Phòng khách to như vậy nhưng lại chỉ mở mấy cái đèn tường, ánh đèn u ám tối tăm.
Một nữ nhân cuộn người ở trên sô pha, đai lưng của áo ngủ tơ tằm lỏng lẻo rũ xuống, giữa ngón trỏ vào ngón giữa kẹp một cái ly chân dài, bên trong đựng non nửa chất rượu màu đỏ sậm.
Cuộc sống không thể tách rời khỏi chuyện ăn uống, một năm 365 ngày, cho dù một ngày chỉ có hai bữa cũng đã có 730 lần ăn cơm.
Ân Như Ly và Mạc Vân Sam ở bên nhau 5 năm, trừ bỏ số ít thời gian ở cạnh nhau ra những lúc còn lại đều cùng Mạc Vân Sam ồn ào muốn giảm béo, ước tính dè dặt một chút, ít nhất ở bên nhau cũng đã cùng ăn hơn hai ngàn bữa cơm.
Trong đó, cá hầm ớt đã chiếm một phần tư.
Ký ức về cá hầm ớt, nằm ở đây hồi ức ba ngày ba đêm cũng không hồi ức xong.
"Thật là, hồ ly tinh cậu có thể đi nhanh hơn chút không?" Mạc Vân Sam giống như kéo theo một con bò già bước đi gian nan.
Ân Như Ly nhéo nhéo một cái tay khác trong túi mình: "Trong túi của mình có một bảo bối, đến nơi ấm áp rồi sẽ bị cầm đi, mình muốn giữ nhiều thêm chút nữa."
"Cậu một phút không đùa giỡn mình có phải sống không nổi không?" Khuôn mặt Mạc Vân Sam bị đông lạnh cơ hồ như cục đá, nhưng ánh mắt né tránh lại bán đứng nàng.
Vừa thẹn vừa hưởng thụ, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Ân Như Ly đi tới trước mặt Mạc Vân Sam, rút tay từ trong túi ra giúp nàng đem mũ sau lưng áo đội lên đầu, bao đến kín mít, "Như vậy sẽ không lạnh nữa."
Mạc Vân Sam mới vừa hé miệng muốn nói cái gì nữa hai tay của Ân Như Ly đã túm lấy mũ kéo về phía mình, chiếm một chút tiện nghi "ngoài miệng".
"Hút nhiệt lượng của mình có phải đã cảm thấy ấm áp hơn nhiều rồi không?" Ân Như Ly nghiêm trang.
"Cậu là cái đồ lưu manh!" Mạc Vân Sam nắm chặt nắm tay hung hăng đánh một cái lên trên vai Ân Như Ly.
Ân Như Ly nghiêng người, nhẹ giọng êm ái nói: "Mình cũng là con gái nha, sao có thể chịu nổi bạn gái bạo lực như vậy?"
"Cậu đừng có giả vờ nhu nhược gạt mình." Mạc Vân Sam xụ mặt, kiên quyết không tin mấy trò ma quỷ của đối phương.
"Mình đây không có giả vờ nhu nhược, Vân tiểu thư có thể đau lòng mình một chút được không?" Ân Như Ly trán chạm trán với Mạc Vân Sam, trái phải cọ cọ.
Như vậy là đang làm nũng sao.
Mạc Vân Sam đột nhiên không kịp phòng bị nuốt xuống một ngụm nước bọt, theo bảo năng liếm môi, tầm mắt thẳng lăng.
Khóe môi Ân Như Ly giương lên, hai vai run rẩy: "Cậu hiện tại đặc biệt giống với mấy thiếu gia ăn chơi trác táng nhìn thấy mỹ nữ tắm rửa không dời nổi mắt trên phim truyền hình, thật ngốc."
"Cậu chính là xú hồ ly âm hiểm!" Mạc Vân Sam hung hăng cắn một cái lên khóe môi Ân Như Ly, đẩy cô ra sải bước đi về trước.
Ân Như Ly đuổi theo bắt lấy tay của Mạc Vân Sam, lại một lần nữa đem tay của đối phương bỏ vào trong túi: "Cậu không phải là tiểu thiếu gia, là tiểu công chúa, mình bị cậu nhìn thấy hết, cậu phải chịu trách nhiệm với mình."
"Vậy cậu phải thật sự để cho mình nhìn thấy cái gì mới được a! Rõ ràng là mình chỉ nhìn có mỗi khuôn mặt này!" Mạc Vân Sam nói đến hùng hổ, đối với tay của Ân Như Ly nhưng thật ra lại không có kháng cự gì, giữ lại nóng hầm hập còn rất thoải mái.
"Nếu cậu muốn nhìn cơm nước xong trở về mình thoát cho cậu nhìn." Ân Như Ly đáp ứng cực kỳ sảng khoái.
Mạc Vân Sam vì để tìm đường đi cho nên đành tạm thời gác ngượng ngùng sang một bên, kiêu ngạo nói: "Nhìn thôi thì có ích lợi gì, phải sờ mới chịu trách nhiệm."
"Chỉ có vậy thôi sao?" Ân Như Ly rất thất vọng, "Làm chút chuyện khác cũng có thể."
Mạc Vân Sam vươn móng vuốt ra, "Có tin mình cào chảy máu không!"
Ân Như Ly mím môi.
Mạc Vân Sam cho rằng đây là hồ ly tinh biết nàng lợi hại, liền lộ ra nụ cười đắc ý.
"Hy vọng cậu nói được thì làm được." Ánh mắt của Ân Như Ly rất có ý vị.
Mạc Vân Sam nhíu mày.
Người này bị sao vậy, cuồng chịu ngược sao?
"Bên ngoài quá lạnh, đừng chỉ lo thưởng thức mỹ mạo của mình, nếu như còn chậm trễ nữa cá hầm ớt sẽ bơi trở về sông đó." Bước chân của Ân Như Ly nhanh hơn, khóe môi giương lên, giảo hoạt mà gian trá.
"Trò đùa của cậu so với thời tiết này còn muốn lạnh hơn." Mạc Vân Sam lạnh đến nỗi run lập cập.
........
Trong nhà rất ấm áp.
Ân Như Ly nhắm mắt lại, ly trong tay không biết đã rơi trên mặt đất lúc nào, cô cuộn người trên sô pha, tư thế cực kỳ giống với đứa trẻ lúc còn trong bọc ối.
Trong lòng có một cây gai, thời gian trôi qua lâu rồi cũng sẽ theo trái tim cùng nhau lớn lên, nếu muốn lấy nó ra chỉ có thể đợi đến khi nó hợp với thịt mềm bên cạnh.
Thời điểm gai đâm vào có bao nhiêu đau thì thời điểm lấy ra chỉ biết càng đau hơn.
Không cắt bỏ một khối thịt kia, vô luận là làm cách nào cũng không thể di hợp lại như lúc ban đầu.
Phải có lực khống chế như thế nào mới có thể không đem oán khí kia phát tiết lên người đã đâm cây gai đó vào mình.
Ân Như Ly nghĩ, bản thân làm không được.
.....
"Ân tổng" trợ lý Ada đi vào văn phòng tổng giám đốc, "Mạc tổng đã đến."
Ân Như Ly gật đầu.
Ada biết đây là ý tứ bảo cô ấy mời Mạc tổng tiến vào.
Không mất bao lâu, nữ nhân trẻ tuổi có gương mặt tương tự Mạc Vân Sam tiến vào, gật đầu chào hỏi: "Ân tổng."
Ân Như Ly cong môi mỉm cười: "Tiểu Mạc tổng mời ngồi trước, tôi còn phải trả lời xong hai cái mail công việc nữa, hy vọng cô không cảm thấy chậm trễ."
"Sẽ không, Ân tổng trước cứ vội chuyện của mình đi." Mạc Cảnh Vũ ngồi xuống sô pha tiếp khách, eo lưng thẳng tắp.
Khách nhân rất an tĩnh, thật giống như trong phòng chưa từng có nhiều thêm một người.
Ân Như Ly nhanh chóng xử lý xong công việc, đứng dậy.
"Cũng sắp đến giờ cơm rồi, tiểu Mạc tổng muốn ăn gì?"
Mạc Cảnh Vũ cũng đứng dậy theo, khách khí nói: "Ân tổng cũng coi như là một nửa trưởng bối của tôi, người cứ quyết định là được rồi."
Ân Như Ly bị nâng bối phận lên một chút, cười đến bất đắc dĩ: "Tôi và cô cô của cô không còn tầng quan hệ trong quá khứ nữa, không thể xem là trưởng bối.
Tôi cũng chỉ lớn hơn tiểu Mạc tổng mười tuổi, nhiều lắm chỉ có thể là chị gái."
"Mọi việc cũng không có gì là tuyệt đối." Mạc Cảnh Vũ cười nhạt, "Tương lai hay thay đổi, Ân tổng so với tôi có thời gian ở trên thương trường nhiều hơn rất nhiều càng hẳn là hiểu rõ chuyện này hơn không phải sao?"
Ân Như Ly không tỏ ý kiến, nói: "Nếu ba ba của cô có một nửa khôn khéo của cô vậy thì Mạc thị cũng sẽ không rơi xuống đến kết cục như ngày hôm nay."
Gần đây Mạc thị liên tiếp bị phơi bày nhiều mặt trái, lại thêm con trai độc nhất của Mạc lão gia tử, cũng chính là anh trai của Mạc Vân Sam, bởi sự kiện thiên nga đen bị bắt vào tù kia mà giá cổ phiếu của Mạc thị đã gần như băng hàn.
(âm)
Loại thời điểm này, những ác lang có khứu giác nhạy bén đều sẽ mắt xanh sâu kín mà nhìn chằm chằm khối thịt mỡ Mạc thị kia, tùy thời nhào đến gặm cắn một phen.
Cho dù chỉ có thể xé được một miếng thịt nhỏ cũng đã là quá tốt rồi.
Mạc Cảnh Vũ nói: "Tôi lại không cảm thấy đáng tiếc.
Một ngôi nhà hủ bại chỉ có sụp đổ mới có thể từ đó cóp nhặt được những vật liệu gỗ gạch hữu dụng kiến tạo nên một tòa kiến trúc mới càng vững chắc hơn, người ở bên trong cũng như vậy, Ân tổng cảm thấy sao?"
Ân Như Ly cười cười, sau đó cầm lấy túi xách đi đến bên cạnh Mạc Cảnh Vũ: "Chúng ta đến Nhuận Cảnh Các ăn đi?"
Đó là một nhà hàng ở thủ đô, nơi đây có món mì trộn tương là một món ăn rất nổi tiếng có tên tuổi ở trong giới Thao Thiết.
(háu ăn)
Mạc Cảnh Vũ nhẹ gật đầu, giơ tay: "Ân tổng mời."
Mạc Vân Sam đã từng nói qua chất nữ của nàng thích nhất là ăn mì trộn tương, trí nhớ của Ân Như Ly rất tốt.
Dùng tinh tế tỉ mỉ săn sóc làm cho người khác có hảo cảm, là sở trường hạng nhất của Ân Như Ly.
Cũng là bản lĩnh mà rất nhiều người muốn bắt chước cũng bắt chước không được
......
Bãi đỗ xe.
Ân Như Ly đảo xe tiến vào vị trí đỗ.
Sau khi Mạc Cảnh Vũ ngồi trên ghế điều khiển phụ dẫn đầu xuống xe, trộm giơ điện thoại lên, ở thời điểm Ân Như Ly xuống xe chụp một bức ảnh, nhanh chóng thu hồi điện thoại, sắc mặt cứng đờ.
Cũng may là người bị chụp lén không phát hiện, còn cười với cô ấy một cái, đi về phía nhà hàng.
Chờ đến ngồi xuống trong phòng ghế lô gọi món xong rồi, Mạc Cảnh Vũ mới đứng dậy nói: "Xin lỗi Ân tổng, tôi muốn đi vệ sinh một lát."
"Tiểu Mạc tổng không cần khách khí như vậy." Ân Như Ly cười nói.
Mạc Cảnh Vũ cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, trốn vào trong toilet gửi tin nhắn hình ảnh.
Không quá vài giây, khung thoại liền có tin nhắn trả lời.
Cô nhỏ: [ rất mờ, con là cái kỹ thuật chụp ảnh gì vậy!]
Mạc Cảnh Vũ khuôn mặt băng sơn tràn đầy lạnh nhạt: [nếu không phải sợ cô nhỏ bị đưa vào bệnh viện tâm thần con cũng sẽ không làm cái loại chuyện kỳ quái này.]
Cô nhỏ: [Không có trình độ chụp ảnh con cũng không thể quay một cái video sao? Để cô ấy động vài cái.]
Trên mặt Mạc Cảnh Vũ xuất hiện một tia vết rạn: [con đến đây là để nói chuyện chính sự, cô nhỏ đừng đề yêu cầu vô lý.]
Cô nhỏ: [cô cô ở trên đời này cũng chỉ có con là người thân duy nhất, ngay cả con cũng không hướng về cô cô, vậy cô cô sống còn có ý nghĩa gì nữa!]
Mạc Cảnh Vũ thở dài, bất đắc dĩ trả lời: [cơm nước xong con sẽ tìm lý do chụp giúp người, loại sự tình chụp lén này con sẽ không làm lại lần thứ hai.]
Cô nhỏ: [được thôi.]
Cô nhỏ: [con thật là quá chính trực, một chút cũng không giống chất nữ của cô cô.]
Mạc Cảnh Vũ xoa xoa ấn đường, trực tiếp khóa màn hình lại, rửa sạch tay lại đi ra khỏi nhà vệ sinh.
.........
Ân Như Ly ngồi một mình ở trong phòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa tay cầm của bình trà.
Mới vừa rồi chuyện tiểu Mạc tổng cầm điện thoại chụp lén, cô phát giác được.
Cô hiểu tiểu Mạc tổng, đối phương sẽ không làm loại chuyện nhàm chán như vậy.
Đại khái chắc là bị cô cô năn nỉ ỉ ôi không có biện pháp mới phải làm chuyện này.
Để chất nữ chụp lén đối tác kinh doanh, cũng chỉ có Mạc Vân Sam có thể nghĩ ra.
Không mất bao lấu, cửa phòng ghế lô lại mở ra, Mạc Cảnh Vũ một lần nữa ngồi trở lại.
"Tiểu Mạc tổng, về chuyện thu mua cổ phần Mạc thị....."
"Ân tổng, tôi có thể cùng cô....."
Hai người đồng thời mở miệng.
"Xin lỗi, cô nói trước đi....."
"Thật ngại quá, cô nói trước đi...."
Lại một lần nữa cùng lúc.
Mạc Cảnh Vũ thấy người đối diện không nói chuyện, liền chen nói: "Ân tổng nói trước đi."
Ân Như Ly cười một cái: "Vẫn là tiểu Mạc tổng nói trước đi."
Mạc Cảnh Vũ ấp úng hai ba giây, chịu đựng cảm giác da đầu tê dại dò hỏi: "Tôi có thể chụp một tấm với Ân tổng không?"
Hỏi xong còn bổ sung nói: "Hiện tại hoạt động tốt mạng xã bội có lợi rất lớn cho việc quảng bá hình ảnh thương hiệu, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ cần dùng đến."
"Không thành vấn đề." Ân Như Ly đáp.
Mạc Cảnh Vũ dùng nụ cười che giấu xấu hổ, đứng dậy đi đến bên cạnh Ân Như Ly, cong gối xuống bảo trì cùng độ cao với người đang ngồi, giơ điện thoại lên.
Hai người đều điều chỉnh tốt biểu cảm của mình.
Mạc Cảnh Vũ ấn xuống kiện màu đỏ trên màn hình.
"Ân tổng, nếu không chụp thêm một tấm nữa có được không? Vừa rồi tôi cảm thấy hình như mình lỡ nhắm mắt rồi."
Ân Như Ly nhìn kiện màu đỏ trên màn hình biến thành dạng hình khối vuông, rõ ràng là đang quay video.
Một đứa nhỏ ngày thường thành thục như vậy lại bị bức đến nỗi phải làm loại chuyện này, không biết đã trải qua những gì.
"Được." Ân Như Ly cũng không vạch trần.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây.
Mạc Cảnh Vũ lại lần nữa ấn xuống cái kiện trên màn hình, dừng lại ghi hình.
Cô ấy lập tức thu hồi điện thoại, cục đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
"Ân tổng ăn ảnh khẳng định là so với tôi đẹp hơn." Mạc Cảnh Vũ ngồi trở lại, còn không quên nịnh hót một câu.
Ân Như Ly chỉ nói một tiếng: "Cảm ơn."
Lại nói trở về chính sự.
.......
Mạc Vân Sam nhận được video ngắn chất nữ gửi đến, lặp lại phát vài lần, ngã đầu xuống gối cảm thán nói: "Họ Ân cũng thật đẹp a! Nếu có thể đem chim cút nhỏ bên cạnh xóa đi thì tốt rồi."
"Nhưng video nào có đẹp hơn người thật a?" Mạc Vân Sam lăn tới lăn lui trên giường.
Đột nhiên lại nhảy lên!
"Sao mình có thể vì một nữ nhân mà biến thành bộ dạng hèn nhát thế này?!" Mạc Vân Sam sắn tay áo lên, nhảy xuống giường.
Còn không phải chỉ là bị hồ ly tinh hù vài câu thôi sao, lén lút trốn ở đây xem video của cậu ta làm gì?!
Mạc Vân Sam xuy một tiếng, thập phần có cốt khí mà xóa bỏ cái video kia, đem điện thoại ném lên giường.
........
Một nữ nhân đội mũ mang khẩu trang che đến kín mít ra khỏi khách sạn The Ritz.
Nửa giờ sau, trước cửa một ngôi biệt thư trong khu dinh thự Ngung La có một nữ nhân lén lúc ở đó, trốn ở phía sau một thân cây không biết là muốn làm gì.
Nguyệt hắc phong cao*, thích hợp hái hoa.
*Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là "Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả." Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).
Ở đây đơn giản là đêm trăng mờ gió cao thích hợp để lạc thủ tồi hoa đến hái hoa..