình một cánh cửa.

"Vào đi."
Xa xa thanh âm của Thiên Tình truyền đến, Sương Diệp lên tiếng, đẩy cửa tiến vô.

Lâm Tử Sơ theo sát phía sau, đôi tay trải rộng mồ hôi lạnh, hơi run lên vì căng thẳng.

Liếc mắt một cái nhìn lại.

Liền thấy trên đài có thiếu niên tuấn tú đang ngồi, người mặc hồng bạch đại bào, giữa trán có một bạc điểm, đoan chính nghiêm nghị.

Tay phải thiếu niên chống cằm, ánh mắt bình tĩnh, biểu tình thả lỏng, nhìn từ trên xuống dưới Lâm Tử Sơ.

Đôi kia mắt......!
Lâm Tử Sơ mím môi, cắn chặt răng mới có thể kiềm chế được chính mình xông lên phía trước, ôm lấy Thiên Tình.

Y vốn dĩ cho rằng, mình sẽ không còn cách nào nhìn thấy đôi mắt này nữa.

"Ngươi chính là Lâm Tử Sơ sao?" Thiên Tình xem biểu tình cổ quái y, phất phất tay, nói: "Không cần quỳ lạy, không cần hành lễ.

Ta có lời muốn hỏi ngươi, ngươi lại đây."
Lâm Tử Sơ đột nhiên ngẩn ra, há mồm muốn nói, nhưng vì quá mức kích động, y thế nhưng ngươi nghẹn ngào đến không cách nào nói ra thành lời.

Nhưng y rất nhanh tới gần Thiên Tình, tay phải nâng lên, tựa muốn bắt lấy cổ tay của hắn.

"Liền ở đứng đó đi, cách xa ra chút, không cần chạm loạn vào." Thiên Tình cảnh cáo một phen sau, rồi chỉ chỉ hòn đá cháy đen trên mộc án, hỏi: "Ngươi có biết đây là vật gì không?"
Vừa cúi đầu nhìn xuống, Lâm Tử Sơ bỗng trầm mặc..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.